Khi Thức Tỉnh, Tôi Là Bảo Bối Của Nam Chính

Chương 17: Ngoại truyện



Tôi tên là Tống Dư Minh, tám tuổi, con trai của một nhà giàu có. Từ nhỏ, tôi tự ý thức được rằng nhà mình rất giàu. Bởi vì mẹ tôi lúc nào cũng ở nhà, lướt điện thoại mua mua mua, mua muốn sập cửa hàng người ta, vậy mà bố vẫn không nói gì, còn hỏi mẹ đã tiêu hết chưa bố đưa thêm.

Bà nội nói tình cảm của bố mẹ tôi rất tốt, tôi cũng thấy vậy.

Chỉ cần tôi đòi mẹ bế hơn năm phút, bố sẽ xách cổ tôi ném cho bảo mẫu.

Tôi rất ghét bố.

Mẹ là mẹ của tôi, tại sao bố có thể chia rẽ mẹ con chúng tôi như thế được? Thật không công bằng! Tôi đã không thèm chấp bố cả đêm độc chiếm mẹ, bắt tôi ra ngủ riêng thì thôi, ban ngày tôi muốn làm nũng với mẹ bố lại không cho!

Quá đáng! Keo kiệt! Bủn xỉn!

Ừ gì nữa nhỉ? À đồ tư bản chó má!

Tôi cũng không hiểu cụm từ này là gì cho lắm nhưng tôi nghe thấy mẹ rất hay mắng bố là vậy, còn bố thì ỉu xìu, chắc là có tính sát thương đi?

Mẹ tôi là người rất dễ thương. Mẹ rất vui vẻ, hay chọc tôi cười, rất quan tâm tôi. Trong mắt tôi mà chính là mặt trời nhỏ, luôn mang đến những điều ấm áp. Nhưng bà ngoại lại nói mẹ tôi chính là con n.g.ố.

Tôi rất không đồng tình, mẹ tôi không ngố, bà ấy chẳng qua không được nhanh nhạy như người khác thôi!

Và bởi vì mẹ rất hiền lành, không so đo với những kẻ có lòng dạ tiểu nhân. Bố nói tuy tính cách này của mẹ rất tốt, nhưng tôi không được phép học theo, sau này tôi sẽ hiểu lời bố nói, chỉ cần giờ nghe bố là được.

Tôi không thích bố vì toàn độc chiếm mẹ với tôi, chứ bố cũng rất tốt. Riêng việc cưng chiều mẹ là tôi cho bố ngàn điểm rồi. Hơn nữa, bố có kiến thức rất uyên bác, không kém gì ông nội, bố dạy tôi rất nhiều thứ, cho tôi mượn cả cái phòng toàn sách của bố. Sách của bố rất nhiều thứ thú vị lại mới mẻ, tôi chạm vào rồi liền không muốn buông, vậy là bố tạo đủ điều kiện cho tôi học luôn.



Tôi rất đơn giản, ai yêu quý mẹ tôi tôi yêu quý lại người đó. Bà nội nói tôi và bố đều là simp chúa, bố tôi yêu mẹ tới mức đẻ con ra nó cũng mang cái tình yêu của bố trong gen.

Simp chúa là cái gì?

Tôi cũng có một cô em gái, tên là Tống Dư Nhật, như cái tên, em là bản sao nhỏ của mẹ, cũng là một mặt trời tí hon.

Tôi không thích con bé cho lắm.

Thề với chúa con bé nó nghịch kinh khủng.

Nó vẽ bậy lên sách tôi, xé vở tôi làm giấy lau mũi, lấy bài kiểm tra của tôi gấp máy bay phi quanh sân.

Tôi rất tức giận, mách bố.

Bố lại cực kì cưng chiều con bé, nói tôi làm anh nhường con bé một chút. Tôi rất ấm ức. Đối với tôi những thứ ấy quan trọng như thế nào ông là người rõ ràng nhất! Chỉ vì con bé là em tôi nên tôi mới phải nhịn??? Tôi không phục! Bố tôi dẫn tôi đi mua sách mới, còn mua thêm những món mà mẹ và tôi thích, bảo tôi đem về nhà ăn với mẹ.

Tôi vẫn không chịu, cầm đồ ăn về, tìm mẹ khóc lóc tố cáo. Tôi học được kĩ năng của bố, chỉ cần rơi nước mắt là mẹ sẽ mềm lòng ngay.

Mẹ rất tuyệt, mẹ nói mẹ sẽ tìm bố nói chuyện.

Buổi tối hôm ấy, em gái tôi cúi đầu nhận lỗi với tôi, mắt còn rưng rưng khóc, tôi cũng mủi lòng.

Tôi tha thứ cho con bé, dù sao nó cũng là em gái tôi, chỉ cần nó biết nhận và sửa lỗi thì tôi vẫn không ghét bỏ con bé.



Tôi lại yêu mẹ thêm nhiều một chút.

“Minh Minh, mẹ biết con làm anh nên có vài chuyện thiệt thòi, nhưng con là con trai, sau này mang trên mình trách nhiệm to lớn với gia đình.”

“Nhật Nhật là em gái con, là một phần của gia đình con, nên con hãy cố gắng hết sức yêu thương và bảo vệ con bé nhé?’’

Mẹ tôi khi cười rất đẹp, tôi càng thích được bà ôm trong vòng tay “Em con nó nghịch vì tính nó giống mẹ ngày trước, vất vả cho con rồi.”

“Con không vất vả!” Tôi ôm chặt lấy mẹ “Con chỉ không thích em ấy tự ý đụng vào đồ của con như thế. Nếu nó hỏi con một câu trước con sẽ cho nó, con đâu phải cự tuyệt nó đâu!”

“Mẹ sẽ nói lại với con bé, con bé thích con lắm đấy, nên đừng giận con bé nữa nhé?”

“Vâng, con nghe mẹ mà.”

Chỉ cần là lời mẹ nói, tôi đều nghe.

Nhưng Tống Dư Nhật lại là một kẻ chỉ biết nhận lỗi chứ không biết sửa lỗi, ngày hôm sau con bé thậm chí còn viết bậy lên bằng khen của tôi, tấm khen ngợi thành tích học tập của tôi mà tôi rất quý, quyển sách tôi mượn của ông nội bị con bé làm ướt sũng, đang nằm trên lan can phơi nắng, thậm chí còn làm vỡ mô hình bằng nhựa tôi làm cả tháng nay chưa hoàn thành.

Bố mẹ đều không ở nhà, con bé chạy sang nhà ông bà ngoại trốn tôi.

Tôi tức giận tìm Tống Dư Nhật quanh nhà, đương nhiên không thấy. Lúc ấy cơn giận trong tôi như núi lửa phun trào, bùng lên giận dữ. Lần đầu tiên tôi thấy biết ơn vì mang tính cách của bố. Dù tôi giận muốn gào thét bùng nổ, tôi vẫn bình tĩnh thu dọn những mảnh vỡ trên sàn, cất tấm bằng khen vào ngăn tủ, cầm máy sấy sấy quyển sách ướt sũng, hy vọng quyển sách vẫn còn cứu được.

Chỉ là, tôi vừa làm vừa khóc.
— QUẢNG CÁO —