Bản thảo gửi đi không thể có được hồi đáp nhanh đến thế, cho nên Giang Cảnh Du liền thừa dịp này, vẽ mở đầu của cuốn [Tiểu lính gác thủ vệ ký] ra luôn.
Đang khi Giang Cảnh Du bận rộn vẽ phác họa, Giang Kiều đang dung nhập vào nhà họ Vương, hơn nữa còn dung nhập rất khá, nguyên nhân cũng rất đơn giản, bởi vì nhà họ Vương sẽ đối lập so sánh, so bì giữa Giang Kiều với Giang Cảnh Du một chút.
Giang Cảnh Du cũng không phải là đứa tốt lành, con trai bọn họ vì thế mà chịu đau khổ lớn.
Hơn nữa vốn dĩ Vương Bằng Phi đã thích Giang Kiều hơn, hiện tại hai người kết hôn rồi càng là nhu tình mật ý, Giang Kiều sống mấy ngày viên mãn cho đã rồi, lúc này mới có nhàn rỗi đi xem thử Giang Cảnh Du.
Cô ta muốn cho Giang Cảnh Du xem xem ngày lành cô ta đang sống là thế nào.
Hiện tại Giang Cảnh Du bị Vương Bằng Phi từ hôn rồi, tiếp theo còn có thể tìm được kẻ nào tốt?
Nhưng Giang Kiều không có qua bên nhà cũ họ Giang, vì cô ta lo lắng nếu không gặp được Giang Cảnh Du mà là người khác, ví dụ như nếu cô ta đụng phải Giang Cảnh Đằng, hoặc là chú ba hay thím ba, cô ta sợ mình bị dần cho một trận.
Bọn họ chính là người dã man.
Đương nhiên, dã man cũng có chỗ tốt của dã man, vì nếu không phải bọn họ đánh Vương Bằng Phi một trận thì cũng sẽ không thúc đẩy nhà họ Vương hạ quyết tâm đi từ hôn mà ở bên mình.
Ở phương diện này mà nói bọn họ còn là bà mối của cô ta với Vương Bằng Phi.
Lúc cô ta tới tìm Giang Cảnh Du là khi đi xuống ruộng. Mặt trời nóng rát treo cao cao trên trời, gió thổi qua không phải mát, mà là không khí oi bức, đám ve hữu khí vô lực mà gào ở bên cạnh, ngay cả chúng nó cũng bị thời tiết này làm cho uể oải ỉu xìu.
Ở ngoài ruộng Giang Cảnh Du nhận được không ít lời an ủi cô từ mọi người.
Người đứng bên phe Giang Cảnh Du vẫn là khá nhiều.
Lời an ủi nói mà Giang Cảnh Du nghe đến độ tai đều sắp chai cả rồi, còn có không ít người giới thiệu người mới cho cô, bị cô chối từ, kết quả là cả đám kia nghe cô cự tuyệt xong thì cho rằng cô bị tổn thương thấu lòng, ánh mắt nhìn cô càng đồng tình hơn.
Giang Cảnh Du: "............"
Thôi, vậy thì cô cự tuyệt cũng càng thuận lý thành chương.
Cô không có muốn kết hôn sớm vậy đâu, cô mới có 17!
Rốt cuộc thì cô không phải người sinh ra và lớn lên ở thời đại này, không cách nào tiếp nhận vụ tráng niên tảo hôn, cô hồi hiện đại hơn hai mươi tuổi còn chưa tìm được anh nào cùng chung chí hướng, giờ đây phỏng chừng càng không dễ dàng.
Người ở chỗ này vốn dĩ đã đồng tình Giang Cảnh Du, đứng ở kế bên cô, kết quả đang làm việc đây, lại nhìn thấy Giang Kiều mò tới, cả đám đều lên tinh thần rồi đây.
Giang Kiều cũng không phải thuộc về chi đội bọn họ, ả ta tới chỗ này chỉ có thể là cố ý tới. Thế nào phỏng, mày còn tới đây diễu võ dương oai?!
Giang Kiều đi đến bên người Giang Cảnh Du, cũng chẳng thèm kiêng dè những người khác, ngay trước mặt những nông dân đang làm tơi đất chung quanh, gọi Giang Cảnh Du một tiếng: "Chị ơi, em tới đây, chị đang bận à?"
"Chị, sao chị lại không để ý em, thế này là không nhận đứa em gái này sao?"
Giang Cảnh Du ừ một tiếng: "Nếu mắt cô không thấy rõ, vậy thì nên đi bệnh viện đi, rốt cuộc tuổi còn trẻ như vậy, làm người mù thì cuộc sống không dễ dàng đâu."
Đây chả phải là biết rõ cố hỏi à?
Mặc kệ là vấn đề trước, hay là vấn đề sau, đáp án đều rất rõ ràng.
Thím ba Bạch đứng bên lập tức trầm trồ khen ngợi, "Lời này nói rất đúng nha. Giang Kiều, hai con mắt mày nhìn đâu vậy? Bọn tao không phải đang làm việc thì còn có thể làm cái gì? Còn cái vấn đề sau kia, haiya, mày thế mà còn có mặt đi hỏi à?"
Tươi cười nơi khóe môi Giang Kiều cứng lại rồi, cô ta kinh dị nhìn Giang Cảnh Du, tính cách chị ta khi trước...... Thật sự hăng như thế à? Lời này thật không giống là lời chị ta nói, chị ta trở nên miệng lưỡi sắc bén rồi à.
Ngay sau đó cô ta lại nghĩ nghĩ, hiện tại Vương Bằng Phi thành chồng cô ta, Giang Cảnh Du bị đả kích rồi, nên tính cách có điều biến hóa cũng là bình thường, nghĩ đến đó, Giang Kiều ưỡn thẳng sống lưng, theo đó bả vai cũng hơi hơi co rụt lại, hốc mắt cũng đỏ: "Chị, em biết chị đang trách em, nhưng chuyện này...... Không phải là như thế. Chúng ta cùng nhau lớn lên, em vẫn luôn rất sùng kính chị, chị ngàn vạn đừng hiểu lầm! Đoạn thời gian này em cũng không dám tới gặp chị, chính là nghĩ chị còn đang giận, nếu chị vẫn còn chưa nguôi giận, vậy chị đánh em đi, em sẽ không phản kháng! Chỉ cần chị chịu tha thứ em...... Chị ơi, chuyện này thật sự là hiểu lầm!"
Ai không hiểu rõ nhìn như này còn tưởng là Giang Cảnh Du đang bắt nạt Giang Kiều đó.
Mà thật đúng có người lập trường không quá kiên định thấy mà thở dài một hơi, cảm thấy liệu có phải là còn có nội tình gì hay không: "Đứa nhỏ này, cũng không dễ dàng."
Giang Cảnh Du gật gật đầu: "Còn không phải là không dễ dàng à, cô với Vương Bằng Phi lén lút anh tốt em tốt, mọi người đều tốt ngay sau lưng mọi người, ai cũng không biết, nhiều đôi mắt đến vậy cũng chẳng biết là làm sao mà giấu diếm được, thật là không dễ dàng nha."
Mọi người: "......"
Trong lòng hổ thẹn, vì chút đồng tình mới nhú lên vừa nãy của chính mình, hiện tại chỉ muốn phi bản thân một tiếng, đồng tình ai không tốt, lại đi đồng tình Giang Kiều?
"Hồ ly tinh!"
"Đồ hồ ly trắc nết!"
"Tim đen lắm đó!"
Giang Kiều: "......"
Cô ta nghẹn một hơi ở ngực không thể nuốt xuống, hiện tại cái mồm của Giang Cảnh Du kia quá đáng ghét!
Giang Kiều không chỉ không thưởng thức được bộ dáng thất hồn lạc phách của Giang Cảnh Du, chính cô ta còn bị chế nhạo một lần rồi bất lực mà về. Qua một đoạn thời gian, khi mọi người dần dần bớt nhắc tới chuyện của bọn họ, đang nghĩ bên tai có thể thanh tĩnh một chút thì liền nghe được một tin tức mang tính bùng nổ.
Tranh liên hoàn* Giang Cảnh Du vẽ lên báo!
*: đây là một cách gọi khác của truyện tranh bên đó thời cận đại. (hiện đại đôi khi có nhưng rất hiếm được dùng, ít nhất là qua các cuốn mình đọc chỉ niên đại văn là có chữ đó được nhắc nhiều)
Lúc ấy Giang Kiều đang ở nhà họ Vương lặt đậu, chọn lựa một ít hạt đậu mẩy ra làm giống. Cô ta đã sắp sửa lặt xong rồi, kết quả nghe được cái tin như thế thì quá khiếp sợ, cô ta nhất thời thất thố không kiềm chế thái độ được, đột nhiên bật dậy, làm cho hạt giống đã lặt ra được bị đánh ngã, lại lần nữa hỗn hợp với đám đậu cũ, tương đương với cả đống thời gian trước đó đều uổng phí.
Nhưng lúc này cô ta căn bản là sẽ không để ý chút việc nhỏ đó, cô ta không dám tin mà nhìn chị em plastic tới thăm mình: "Tôn Khiết, cô đang nói giỡn với tôi đúng chứ?" Đời trước tuyệt đối không có chuyện như vậy!
Tôn Khiết thu liễm ý cười tươi rói bên môi xuống chút: "Chuyện lớn như vậy sao tôi sẽ nói giỡn với cô, tôi với ông nội cô là cùng một chi đội, thím ba cô đều đã lấy tờ báo ra khoe kìa, tôi đi xem thử, chỗ tác giả chính là viết Giang Cảnh Du đấy! Trân châu cũng chưa có thật đến vậy đâu!"
Sắc mặt Giang Kiều khó coi, cẩn thận nghĩ lại, chuyện này không cần thiết phải lừa cô ta, vì nếu là nói dối, chọc một phát là lòi ngay.
Nhưng mà Giang Cảnh Du sao lại sẽ đi gửi bài chứ, thật đúng là đi vận cứt chó được chọn đăng báo? Nếu tin đó truyền rộng đi, nhà họ Vương sẽ không hối hận chứ?
Nghĩ đến đây, cô ta hãi hùng khiếp vía, ngay sau đó lại đánh giá quanh người một chút, tốc độ tim đập hơi hòa hoãn lại một chút. Chính là có hối hận cũng muộn rồi, cô đã vào cửa nhà họ Vương.
...... Không được, cô ta phải cẩn thận mà nghĩ một đối sách mới được: "Tôn Khiết, tôi có chút việc muốn đi tìm mẹ tôi, hiện tại không rảnh tám với cô, ngày khác chúng ta lại tán gẫu đi."
Tôn Khiết bóng dáng vội vàng rời đi của cô ta, cười cười, bước chân nhẹ nhàng mà về. Không uổng công cô ta biết được tin này liền cố ý chạy tới nói cho con nhỏ này, ôi sắc mặt kia của nó thật sự xuất sắc quá, không đi tay không một chuyến.
Đầu bên kia, bắt được thư từ bên bưu cục, nhìn thấy thư hồi đáp và báo đi kèm, Giang Cảnh Du thở phào nhẹ nhõm một hơi. Đợi lâu thế mà còn chưa có hồi đáp, cô đã chuẩn bị tốt tâm lý bị đá chìm đáy biển, đặt hy vọng ở cuốn [Tiểu lính gác] rồi, không nghĩ tới cuốn [Dã ngoại cầu sinh phiêu lưu ký] cô vẽ thế mà được nhìn trúng, tuy rằng là một tờ báo nhỏ bản địa, nhưng mà đó cũng là báo! Chiếm độ dài không lớn, nhưng cũng đủ làm cô thỏa mãn.
Tiền nhuận bút không nhiều lắm, có 2 tệ, nhưng lại cũng không ít, đối với cô mà nói chính là mưa đúng lúc.
Công việc gửi bài này không chỉ thể diện mà còn có thể mang đến thu nhập cho cô, như vậy thì nếu cô lấy ra một ít đồ trong game sản xuất liền có lý do giải thích hợp lý.
Cơ mà cuốn chuyện xưa ngụ ngôn ngắn mà cô cảm thấy không tệ lại không có hồi âm, điểm này Giang Cảnh Du cũng không ủ rũ, có thể có một cái được hồi đáp đã là kinh hỉ ngoài ý muốn.
Đối tượng nhắm đến của chuyện ngụ ngôn chủ yếu là nhi đồng, cô đã nghĩ kỹ rồi, định vị nhà xuất bản Hồng Dương thích hợp hơn. Cuốn [Tiểu lính gác] cô đang vẽ đây vốn dĩ tính vẽ xong một gian đoạn liền đến tỉnh thành một chuyến, tìm tới nhà xuất bản Hồng Dương gửi bài, chỉ là nếu cô không có thành tích, đến tỉnh thành cần phải nghĩ kỹ một lý do, hiện tại nhận được hồi âm, vậy thì dễ nói chuyện hơn nhiều.
Hơn nữa cuốn chuyện ngụ ngôn trước kia là "tác phẩm xử nữ" của cô, bút pháp đã bị cố ý khống chế cho có vẻ tương đối non nớt, bây giờ cô có thể vẽ lại một lần, nếu có người đi so sánh, vậy là có thể rõ ràng mà nhìn ra được sự "tiến bộ" của cô.
2 tệ nhuận bút kia đã bị Diệp Hồng Tú lấy đi dùng giấy đỏ tỉ mỉ mà gói lại, không biết bà giấu ở đâu nữa, sau đó bà lại móc ra túi tiền của chính mình rút ra 2 tệ đưa cho Giang Cảnh Du: "Cái đó mẹ muốn cất, giữ làm đồ gia truyền."
Giang Cảnh Du: "......" Mẹ ơi, khoa trương rồi, đồ gia truyền, còn không đến mức đâu.
Trừ bỏ tiền nhuận bút kia, bản thảo của Giang Cảnh Du khi trước cô tùy tiện để chỗ nào liền để chỗ đó, giờ bản thảo cô vẽ xong ấy, Diệp Hồng Tú chờ mọi người truyền đọc xong hết rồi liền khóa vào ngăn tủ: "Con muốn đi ra ngoài gửi bài mẹ lại đưa cho con, coi chừng đánh mất, nếu có kẻ nào lòng dạ xấu xa, trộm đi mất thì sao đây?"
Giang Cảnh Du: "......" Sẽ không ai trộm, cái cuốn truyện cô đang vẽ kia cũng không biết có ai thích không, rồi phản hồi thế nào nữa kìa.
Báo và đăng truyện cập nhật trên mạng không giống nhau. Truyện cập nhật mạng là vừa cập nhật liền có thể nhìn thấy bình luận của độc giả, là tốt hay xấu nhìn cái là biết ngay, nhưng hiện tại thì lại khác, phản hồi của người chung quanh rõ ràng có chứa sắc thái cảm tình, Giang Cảnh Du cảm thấy như này là không cách nào lấy đi tham khảo.
Người nhà khen ngợi đầy miệng, khen đến cô đỏ lỗ tai, nếu mà cô lại không tốt hơn chút, vậy là phải phiêu rồi.
Giang Nguyên Đồng biết rồi liền cười tủm tỉm, thấy cháu gái ổn được như thế liền nói ba chữ tốt: "Hôm nay nhà ta có hỉ sự, tối nay chúng ta ăn chút gì ngon đi."
Trương Lưu Vân trả lời ngay: "Còn có một ít thịt khô, muốn ăn cơm hay là nấu rau cuốn?"
Đều là lương thực tinh, lương thực tinh thêm thịt, ngẫm lại cái tổ hợp đó xem, nước miếng liền bắt đầu phân bố rồi đây, Giang Cảnh Tường là người giơ tay đầu tiên: "Con muốn ăn rau cuốn."
Rau cuốn phải dùng đến gạo nếp, trước hết lấy gạo nếp đi ngâm nở rồi đồ chín, sau đó chuẩn bị các đồ ăn kèm như nấm hương xắt hạt lựu, thịt băm hạt lựu, cá mặn băm, tàu hủ ky băm nhỏ vân vân xào lên cho thơm, sau lại trộn đều với gạo nếp, tiếp đó lại dùng lá bắp cải đã chần chín gói kỹ lại, cho lên nồi hấp......
Giang Cảnh Đằng bỏ phiếu tán đồng: "Chúng ta đã lâu rồi không ăn rau cuốn."
Giang Cảnh Du: "Rau cuốn."
Diệp Hồng Tú: "Trước đó có đổi một chút gạo nếp, vẫn còn thừa, đủ nấu một bữa."
Cậu không phải quá rõ việc chị nhận được thư hồi đáp đại biểu cho ý nghĩa gì, chỉ biết đây là chuyện tốt, là chuyện rất tốt.
Nụ cười tươi rói của Giang Minh Trí từ khi biết tin đến giờ vẫn chưa ỉu xuống, bọn họ thảo luận ông cũng không hé răng, cứ thế mà vẫn luôn toét miệng cười thôi, vừa cười, còn vừa hề hề thành tiếng, thoạt nhìn còn có hơi ngốc.
Giang Cảnh Du nhìn, bất giác cũng cười lên, sau đó về phòng tiếp tục vùi đầu phác thảo. Cô có một ý tưởng, cô muốn đi làm giáo viên.
Không phải giáo viên thôn Thượng Trang, mà là giáo viên tiểu học huyện thành.
Vào lúc này đây, công nhân không chỉ có tiền lương, còn có cả phiếu, phiếu mới là cái khó được nhất, hơn nữa làm giáo viên, nhẹ nhàng, giáo viên dạy âm nhạc mỹ thuật một tuần cũng không được mấy tiết, còn có nghỉ đông và nghỉ hè.
Giáo viên có được đãi ngộ như thế, ở thôn Thượng Trang bọn họ không có được nhiều danh ngạch đến vậy. Tuy thôn Thượng Trang bọn họ là một thôn lớn, có trường học, nhưng mà biên chế lại ít ỏi không có mấy, bác cả ruột của cô dạy học ở tiểu học thôn nhiều năm như thế mà vẫn là nhân viên tạm thời thôi kìa.
Cô muốn đi, liền đi tiểu học huyện!
Giang Cảnh Du về phòng, Diệp Hồng Tú tính toán ra cửa dương mi thổ khí với đám đồng bọn của mình, đi vả mặt cái lũ chế giễu nhà bà một trận cho đã, này đây vừa ra khỏi cửa, liền thấy được Chu Đông Mai cười khanh khách đi tới.
Chu Đông Mai nghe Giang Kiều nói xong bèn lại đây tìm hiểu tin tức.
"Ui cha, em dâu ba, em đang muốn đi đâu vậy hả?"
Diệp Hồng Tú a một tiếng, cũng cười, tươi cười kia so với Chu Đông Mai khi con gái xuất giá càng sáng lạn hơn: "Ài, không đi đâu cả, chỉ đi nói chuyện với người ta chút thôi, chị nói đứa bé Cảnh Du này xem, vô thanh vô tức, sao lại có thể làm thành một việc lớn như vậy, tôi đây đều bị hoảng sợ......"
Chu Đông Mai cũng bị tiếng cười của bà ấy làm phát hoảng, nói khoa trương chút là, tiếng cười kia người trong 3 dặm gần đây đều có thể nghe thấy, bừa bãi đến vậy đấy!