Khi Giang Cảnh Du về đến nhà liền nhìn thấy Giang Cảnh Tường đang chạy như bay ra ngoài với Bạch Đại Miêu, con trai thím ba Bạch, trông vội và vội vàng.
"Hai đứa đây là muốn đi đâu vậy?" Cô hỏi một câu.
Giang Cảnh Tường vừa chạy vừa trả lời: "Chị ơi, anh hai đi đào tổ ong với người ta, có mật ong để ăn đó, chúng ta nhanh chân đến xem đi!"
Vừa nghe cái này, Giang Cảnh Du liền nổi hứng: "Ở đâu vậy, chị cũng đi."
Nghe thấy cô cũng đi theo, Giang Cảnh Tường với tiểu đồng bọn cũng không tạm dừng bước chân, vẫn cứ xông thẳng về phía trước. Giang Cảnh Du đi theo ở phía sau, sau đó đi tới một chỗ mà cô chưa từng đi tới ở trong núi, ở trên một cái thân cây treo vắt vẻo ở triền núi phía trước có một cái tổ ong, nhưng mà cái tổ ong này lại chỉ còn có chút hài cốt, còn lại đã bị người cắt đi rồi.
Giang Cảnh Du nhìn nhìn dấu vết, "Không phải chỗ này đúng không, nó đã bị cắt một đoạn thời gian rồi."
Ngay cả đám ong mật kia cũng không ở đây, chả biết là đã bị vứt đi hay là cả một ổ ong mật kia đều đã bị khói xông chết hết rồi nữa.
Giang Cảnh Tường ngây người một chút, lặp lại mà xem xét chung quanh: "Rõ ràng anh hai nói là ở đây!"
Vậy thì hoặc là nó nói sai, hoặc là nói dối. Giang Cảnh Du có khuynh hướng Giang Cảnh Đằng nói dối hơn, vì ong mật này dữ lắm, cũng không phải việc đám con nít con nôi có thể xem náo nhiệt, cho nên nói một chỗ khác để mà tách lũ nhỏ ra.
Giang Cảnh Tường cũng nghĩ đến việc này, có chút uể oải: "Có phải anh hai không nói thật hay không?"
Dỗ cậu đến chỗ này rồi, vậy anh hai đi đâu rồi?
Lúc này Giang Cảnh Du cũng không nóng nảy, vừa nãy cũng là nhìn thấy nơi này không có ong mật mới có thể dẫn đám nhỏ tới đây thiệt, nếu thật sự chọc giận bầy ong, dù cho chúng nó không có độc thì cái kim chích nơi đuôi cũng không phải dễ chọc.
Lại nói tiếp, việc này vốn dĩ Giang Cảnh Đằng cũng không nói cho ai, chỉ là khi anh chuẩn bị đồ để xông khói tổ ong mật thì bị Bạch Đại Miêu thấy được, sau đó cậu nhỏ này liền đưa mắt trông mong tới tìm Giang Cảnh Tường, muốn cùng đi xem náo nhiệt. Nếu có thể được chia cho một khối mật ong thì càng hay.
Ai sẽ không thích mật ong ngọt ngào chứ?
Giang Cảnh Du sờ sờ cái đầu nhỏ của Giang Cảnh Tường: "Được rồi, về thôi nào."
Trở về chờ trong chốc lát, Giang Cảnh Đằng mang theo nửa cái tổ ong dùng lá chuối gói về. Cái tổ ong ấy không lớn, anh đi với bạn, hai người mỗi người một nửa, chia tới tay được tầm cỡ nửa cân.
Giang Cảnh Du lấy một cái bình rỗng ra: "Chị đã rửa sạch rồi, cũng lau khô nước luôn rồi." Có thể trực tiếp cho mật ong vào bình mà cất giữ.
Giang Cảnh Đằng: "Còn có chút nhộng ong nữa, nhưng em không lấy." Không nhiều lắm, còn không đủ một chậu đồ ăn, ấy còn chẳng bằng cho tiểu đồng bọn để cậu ấy ngâm rượu.
Giang Cảnh Du ước lượng cái tổ ong này một chút, trên mặt mang cười: "Cũng có thể pha nước mật ong uống một trận."
Cô nhìn rồi lại nhìn, đây là mật ong hoang dại, thuần hoang dại!
Ở đời sau mà muốn gặp được mật như này không dễ đâu nha.
Thấy được Giang Cảnh Tường với Bạch Đại Miêu đưa mắt trông mong, Giang Cảnh Đằng sửng sốt một chút, sau đó bẻ cho Bạch Đại Miêu một khối, dùng lá chuối gói kỹ: "Cho em cái này nè, việc này không thể nói ra ngoài, có hiểu không?"
Anh dùng ngữ khí trịnh trọng mà dặn dò cậu bạn nhỏ: "Có thể bảo vệ bí mật hay không xem em hết đó!"
Cảm giác sứ mệnh của Bạch Đại Miêu bùng nổ: "Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!"
Chờ đến khi Bạch Đại Miêu vui mừng rời đi, Giang Nguyên Đồng liền xách cái ấm trà tới đây: "Bữa nay mọi người đều pha một ly uống cho ngọt miệng chút." Chuyện này rốt cuộc có người ngoài biết, cho nên bọn họ cũng không tiết kiệm làm gì.
Có thứ gì tốt cứ ăn vào mồm trước hết đi, vậy thì nó sẽ không chạy thoát được.
Nhà bọn họ 7 miệng ăn, mỗi người pha một ly nước mật ong uống, số lượng liền ít đi không ít.
Giang Cảnh Tường nhìn số lượng còn dư lại, cái vẻ không nỡ bộc lộ ra ngoài, còn không ngừng liếm môi. Đám con nít như cậu nào có nhiều đồ ăn vặt đến vậy.
Lúc này mà muốn nói ăn vặt, vậy chính là khoai lang khô này, rồi đậu phộng rang, còn có các loại quả dại hái được ở bên ngoài.
Thứ tốt như mật ong này đây, không có bao nhiêu cơ hội để có thể uống được.
Giang Cảnh Du: "Quay đầu lại chờ chị được phát tiền lương rồi, chị liền mua kẹo cho em ăn."
Giang Cảnh Tường lập tức cười như hoa nở.
Giang Nguyên Đồng nhìn hai chị em hòa thuận cười cười, trong lòng đã vui mừng lại nhớ thương.
Sau khi nói chuyện hai cô con gái với cháu gái rồi, ông rốt cuộc vẫn là không yên lòng, liền phân biệt viết một phong thư cho hai bên gửi qua.
Con gái thứ hai ở Hải Thành.
Con rể cả là ở Giản Thành.
Hẳn là đã nhận được thư rồi nhỉ?
Nhưng mà sự việc lại làm Giang Nguyên Đồng có chút ngoài ý muốn, ông nhận được điện báo của cháu ngoại Trịnh Nhạc Hải gửi tới trước, trong điện báo nói rằng em gái anh đã thành thanh niên tri thức, anh đã chạy quan hệ để em mình được tới thôn Thượng Trang, nhờ ông chiếu cố nhiều cho, sau đó còn báo lên số xe lửa và giờ chạy xe.
Bởi vì phí điện báo đắt đỏ, phí dụng phải ấn chữ mà tính, nên vụ việc ra sao Giang Nguyên Đồng còn hồ đồ, không biết vì sao cháu ngoại gái sẽ trở thành thanh niên tri thức, nhưng tin tức mấu chốt thì ông cụ đã biết, nói cách khác là – rất mau thôi cháu ngoại gái sẽ tới chỗ này?!
Mà bưu kiện bên con gái thứ hai chân sau cũng tới nơi rồi.
Túi bưu kiện rất lớn, nhưng không nặng. Lấy về nhà rồi, mở thư ra đọc xong Giang Nguyên Đồng trầm mặc.
Trong này có 3 cặp giày làm cho ông, còn có một chiếc áo khoác quân đội 8 phần mới, rắn chắc mười phần, mùa đông mà mặc vào chắc chắn sẽ không lạnh.
Giang Nguyên Đồng dựa theo lời con gái nói trên thư, mở 3 đôi giày ra, tìm được tiền với phiếu mà con bé giấy trong miếng độn giày thiệt là dày kia.
Trong chiếc áo khoác quân đội kia cũng có ẩn giấu một ít ở mấy chỗ viền cứng rắn. Nhìn mấy cái này, Giang Nguyên Đồng còn có gì không biết.
Tình huống bên chỗ cô hai nhà ông sợ là không tốt rồi.
Trên thư nói ủy thác bọn họ chờ đến lúc đó hỗ trợ chăm sóc con trai út của nó, sẽ có người hỗ trợ đưa nó tới đây.
Điểm này không thành vấn đề, nhưng mà chính tụi nó thì sao? Còn có cháu ngoại lớn nữa?
Nghĩ đến còn có cô cháu ngoại gái sắp tới, Giang Nguyên Đồng chau mày.
Nếu mà thật sự không được thì bảo thằng cả của con gái hai cũng tới đây luôn cho rồi, chỗ bọn họ không thể nói có bao nhiêu tiền đồ, nhưng tốt xấu là ăn uống không lo, có thể sống qua ngày được.
Nghĩ đến đây, ông cụ lập tức gửi điện báo qua đó.
Nếu những việc này mà bị Giang Kiều biết, cô ta sẽ lại nghẹn họng trân trối nhìn, vì kiếp trước cũng không có những việc này xảy ra.
Trong nhận thức của cô ta, cô hai đúng là phong cảnh, nhưng cũng chỉ phong cảnh được mấy năm nay, rất mau cô hai liền phải vào nông trường cải tạo, sau đó không được mấy năm liền chết ở nông trường.
Đứa con trai cả đã lên đại học rồi lại nghỉ học của cô hai cũng không có đến chỗ bọn họ làm thanh niên tri thức, mà là ở lại Hải Thành làm một công nhân, nhưng mà vì tình huống của cha mẹ nên vẫn luôn bị xa lánh, còn có bị phê đấu nữa. Có một lần cũng chẳng biết làm sao, bị mù một con mắt, kết cục chẳng tốt được đến đâu.
Bên chỗ cô cả, cô em họ kia của cô ta là dưới cơn phẫn nộ đi báo danh, sau lại bị phân đến bên Đông Bắc. Con bé mới có bao lớn đâu, trước kia nào từng chịu khổ như thế này, sau một cơn bệnh nặng thì qua đời.
Từ Giản Thành đến chỗ bọn họ không có xe lửa đi thẳng tới, giữa đường phải trung chuyển, thời gian cụ thể không biết được, nhưng chỗ bọn họ có biết có người sắp tới, đại đội trưởng chắc chắn là biết, bởi vì bên trên an bài nói là sẽ thông báo đại đội trưởng đi đón người.
Giang Nguyên Đồng bảo Giang Cảnh Đằng với Giang Cảnh Du cùng nhau đi đón em họ của mình: "Em họ mấy đứa năm nay 15 tuổi, mới vừa tốt nghiệp sơ trung, trước kia cũng chưa thế nào chịu khổ, một đường tới đây cũng vất vả, hai đứa đi đón con bé chút đi."
Về phần phòng ở cũng dễ xử lý thôi, con bé không cần đến đại viện thanh niên tri thức ở, có thể ở lại trong nhà bọn họ.
Nhà bọn họ hiện tại là Giang Nguyên Đồng với Trương Lưu Vân một phòng, Giang Minh Trí với Diệp Hồng Tú một phòng, Giang Cảnh Du ở riêng một phòng, Giang Cảnh Đằng với Giang Cảnh Tường chung một phòng.
Trừ bỏ những phòng kể trên, còn có một cái phòng khác chất đống tạp vật, hiện tại trong đó chất chồng rất nhiều công cụ dùng để làm mộc cùng với củi gỗ chưa dùng tới.
Hiện tại cứ dọn dẹp ra cái phòng công cụ kia là được. Vốn dĩ Giang Nguyên Đồng nói là hai chị em họ ở chung đi, cũng đủ rộng rãi, nhưng mà Giang Cảnh Du trực tiếp tỏ vẻ: "Con đi ở phòng công cụ đi, gian phòng này cho em họ ở."
Cô có nhiều bí mật như vậy, nếu là một mình một phòng cũng không làm được, vậy thì ở trong nhà này cô sẽ chẳng có chút không gian riêng tư nào, không thể vào game được.
Cô tính toán mình sắp sửa lên level 10 rồi, rất mau là game của cô lại có biến hóa mới, đến lúc đó còn không biết thế nào, nếu ở chung với người khác thì quá bất tiện.
Băn khoăn đến cô cần phải đi làm, cho nên liền dọn dẹp căn phòng công cụ kia ra cho cháu ngoại gái ở. Hai căn phòng này cũng ngang ngửa nhau, chỉ là hướng không có tốt đến vậy.
Đám công cụ kia thì liền tìm chỗ trống khác mà chất vậy, thanh lý xong đám này, phòng trống rỗng, chỉ có một cái giường gỗ cũ.
Giang Minh Trí: "Giường còn rắn chắc, có thể dùng tiếp, còn ngăn tủ với rương hòm thì để con làm một cái mới cho con bé là được."
Nhà mình chính là làm gia cụ mà, thiếu cái gì tự mình làm cũng mau.
Khi Cố Hướng Hằng biết được hai người họ có một cô em họ muốn tới bên này xuống nông thôn, muốn cùng nhau đi đón với người anh, anh nhìn họ nhiều thêm mấy lần. Đây là trùng hợp sao? Vậy cũng quá khéo.
Anh càng tin tưởng là chạy quan hệ.
Vào thời điểm này còn rất nhiều địa phương vẫn là khá rộng rãi, có lựa chọn có thể để cho bọn họ chọn. Như vậy thì nếu có mục tiêu, chạy quan hệ một chút là có thể đi đến chỗ mình muốn.
Xem ra người thanh niên tri thức tên Trịnh Nhạc Anh này là tới đây cậy nhờ nhà ngoại của mình, sẽ không có vụ không thích ứng giống như những thanh niên tri thức khác.
Đối với việc mấy thanh niên tri thức này đến đây, Cố Hướng Hằng là hoan nghênh.
Vì đại biểu cho máu mới, hơn nữa nếu đám thanh niên tri thức này xài được mà cũng xài tốt nữa, ví dụ như anh muốn thay đổi một ít thói quen không tốt của mọi người một chút, cần có ngoại lực thúc đẩy. Anh còn muốn để mọi người biết nhiều hơn về cuộc sống ở nơi khác, để tầm mắt trống trải rộng rãi hơn, tầm mắt rộng rồi, lòng dạ cũng sẽ theo đó mà rộng hơn.
Ví dụ như đoạn thời gian gần đây anh có đang cấu tứ lớp xóa nạn mù chữ trong thôn.
Năm 1950, cả nước triệu tập mở hội nghị giáo dục nông thôn, xác định xóa nạn mù chữ. Vào thập niên 50, trong thôn từng làm không ít lần, nhưng hiệu quả không phải rất vừa ý.
Đám con nít học tập cũng không định tính, vậy chẳng lẽ người lớn sẽ thích học tập?
Càng đừng nói đến mọi người đã xuống ruộng vất vả một ngày, vốn dĩ đã thấy thể xác và tinh thần mỏi mệt, vậy thì càng không có hứng thú gì với học tập, cho nên hoạt động xóa nạn mù chữ từng đình trệ một lần.
Hiện tại Cố Hướng Hằng muốn làm lên một lần nữa.
Không nói học phú ngũ xa, có thể nhận ra chữ thường dùng, nhớ được tên mình, vậy đã rất tốt rồi.
Nếu có người nhân đó bị khơi dậy lòng hiếu học, vậy thì càng hay.
Hơn nữa xóa nạn mù chữ mà, vậy thì học tiếng phổ thông cũng càng thuận lý thành chương, nếu không có người bên ngoài tới liền không cách nào giao lưu.
Có vài thanh niên tri thức cảm thấy mình bị xa lánh nhằm vào, đây là hiểu lầm, chỗ bọn họ thiệt sự là không có chuyện đó, đổi thành thôn dân địa phương cũng là y chang thế. Ngôn ngữ không thông, hơn nữa có rất nhiều người lớn tuổi càng không biết đến một ngôn ngữ mới, hai bên đều nghe không hiểu, vậy thì làm sao mà giao lưu với thanh niên tri thức? Chỉ có người hiểu chuyện học được tiếng địa phương, mới có thể câu thông không chướng ngại với đại bộ phận thôn dân.
Nếu là thanh niên tri thức làm giáo viên, bọn họ đến từ ngũ hồ tứ hải, tự mang đề tài câu chuyện là có thể hấp dẫn lực chú ý của mọi người.
Bởi vì muốn đón người, không biết bọn họ mang theo bao nhiêu hành lý, Cố Hướng Hằng điều khiển xe bò qua đó, Giang Cảnh Du với Giang Cảnh Đằng quá giang.
Ba người cùng nhau ngồi xe bò, vừa câu được câu không nói chuyện.
Cố Hướng Hằng bắt đầu lấy kinh nghiệm với Giang Cảnh Du, nói đến kế hoạch xóa nạn mù chữ.
Đây là chuyện tốt, Giang Cảnh Du ủng hộ.
Cố Hướng Hằng hỏi Giang Cảnh Du: "Có hứng thú làm giáo viên xóa nạn mù chữ không? Có rảnh thì qua giảng một tiết, cô có thể kể những câu chuyện trên truyện tranh mình đăng cập nhật trên báo, cũng có thể kể những chuyện xưa khác. Tôi hy vọng có thể nhân cơ hội này dạy cho mọi người nhiều chữ thường dùng hơn, biết về thế giới bên ngoài nhiều hơn, để trống trải tầm mắt."
Trong lời nói của anh không thiếu tiếc hận: "Rất nhiều người cả đời đều chưa từng đi ra khỏi địa phương này, chỗ xa nhất từng đi chính là huyện thành, mà đi huyện thành tới tới lui lui chỉ mấy con phố kia. Bọn họ chưa từng đi học, không biết chữ, nơi tiếp xúc đến không phải là nhà mình thì chính là đại đội sản xuất của mình, nhận thức bị cực hạn."
Đây là sự thật. Đam Mỹ Cổ Đại
Giống như Diệp Hồng Tú vậy, bà là người thôn Tế Liễu, gả tới thôn Thượng Trang, cho tới nay mới thôi chỗ xa nhất từng đi chính là huyện thành, trừ đó ra, bà còn từng đến Vương gia ao thăm người thân, thế là hết rồi.
Hơn nửa đời bà, đều đảo quanh mảnh đất này đây.
Như Giang Cảnh Đằng chưa đến 20 đã đi đến Hải Thành một chuyến đây là rất ít thấy, lâu vậy rồi, vẫn còn có người thường thường hỏi anh một đường đi hiểu biết được gì đó.
Giang Cảnh Du hỏi thời gian và tần suất, Cố Hướng Hằng trầm ngâm một chút, "Chuyện này, tôi còn phải xem thử xem tính cách và sở trường đặc biệt của đợt thanh niên tri thức mới tới này đã. Dựa theo ý nghĩ của tôi là mời 7 người, mỗi một ngày đều có một người đi dạy xóa nạn mù chữ cho mọi người."
"Nếu hôm đó họ không rảnh, vậy thì ngày mai đi, ngày mai không rảnh, vậy ngày kia đi, chỉ cần có rảnh luôn có người đi dạy học cho mọi người."
Còn làm sao để giữ lại những người cần được xóa nạn mù chữ, truyền thụ tri thức cho bọn họ, vậy thì phải xem bản lĩnh của thầy cô đó rồi.
Giang Cảnh Đằng: "Mời? Mời như thế nào?"
Cố Hướng Hằng: "Thầy cô dạy xóa nạn mù chữ không thể làm không công được, cho công điểm."
Này đây thì không sợ những thanh niên tri thức kia không chịu làm.
Giang Cảnh Du không biết mình có tài năng như vậy không. Cô vẽ truyện tranh cũng là đang kể chuyện đó, nhưng đó là dùng giấy bút để kể chuyện, còn đổi thành kể chuyện cho người ta luôn bằng miệng, nó khác nhau à nha.
Bên này còn chưa nghĩ kỹ được, cô cũng không vội: "Để tôi suy xét cẩn thận một chút."
Giang Cảnh Đằng cực kỳ có hứng thú: "Em cảm thấy rất được đó, tối đến mọi người cũng không có việc gì làm, nếu có người kể chuyện xưa, người lớn thì khó mà nói, đám nhóc kia chắc phải mừng điên rồi."
Cố Hướng Hằng: "Con nít thì càng phải học." Anh nghĩ về đám nhỏ nhập học trong thôn, trong lòng thở dài.
Cả đám mới có bây lớn đã phải bận rộn trong ngoài, tỉ lệ những nhà bỏ được chu cấp cho đi học, có bản lĩnh chu cấp cho đi học thật sự không cao.
Vẫn là phải để mọi người đều giàu có lên, quan niệm cũng phải theo kịp.
Giang Cảnh Đằng: "Còn có cái nữa là phải để mọi người đừng có trọng nam khinh nữ như vậy mãi. Đều đã nói phụ nữ có thể gánh nửa bầu trời, mà mấy bé gái được cho lên tiểu học mới có bao nhiêu đâu, liếc mắt một cái nhìn lại hơn phân nửa đều là con trai. Có mấy nhà nghèo không cách nào đi học nhưng muốn học biết chữ, lớp xóa nạn mù chữ của chúng ta cũng có thể dạy được, nhưng mà khi có điều kiện rồi còn thế thì không thể nhìn được, đây là cần phải thay đổi quan niệm."
Cố Hướng Hằng có chút ngoài ý muốn cùng kinh hỉ, ý tưởng của bọn họ là giống nhau
Giang Cảnh Du bổ sung: "Còn có mấy nhà kỳ cục, ỷ vào là đàn ông con trai có ưu thế thể lực, thích động thủ với phụ nữ trong nhà. Đại đội trưởng, tôi cảm thấy anh cũng nên chú ý điểm này một chút."
Giang Cảnh Du rất bất mãn với điểm này, cô là vừa lúc đụng phải một lần, nhìn thấy cô rồi đối phương liền thu tay lại, sau đó lại coi như là người chả có việc gì mà đi rồi.
Chuyện như thế, dù có ở đời sau cũng không tiện quản, nhưng mà phụ nữ vào lúc này lại càng khuyết thiếu ý thức phản kháng hơn.
Cố Hướng Hằng nghiêm túc nghe hết, sinh lòng tán thưởng với hai chị em tuổi không lớn này. Tuy chịu giới hạn thời đại, rất nhiều ý tưởng bị cực hạn trong thời đại này, nhưng càng là thế càng có vẻ bọn họ đáng quý hơn.
Dọc theo đường đi ba người chưa từng ngừng miệng, nhận thức về nhau cũng đã xảy ra thay đổi, đều sinh ra cảm giác kinh hỉ.
Càng nói về sau, nói chuyện quen thuộc rồi, nghiễm nhiên đã là bạn bè.
So với quan hệ giữa thực khách cùng đầu bếp khi trước, giờ mối quan đã rảo bước đi nhanh hơn.
*
Bọn họ đón người ở ga tàu hỏa, Cố Hướng Hằng mang theo một tấm bảng, viết đại đội sản xuất Thượng Trang, đứng ở cổng ra giơ bảng lên, người rời đi đều có thể thấy được, thanh niên tri thức cũng không ngoại lệ.
Xe bò không thể vào được, ở bên ngoài là để Giang Cảnh Đằng trông chừng, Giang Cảnh Du đứng bên cạnh Cố Hướng Hằng, nhìn vào đám người.
Đợi được một chốc, có một đám người lại đây, trông bọn họ đều không lớn lắm, trên mặt còn chút tính trẻ con.
Đếm sơ sơ một chút, có mười mấy người.
Đây đương nhiên không phải đều được phân đến thôn Thượng Trang hết.
Lúc này được phân đến thôn Thượng Trang chỉ có 3 người, nhưng bọn họ đều là một đợt được phân đến huyện Dịch Thủy.
Trong đám người này có người mắt sắc, nhìn thấy ở cổng ra có tấm bảng, viết là đại đội sản xuất Thượng Trang, chỉ chỉ chỗ này: "Nhìn đằng kia kìa, là đại đội sản xuất Thượng Trang, Châu Văn, không phải cậu được phân đến đại đội sản xuất Thượng Trang sao?"
Rồi sau đó liền có 3 người dẫn đầu đi về phía bọn họ, những người khác lạc hậu một bước nhưng cũng đi theo tới.
Cố Hướng Hằng: "Là thanh niên tri thức được phân đến đại đội sản xuất Thượng Trang sao? Tôi là đại đội trưởng."
Một thiếu niên trả lời: "Là tôi, tôi tên Châu Văn, đây là Quách Tuyết Liên, Trịnh Nhạc Anh, ba người bọn tôi đều là tới đại đội sản xuất Thượng Trang."
Cố Hướng Hằng gật đầu, bên cạnh liền có người hỏi: "Tôi được phân đến Vương gia ao, không biết Vương gia ao là ở đâu?"
"Tôi được phân đến đội sản xuất Tế Liễu."
"Tôi được phân đến đại đội sản xuất Ngưu Sơn......"
Cố Hướng Hằng giơ tay, ý bảo mọi người nghe anh nói: "Các đại đội sản xuất khác không cần gấp, lúc tôi vừa mới vào có nhìn thấy đại đội sản xuất khác ở bên ngoài, mọi người đều đi theo tôi ra ngoài đi."
Giang Cảnh Du ở bên cạnh nhìn, trong những người này lớn tuổi nhất không vượt quá 18 tuổi, tốt nghiệp sơ trung hay tốt nghiệp cao trung đều có.
Tốt nghiệp sơ trung mới bao nhiêu tuổi đâu, nhỏ nhất mới 15 tuổi.
Đám thiếu niên thiếu nữ choai choai này đến đây, có mấy đại đội sản xuất là không chào đón, bởi vì tuy nói là lên núi xuống làng giúp đỡ mọi người xây dựng nông thôn, nhưng mà mấy đứa nhỏ này ngay cả chính mình cũng còn con nít, cần người khác dạy dỗ kìa.
Bọn họ làm việc vẫn là tay mới, tốc độ chậm, làm không được bao nhiêu, một sơ sẩy là có thể xem chồi non lương thực thành cỏ dại mà diệt trừ, làm thôn dân cực kỳ đau đầu.
Hơn nữa đồ ăn của bọn họ cũng là đội sản xuất cấp cho, đối với một vài đại đội sản xuất thật sự không giàu có mấy mà nói, bọn họ đến đây chính là phân mỏng đi đồ ăn của thôn dân nhà mình.
Giang Cảnh Du đánh giá Trịnh Nhạc Anh, là người nhỏ tuổi nhất trong số 3 người, trông có chút quen thuộc, cô bé này chính là cô em họ mà cô chưa từng gặp mặt.
Lại nói đến cũng là không có cách nào, Giản Thành quá xa, người cô cả này của mình chính là quân y của quân đội, không có nhiều thời gian đến vậy.
Khi nguyên còn nhỏ, cô cả có dẫn theo dượng cả và anh họ về nhà mẹ đẻ, sau đó liền không còn tới nữa.
Đám ba người Châu Văn không ngừng nhìn Cố Hướng Hằng, đây là đại đội trưởng đội sản xuất sao?
Thật sự rất trẻ tuổi, chẳng trẻ thì trẻ, trông lại rất đáng tin, hơn nữa Trịnh Nhạc Anh còn phát hiện hơi thở quân nhân trên người anh, loại hơi thở này cô nàng rất quen thuộc.
Đang khi Trịnh Nhạc Anh đánh giá Cố Hướng Hằng, Giang Cảnh Du đi đến bên cạnh Trịnh Nhạc Anh đáp lời với cô nàng.
Châu Văn với Quách Tuyết Liên còn tưởng rằng đây cũng là thanh niên tri thức, kết quả vừa nghe mới biết là không phải.
Giang Cảnh Du: "Em chính là em họ đúng không, lần đầu gặp mặt, chị là Giang Cảnh Du. Hành lý em nặng không, để chị cầm cho." Cô đưa tay nhận lấy một cái túi đồ tương đối có trọng lượng.
Hai người khác đều sửng sốt, nhìn Trịnh Nhạc Anh, thế mà có thân thích ở chỗ này?
Trịnh Nhạc Anh ngây người một phen, rất mau liền hồi thần lại: "Chị họ, chào chị, là em, làm phiền chị rồi."
Giang Cảnh Du cười, tận tình biểu hiện lòng hữu hảo của mình: "Ông ngoại em nhận được điện báo của anh cả em rồi thì bọn chị mới biết, sau đó bảo chị với anh họ của em đến đây đón em, dọc đường đi vất vả rồi."
Trịnh Nhạc Anh đỏ mặt, cô nàng trắng trẻo, nên đỏ mặt liền nhìn rất rõ: "Chị họ......" Cô không biết nên nói cái gì.
Đoàn người đi đến một mảnh đất trống ở bên ngoài, ở đây đã có lẻ tẻ mấy người đội sản xuất khác.
Cố Hướng Hằng nhìn một vòng: "Có đại đội vẫn chưa tới, các đồng chí cứ chờ ở đây trước đi đã."
Nhìn thấy Cố Hướng Hằng dẫn người ra, có đại đội sản xuất bắt đầu gọi người: "Đến đại đội sản xuất Vương gia ao ở đâu? Tới đây tới đây, tên là gì......"
Bọn họ phải thẩm tra đối chiếu với danh sách tên.
Có người được đọc tên thì chạy nhanh bước qua, không có thì đứng tại chỗ. Trong đám người trẻ tuổi này từ trên mặt có thể nhìn thấy người tinh thần phấn chấn bồng bột, cũng có thể nhìn thấy người khí phách hăng hái, còn có thể nhìn thấy người kinh hoảng không chắc chắn.
Có vài người thuận theo khẩu hiệu xuống nông thôn, lại có rất nhiều người là không thể không xuống nông thôn.
Nhiều năm qua có nhiều thanh niên tri thức xuống nông thôn như vậy, có rất nhiều người nghĩ đủ các loại biện pháp cũng không thể quay về, mọi người đều biết cả.
Nhưng mà không có cách nào, chỉ là có mấy người vì tính cách vẫn còn con nít, có biết cũng không để bụng, không để trong lòng.
Là không để những vất vả nghe được ở trong lòng.
Trịnh Nhạc Anh chính là như vậy.
Cô nàng nhìn cảnh tượng này phát ngốc.
Trên thực tế thì khi cô nàng báo danh đã có chút hối hận, chỉ là không kéo mặt mũi xuống được. Về sau nghe thấy anh trai mình nói chỗ mình được phân tới là nhà ông ngoại, bảo cô nàng phải ở chung với ông ngoại thật tốt, cô nàng mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Giang Cảnh Du giới thiệu Giang Cảnh Đằng cho cô nàng: "Đây là em trai song sinh của chị, Giang Cảnh Đằng, cũng là anh họ của em."
Giang Cảnh Đằng cười lộ ra hàm răng trắng tinh: "Chào em họ, ngồi xe lửa lâu vậy rồi, mệt mỏi rồi ha. Nào, lên xe bò, hai vị đồng chí thanh niên tri thức này, cũng lên xe bò đi."
Ba người họ đặt hành lý lên trên thì còn hai cái chỗ trống, để cho Quách Tuyết Liên với Trịnh Nhạc Anh đi lên ngồi, những người khác thì đi bộ về theo.
Cố Hướng Hằng: "Chúng ta về đại đội sản xuất, chỗ này cũng cách đó không xa, hơn nửa tiếng chút xíu là tới nơi."
Tốc độ xe bò không nhanh, đi bộ nhanh chút là có thể đuổi kịp, Giang Cảnh Du đi bộ cạnh Trịnh Nhạc Anh, vừa đi vừa nói chuyện.
Cô giới thiệu kiến trúc ở chỗ này: "Nhìn thấy cái góc nhà màu trắng bên kia không? Từ bên đó quẹo qua chính là bưu cục, về sau bọn em muốn gửi thư hay gửi đồ về nhà thì tới bên này gửi."
"Từ bưu cực đi thẳng về phía trước chính là Cung Tiêu Xã lớn nhất huyện chúng ta, đồ đạc chỗ đó là đầy đủ nhất."
"Đằng sau Cung Tiêu Xã chính là bệnh viện......"
Không chỉ có Trịnh Nhạc Anh nghe nghiêm túc, hai người khác cũng vậy, rất dụng tâm ghi nhớ.
Những chỗ đó bọn họ chắc chắn phải tìm cơ hội đi xem thử xem.
Giới thiệu xong rồi, đi ra khỏi huyện thành chính là đường xuống các thôn làng.
Lúc này chính là nói chuyện phiếm.
Chuyện trò hỏi thăm bọn họ từ đâu đến đây, chuyện trò thôn Thượng Trang sản xuất cái gì.
Nhận thức của Quách Tuyết Liên với Châu Văn về địa phương này gia tăng lên rồi, ngẫu nhiên lia mắt nhìn về phía Trịnh Nhạc Anh bên người, có chút hâm mộ.
Hai người họ ở chỗ này là trời xa đất lạ, không biết tương lai của mình, nhưng mà đồng bạn này lại là có thể trực tiếp vào ở trong nhà ông ngoại cô ấy.
Có cả gia đình ở chỗ này.
Mà phải nói nữa là Trịnh Nhạc Anh còn có một ưu thế, đó chính là cô nàng nghe hiểu được ngôn ngữ bên này, cũng biết nói một ít câu đơn giản.
Mà hai người còn lại thì lại khác, nếu Cố Hướng Hằng với Giang Cảnh Du không nói tiếng phổ thông, vậy thì bọn họ sẽ chẳng khác gì kẻ điếc.
Ngôn ngữ là một chướng ngại, nếu bọn họ muốn sinh tồn ở chỗ này tốt hơn, nhất định phải học được tiếng địa phương, bằng không thì không cách nào giao lưu vơi những thôn dân không hiểu tiếng phổ thông ở chỗ này.
Tuyệt đại đa số thôn dân ở đây, họ không hiểu tiếng phổ thông.
Cố Hướng Hằng cũng biết lo lắng của bọn họ, nên giới thiệu cho bọn họ: "Tôi sẽ dẫn các cô cậu đến đại viện thanh niên tri thức, phòng ở đã thu thập rồi, các cô cậu trải đệm chăn lên là có thể ở. Trong đại viện thanh niên tri thức còn có 4 thanh niên tri thức cũ, họ tới sớm hơn các cô cậu, có cái gì không hiểu thì hỏi bọn họ."
Phòng ở trong đại viện thanh niên tri thức vẫn là không tệ, nó là nhà của gia đình giàu có trước kia, rất rắn chắc.
Chẳng qua có cái là không có phòng riêng của chính mình, phải ở chung với những thanh niên tri thức khác. Chẳng qua hiện có một chỗ tốt là bọn họ hai bên nam nữ đều là số lẻ, đến đây chính là được ở một mình.
Châu Văn với Quách Tuyết Liên không biết hoàn cảnh trong phòng là thế nào, lại lo lắng không biết thanh niên tri thức cũ tính cách kiểu gì, có dễ chung sống hay không.
Trịnh Nhạc Anh nghe, cũng lo lắng, cô nàng lo lắng ông ngoại bọn họ sẽ không chào đón mình, hoặc là ông ngoại thì hoan nghênh, nhưng cậu không chào đón cô.
Rất mau liền sắp tới nơi rồi, đáp án cũng sắp sửa được công bố.
Vào thôn rồi, đoàn người chia binh làm hai đường ở một cái giao lộ, Giang Cảnh Du với Giang Cảnh Đằng xách hành lý đợi Trịnh Nhạc Anh rồi đi sang bên phải, mà đại đội trưởng phải dẫn Châu Văn với Quách Tuyết Liên đi sang bên trái.
Giang Cảnh Đằng: "Ông ngoại em đang đợi đó, nhìn thấy em rồi chắc chắn sẽ rất vui vẻ. Em là năm nay tốt nghiệp sơ trung sao?"
Trịnh Nhạc Anh ngượng ngùng cười cười, "Em đúng là tốt nghiệp năm nay." Trong nhà cô nàng còn có một tấm ảnh cũ, nó có bộ dáng ông ngoại hồi còn trẻ, nhưng mà hiện tại...... Không biết ông ngoại biến hóa lớn cỡ nào nữa.
Khi đi đến con đường gần đến cửa nhà này, Trịnh Nhạc Anh nhìn từng căn nhà ở gần đây đều là hình thức phong cách nhất trí, có chút ngạc nhiên: "Đây là mọi người thương lượng tốt rồi xây sao?"
Cái này cũng không có gì không thể nói.
Giang Cảnh Đằng giải thích: "Không phải, trước kia, thật lâu trước kia đó, cả một mảnh này đều là tổ tiên nhà chúng ta xây dựng, sau này trong nhà suy tàn, nơi này liền tách ra mà bán cho bên ngoài. Chỗ nhà ta đang ở hiện tại là tổ trạch ban đầu. Vốn dĩ tổ trạch cũng bị người cướp mất, nhưng mà sau này không phải thời cuộc tốt lên sao, nên lại trả về lại cho chúng ta. Ngay từ đầu cả một mảnh này đều là nhà ở, đằng kia là hoa viên nhỏ, nhưng giờ chỗ này biến thành đường đi, hoa viên thì thành đất phần trăm làm vườn rau."
Trịnh Nhạc Anh a một tiếng, có chút chấn động.
Trước kia cô nàng từng nghe ai đó nói nhà ông ngoại mình trước kia là gia đình giàu có, cô cứ nghĩ là giả, hiện tại xem ra, đó là sự thật á!
Giang Cảnh Du: "Tới rồi, đây là nhà của chúng ta."
Trịnh Nhạc Anh nháy mắt đã quên chấn động vừa nãy, chỉ còn lại thấp thỏm.
Giang Cảnh Du: "Mọi người đều rất dễ sống chung."
Đi vào rồi, nhìn thấy Trịnh Nhạc Anh, Giang Nguyên Đồng liền đỏ hốc mắt: "Con trưởng thành rồi, càng ngày càng giống mẹ con, mẹ con nếu thấy được chắc chắn rất vui vẻ."
Cô em họ nghe câu đó theo bản năng sờ sờ mặt mình.
Khi mẹ qua đời cô nàng mới 7-8 tuổi, qua đi lâu như vậy, ấn tượng về mẹ trong đầu đã không còn sâu.
Những lời như cô trông giống mẹ mình đây, ông ngoại cũng không phải là người đầu tiên nói, ba cô, anh trai cô đều từng nói như vậy.
Cô nàng xem ảnh chụp, cảm thấy mẹ trên ảnh đã quen thuộc lại xa lạ.
Nếu mẹ mình không có chết, vậy sẽ liền không có mẹ kế, sẽ không có mẹ kế, vậy sẽ liền không có cái con quỷ đáng ghét Đỗ Song kia.
Nghĩ đến ấm ức tủi thân mà mình phải chịu sau khi mẹ kế vào cửa, Trịnh Nhạc Anh liền chảy nước mắt: "Ông ngoại, hu hu hu......"
Vốn dĩ có chút xa lạ, nhưng vừa nói đến người thân mật nhất nối liền giữa bọn họ, khoảng cách lập tức được kéo gần lại.
Sau khi hòa hoãn cảm xúc rồi, Giang Nguyên Đồng hòa ái kéo cô giới thiệu: "Nào, để ông giới thiệu một chút, đây là bà ngoại của con, đây là cậu ba với mợ ba của con. Hai đứa này con biết rồi đó, anh họ với chị họ của con, còn đứa này là em họ nhỏ của con đó. Hai người cậu khác của con không ở chỗ này, để đó nhận mặt sau."
Trịnh Nhạc Anh ngoan ngoãn chào hỏi, cô có biết, ông ngoại với cả nhà cậu ba chung sống với nhau, còn hai người cậu khác thì đã chia ra ở riêng rồi.
Gần huyết thống với cô hơn lại là nhà cả nhà cậu cả, chỉ là nghe nói cha con bọn họ có mâu thuẫn, cho nên không có chung sống với nhau.
Đây là việc tư của cậu với ông ngoại bọn họ, anh trai nói cô không cần để ý mấy cái đó, nghe lời ông ngoại nói là được.
Diệp Hồng Tú pha một ly nước mật ong cho cô, sau đó bảo cô đi thu thập quần áo rồi tắm nước nóng.
Mới vừa xuống xe lửa, chắc chắn là mệt mỏi rồi.
Giang Cảnh Du liền dẫn em họ vào phòng: "Về sau em ở trong phòng này, chị ở cách vách em đó. Chỗ này trước kia là dùng để cất công cụ của ba chị, giờ chỗ này có hơi trống chút, em để đồ đạc chỗ này trước đi, ba chị đã làm gia cụ cho em rồi, chỉ là phải qua một đoạn thời gian mới có thể dùng được."
Trịnh Nhạc Anh mở cái túi đồ lớn nhất ra, trong này là chăn của cô.
Giang Cảnh Du nhận lấy giũ giũ: "Để chị lấy ra ngoài phơi nắng chút cho."
Giang Cảnh Du đi ra ngoài, Trịnh Nhạc Anh đánh giá căn phòng này, nó không tính lớn, cũng không phải rất nhỏ, một mình cô ở là đủ rồi. Chân tường là gạch xanh với đá tảng, bên trên là gạch đất, sờ sờ mặt tường sẽ còn rớt xuống tro bùn.
Đệm giường được trải một tấm chiếu đan bằng rạ này, ngồi xuống mềm mại.
Trịnh Nhạc Anh đột nhiên có cảm giác chân thật, cô đã rời khỏi nhà.
Đi xuống nông thôn vào ở trong nhà ông ngoại.
Nó tốt hơn những gì cô đã tưởng tượng trước đó.
Cô nàng lấy quần áo để tắm rửa ra đặt ở một bên, mở túi đồ ra, lấy đồ ra ngoài: "Đây là quà mà ba với anh trai em chuẩn bị cho mọi người."
Giang Cảnh Du: "Người một nhà, không cần khách khí như vậy."
Trịnh Nhạc Anh lắc đầu: "Cần thiết, đây là lễ nghĩa, cái này là cho ông ngoại, cái này là cho cậu ba với mợ ba, cái này cho anh chị, còn cái này là cho em họ."
Ai cũng có phần.
Chia quà xong rồi, lúc này Trịnh Nhạc Anh mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, hơn nữa trên người xác thật là có mùi, nên lập tức cầm quần áo lên đi tắm rửa ngay: "Chị họ, tắm ở đâu chị?"
Giang Cảnh Du: "Chỗ này."
Em họ đi tắm rửa, mọi người ở đại sảnh mở quà.
Giang Nguyên Đồng với Trương Lưu Vân là nhận được một chiếc áo gile bằng len.
Giang Minh Trí với Diệp Hồng Tú thì nhận được hai cuộn len lông dê, có thể tự mình dệt đồ mặc.
Giang Cảnh Du với Giang Cảnh Đằng thì là vì tới tuổi hôn phối rồi, cho nên bên kia tặng tới vải dệt màu đỏ.
Quà Giang Cảnh Tường nhận được chính là một chiếc cặp sách nhỏ tinh xảo.
Nhìn mấy thứ này, Diệp Hồng Tú cảm thán: "Đáng thương cho tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ." Vì sao lại tặng mọi người mấy thứ này, còn không phải là mong bọn họ có thể giúp đỡ chiếu ứng cho sao.
Giang Cảnh Tường rất thích cái cặp sách nhỏ này, liền đeo cặp lên ngay: "Thật cho con sao? Con có thể dùng sao?"
Sau đó đã bị Diệp Hồng Tú thu lên: "Chờ con đi học rồi lại dùng." Giờ mà dùng thì chờ tới lúc đi học liền cũ.
Giang Cảnh Đằng có chút bội phục: "Con nói sao mà nhiều hành lý đến vậy, thì ra là nhiêu đây nữa liền nhiều như vậy."
Giang Cảnh Du: "Cũng làm khó cho một mình em ấy mà có thể xách nhiều đồ như vậy."
Giang Nguyên Đồng nhìn mấy thứ này, hừ một tiếng. Xem ra cái thằng rể kia vẫn là nhớ kỹ đứa con gái này, bằng không cũng sẽ không chuẩn bị mấy thứ này.
Chẳng qua cháu ngoại gái rốt cuộc là vì sao lại tự mình chạy đi báo danh xuống nông thôn? Có phải là chịu ấm ức gì không?
Vốn dĩ tiếp đây con bé nên lên cao trung mới phải.
Nếu con rể để cháu gái bị ấm ức tủi thân, vậy thì không để yên được đâu.
Trịnh Nhạc Anh tắm rửa xong đi ra, chờ cô chính là một chén canh trứng, Giang Nguyên Đồng: "Ăn chút đồ lót bụng trước đi con, ăn xong rồi lại đến chỗ đại đội trưởng làm thủ tục, sau lại về ăn cơm. Cảnh Du, con dẫn em nó đi, cũng hỏi đại đội trưởng một chút coi việc đám tụi nó xuống ruộng an bài thế nào."
Giang Cảnh Du: "Dạ."
Diệp Hồng Tú đi ra khỏi phòng bếp, cho cô mấy tờ tiền: "Trước đó mẹ có nhờ vả đại đội trưởng mua giúp mẹ cái nồi, còn chưa có đưa tiền, con đưa qua đó giùm cho mẹ."
Nồi! Là nồi rất khó mua!
Cô muốn nồi!
Giang Cảnh Du chậm rãi ngoi lên một cái dấu chấm hỏi: "...... Mẹ, hai người đã quen thuộc vậy rồi? Cái nồi này còn có thể mua nữa không?" Cô cũng muốn.
Diệp Hồng Tú khó hiểu nhìn cô: "Cái gì mà mua nữa? Đây là một cái nồi cũ, bên nhà cậu con cần, nồi mới còn mua không nổi đâu, cũng không lấy ra phiếu được, như này vừa vặn tốt, về phần có quen thuộc hay không......" Bà tiếc hận nhìn thoáng qua con gái mình, cho cô một ánh mắt, cũng không phải là quen thuộc sao, giao tiếp nhiều thì liền quen thôi, quen thuộc đến độ bà thích ghê gớm, hận chàng trai này không phải là con rể của bà!
Giang Cảnh Du: "......"
Cô chậm rãi dời đi tầm mắt, mẹ, con không nhìn hiểu.