Lần đầu tiên Giang Cảnh Du bắt đầu nghiêm túc đi suy xét vấn đề này, nếu vẫn luôn không thể quay về, cô phải ở bên này làm tộc không kết hôn?
Thiệt cũng không phải, cô cũng không phải theo chủ nghĩa không kết hôn, hồi ở hiện đại không muốn xem mắt là bởi vì tuổi cô không lớn, lại bận bịu sự nghiệp nữa, bởi vậy cô không rảnh với cũng không có tâm tư đi yêu đương.
Tới thời đại này cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ sống cô độc trong quãng đời còn lại, có một lý do là vì mấy anh tuổi tương đương với cô chính là mấy đứa bé to xác, tâm tính chưa thành thục. Còn về phần tuổi lớn à? Ở cái thời đại này hai ba chục tuổi mà còn chưa kết hôn, nếu không phải là có vấn đề gì gì thì chính là cưới lần hai, cô chẳng muốn làm mẹ kế cho người ta chút nào. Đang bình thường tự nhiên biến cuộc đời mình thành hard mode chi vậy?
Lại còn có một điều rất quan trọng, đó chính là cái nhìn khi đối đãi với rất nhiều việc. Thời đại bất đồng, người sống ở thời đại nào thì sẽ mang theo dấu vết sâu sắc của thời đại đó.
Vì sao có rất nhiều người hay than bảo trưởng bối nhà mình cái này không bỏ được, cái kia cũng không bỏ được? Sao mà đồ ăn để hư thiu rồi cũng còn không nỡ ăn vậy?
Đều là tại vì thời đại này quá nghèo mà ra.
Còn nghĩ lại mấy đời con cháu sinh ra ở những niên đại về sau xem, có mấy người sẽ bị nuôi ra cái loại tính cách đó?
Cố Hướng Hằng rất mẫn cảm với tầm mắt của Giang Cảnh Du, ánh mắt cô ấy nhìn mình có chút kỳ quái, hiện tại...... Càng kỳ quái hơn, chẳng lẽ trên người anh có chỗ nào không đúng sao?
Anh đánh giá lại quần áo trên người mình một chút, không có vấn đề, vậy là trên mặt có gì sao?
Anh sờ sờ mặt, mặt anh bị bẩn sao? Để ý âm thầm kiểm tra một phen xong, không có tìm được gì hết, anh nhịn không được mở miệng hỏi: "Trên mặt tôi có thứ gì sao?"
Giang Cảnh Du: "Không có, xin lỗi, vừa nãy thất thần." Những thứ nghĩ trong đầu đương nhiên không thể nói ra với đối phương ở chỗ này, nhưng mà bởi vì vừa nãy mới nghĩ tới phương diện này, nên Giang Cảnh Du đột nhiên phát hiện một vài chỗ kỳ quái: "Không phải lát nữa anh muốn ra đồng sao?" Nhìn bộ quần áo trên người anh tuy không phải là mới mười thành mười, nhưng mà cũng là đồ mới cỡ tám chín thành, còn là quân trang nữa, mặc vào trông rất sáng sủa tinh thần, nhưng mà mặc quần áo tốt như vầy đi ra đồng làm việc rất dễ bị làm hư.
Cô ấy đang nhìn quần áo của mình? Có chỗ nào không đúng sao?
Cố Hướng Hằng cúi đầu kiểm tra lại lần nữa: "Em đang xem cái gì vậy?"
Giang Cảnh Du lắc đầu, "Thật sự không có gì, được rồi, tôi chuyển lời rồi, tôi về trước đây."
"Từ từ." Cố Hướng Hằng gọi cô lại, xoay người vào phòng một chuyến, lấy ra một cái rổ, "Làm phiền dì làm giày giúp rồi, vất vả, cái này là chiến hữu tôi tặng, em mang một chút về nếm thử đồ tươi."
Giang Cảnh Du: "Gì vậy?"
Cố Hướng Hằng cười: "Hạt thông bên Đông Bắc."
Giang Cảnh Du mừng ra mặt: "Đây chính là hàng hiếm nha." Cô nhận lấy. Sau khi cô ra ngoài rồi, không lâu sau đó Cố Hướng Hằng cũng đi ra cửa, đang chờ anh ở giao lộ chính là anh bạn nối khố cùng nhau lớn lên khi nhỏ. Nhìn thấy người, Cố Hướng Hằng túm lấy anh bạn hỏi: "Trên người mình có chỗ nào không đúng sao?"
Bạn nối khố đánh giá anh một vòng, tầm mắt hâm mộ mà càn quét qua lại trên bộ quân trang mặc trên người anh: "Trên người cậu có gì không đúng hả? Không có nha, bộ cậu mặc chính là như này nè."
Anh kia giơ ngón cái lên, ngón cái kia giơ lên thật cao: "Nói coi, có thể cho mình mượn bộ quần áo này mặc được không, cho đỡ ghiền chút."
Cố Hướng Hằng: "Được thì được, nhưng mà mình cao hơn cậu, cậu mặc có lẽ không quá vừa người."
Bạn nối khố: "Không có gì, không sao hết, áo rộng thì đến lúc đó mình nhét vào quần một chút là được rồi."
Anh bạn kia thiếu chút nữa vui đến quên cả trời đất: "Mình nhất định sẽ yêu quý nó thật tốt, mà giờ cậu mặc bộ này đi làm gì vậy? Đợi đã, xuống ruộng mà cậu mặc bộ này?!"
Anh bạn kia không dám tin, ngay sau đó vẻ mặt đau lòng, "Mau mau về thay đồ đi, đồ phá sản!"
Tự hỏi một chút, Cố Hướng Hằng quay đầu lại: "Được rồi, vậy cậu chờ mình một chút."
Nhìn thấy cố Hướng Hằng xoay người về, anh bạn kia sờ sờ cằm, cậu ấy lại không phải không biết mình phải xuống ruộng, sao mà lại thay bộ đó ra cửa ta?
Chẳng lẽ là uống lộn thuốc?
*
Khi nhìn thấy Giang Cảnh Du cầm một túi hạt thông nhỏ trở về, sắc mặt Giang Minh Trí có chút thảm đạm. Chẳng lẽ chuyện này không phải mấy người trong nhà mình nhiệt tình một phía? Bên đại đội trưởng kia......
Giang Cảnh Du đặt túi hạt thông trước mặt Diệp Hồng Tú: "Đây là đại đội đáp tạ mẹ làm giày giúp anh ấy."
Vừa nghe câu đó, Giang Minh Trí liền thở phào nhẹ nhõm, ông đã nói mà, việc này nào đơn giản như đã nghĩ vậy.
Diệp Hồng Tú trợn trắng mắt: "Ông lượn sang chỗ khác đi, đừng ở chỗ này chướng mắt."
Giang Minh Trí yên lặng tránh sang một bên.
Giang Cảnh Du: "......"
À, này, cô vẫn là nói sang chuyện khác đi: "Mẹ, hạt thông này chúng ta phải dùng chút công cụ......"
Ngày hôm sau, lúc mới vừa tới trường, chị dâu họ Tống Ngọc Lâm đã xáp tới: "Cảnh Du, bên em có còn bột củ sen không? Chị có người bạn có bầu, ăn cái gì cũng không vô, chỉ hảo cái món này thôi."
Giang Cảnh Du ra vẻ như do dự: "Có thì có, chị cần bao nhiêu?"
Tống Ngọc Lâm: "1 cân, có còn không?"
Giang Cảnh Du thở phào nhẹ nhõm một hơi: "Nếu là 1 cân thì vẫn là có thể gom ra được."
Tống Ngọc Lâm lập tức mặt mày hớn hở: "Vậy thì hay quá, bạn bè người thân của cô bạn chị đều muốn mua giúp cho, kết quả đều không mua được, mà cố tình mấy cái khác nó đều không thích ăn, có bị đói cũng không muốn ăn, bột củ sen này vẫn là giá cũ hả em?"
Giang Cảnh Du: "Đúng vậy, giá cũ."
"Được rồi." Tống Ngọc Lâm nhét 4 tệ vào tay cô.
Giang Cảnh Du cười tủm tỉm nhận: "Chị dâu, vải dệt nói trước đó có tin tức không?"
Trước đó Giang Cảnh Du nói muốn mua vải dệt rắn chắc một chút, Tống Ngọc Lâm đã đáp ứng sẽ lưu ý dùm cô.
Trong xưởng quần áo bọn họ, công nhân có cơ hội nhất định để có thể mua được hàng tì vết thanh lý trước, nó lợi ích thực tế hơn đi Cung Tiêu Xã mua nhiều.
Tống Ngọc Lâm cho cô một ánh mắt đắc ý: "Chị cũng đang muốn nói với em chuyện đó đây nè, ngày mai chị mang tới cho, lần này may mắn, vừa lúc cướp được một ít, đủ làm một bộ quần áo."
Giang Cảnh Du cũng vui vẻ: "Vậy cảm ơn chị dâu, tương ớt em mang cho chị lần trước chị thích không?"
Giang Cảnh Du không mua được vải, mà cô cũng không phải muốn tự mình mặc, mà là chuẩn bị làm một bộ quần áo cho Diệp Hồng Tú, sinh nhật bà cũng sắp tới rồi, vừa lúc có thể làm quà sinh nhật. Mẹ luôn đặt chính mình tới cuối cùng, khuyên bà thì bà cũng không nghe, cả nhà chỉ có bà là ít quần áo nhất, mụn vá nhiều nhất. Nếu đã vậy thì cũng chỉ có thể tự cô ra tay.
Nói đến tương ớt, Tống Ngọc Lâm khen không dứt miệng: "Tương ớt em làm trời ơi hương vị kia thật đủ hăng, một bình tương em cho chị kia mỗi lần chị chỉ có thể ăn một chút, đủ cho chị ăn thật lâu. Ăn, thì cảm thấy cay, mà không ăn, lại nhớ đến hoảng."
Giang Cảnh Du cười: "Chị thích ăn thì tốt rồi, ăn hết rồi thì nói với em, ớt cay này ăn một lần là rất dễ nghiện." Cô cho đủ gia vị và nguyên liệu, công sức bỏ ra cũng không nhỏ, người hay ăn cay như em họ Trịnh Nhạc Anh cũng khen tốt.
Tống Ngọc Lâm vỗ vỗ bả vai cô: "Được, chị cũng không khách khí với em, chị nói cho em nghe nè, có người tới nhà chị làm khách, nếm được một chút liền muốn mặt dày mà lấy đi kìa, chị mới không cho bả......"
Đầu bên kia Trịnh Nhạc Anh cũng gặp được tình huống cùng loại. Cô, Quách Tuyết Liên và Châu Văn đều đi ra từ cùng một tỉnh, đều thích ăn cay, nhưng mà tương ớt chỗ này làm ra không quá hợp khẩu vị bọn họ.
Này đây vừa nói, Trịnh Nhạc Anh liền phân một ít tương ớt chị họ làm cho cô ra cho bọn họ.
Chẳng chút nào ngoài ý muốn, Quách Tuyết Liên với Châu Văn yêu nó, bữa bữa phải một muỗng to, không được hai ngày đã ăn sạch rồi, nhưng bọn họ còn muốn. Trịnh Nhạc Anh bèn nói với chị họ, chị họ cô cũng tốt bụng, ý tứ mà thu chút phí gia công, chia cho bọn họ một hũ.
Nhưng mà một hũ này của bọn họ lại không chịu đựng nổi ý muốn thử của những thanh niên tri thức khác, này đây nếm rồi nếm, hết rồi.
Đã hết rồi, hai người bọn họ lại muốn nhờ Trịnh Nhạc Anh hỗ trợ: "Bọn này vẫn sẽ ra phí gia công, em giúp đỡ bọn chị chút đi."
Nhưng mà Trịnh Nhạc Anh không vui: "Nhà bọn tôi cũng không làm nhiều như vậy, giờ chỉ còn thừa để tự mình ăn."
Quách Tuyết Liên: "Vậy thì biểu chị họ em làm một lần nữa thôi, làm cái này cũng không phải rất phiền toái."
Trịnh Nhạc Anh do dự một hồi, vẫn là cự tuyệt. Lúc này mới qua bao lâu mà đã lại đi tìm chị họ cô rồi, chị cô cũng rất bận nha, làm tương ớt này cũng không phải là chuyện đơn giản đến vậy.
Cô nàng cự tuyệt, Quách Tuyết Liên lại không buông tay, dùng ra công phu mài chảy nước: "Nhạc Anh, em đừng cự tuyệt mà, không phải cảm tình giữa em với chị họ mình rất tốt sao? Chị ấy đối xử với em rất tốt mà, em cầu xin chị ấy giúp bọn chị chút, chị ấy chắc chắn sẽ đáp ứng em. Không có tương ớt này, ăn cơm cũng không ngon, em biết đó, chị bảo đảm, lúc này chị chắc chắn cất kỹ, chỉ một mình chị ăn thôi, được không?"
Trịnh Nhạc Anh vùi đầu nhổ cỏ, ra vẻ mắt điếc tai ngơ với mấy lời lèm bèm bên tai. Nghe ý trong cái lời kia nghĩa là ăn xong rồi còn muốn nhờ chị của cô làm, thế thì về sau đều như vậy, vậy chị của cô phải giúp chị ta làm bao nhiêu lần đây hả? Lúc chị họ làm tuy cô nàng không ở đó toàn bộ hành trình, nhưng cũng biết là phiền toái.
Một hũ tương ớt có ăn tiết kiệm cỡ nào, nhưng xem lượng dùng ngày thường của chị ta thì có tiết kiệm cũng không tiết được đến đâu.
Da mặt Châu Văn mỏng hơn một ít, thấy cô nàng như thế thì thức thời không nhắc tới nữa, nhưng mà Quách Tuyết Liên không chịu từ bỏ: "Nhạc Anh, nói chuyện đi chứ, Nhạc Anh, không thì bọn này thêm chút tiền? Nhạc Anh......"
Nói nói, thấy Trịnh Nhạc Anh vẫn luôn không hé răng, Quách Tuyết Liên cũng tức: "Chúng ta đều đã quen biết lâu vậy rồi, tôi vẫn luôn coi cô là bạn bè, xem ra chỉ có một mình tôi coi cô là bạn, chút việc nhỏ này cũng không muốn giúp, tôi xem như nhìn rõ cô rồi, hừ."
Nói xong câu đó, cô ta liền không để ý tới Trịnh Nhạc Anh nữa, cả ngày cũng không đáp lời với Trịnh Nhạc Anh nữa, có nhìn thấy cô cũng cố ý xem nhẹ.
Quách Tuyết Liên làm như thế làm cho Trịnh Nhạc Anh buồn bực, trở về nhà còn rầu rĩ không vui. Giang Cảnh Du thấy được, hỏi một câu, sau đó Giang Cảnh Du liền nhíu mày.
Trịnh Nhạc Anh không vui: "Chị ơi, có phải em nên nói uyển chuyển một chút không?" Quách Tuyết là bạn chơi thân nhất của cô nàng từ khi đi đến đây.
Giang Cảnh Du suy nghĩ một chút xem nên nói thế nào, nhưng cuối cùng cô vẫn là quất một câu thẳng tuột: "Chị cảm thấy nếu bạn bè trong mắt của cô ta là như thế, bạn như vậy không cần cũng được."
Trịnh Nhạc Anh sửng sốt một chút, nhíu mày, biểu cảm có chút vô thố. Cô nàng cũng cảm thấy quan hệ bạn bè như vậy là không đúng, nhưng mà không cần bạn như vậy?
Giang Cảnh Du: "Nếu mà em không biết làm thế nào, có thể duy trì nguyên trạng trước đã, cô kia không để ý tới em, em cũng không cần để ý nó làm gì, em xem xem sau đó cô kia sẽ làm như thế nào đã. Cô kia hẳn là sẽ hối hận rồi lại đến tìm em, nếu mà em muốn tiếp tục làm bạn với cô kia, vậy thì tiếp tục làm bạn, nhưng mà em đừng có quá xem trọng người bạn này, đó không phải là một người có thể thổ lộ tình cảm."
Ai cũng không có cái nghĩa vụ phải đi hỗ trợ ai, bạn kiểu này nghĩ kiểu quá đương nhiên.
Còn nữa...... Có phải em họ nên mở rộng vòng giao tế chút không nhỉ?
Đi vào nơi này, trừ bỏ ở nhà thì chính là ra đồng làm việc, chỉ tiếp xúc được mấy người vậy thôi, như thế thì rất khó kết giao được bạn bè khác.
Đếm một vòng coi, chị em họ có quan hệ thân thích, trừ bỏ cô ra, mấy người khác đều đã xuất giá.
Trong những người đã xuất giá, trừ bỏ Giang Kiều đã không còn lui tới thì đều đã gả tới thôn khác.
Về phần bạn bè chung quanh...... Giang Cảnh Du tự hỏi: "Nếu không thì chờ bọn họ bắt đầu lớp xóa nạn mù chữ, em đi ủng hộ cho anh họ em đi, cung cấp chút nhân khí."
Hiện tại còn chưa bắt đầu, lớp xóa nạn mù chữ phải chờ khi mọi người làm xong hết việc ngoài ruộng đồng rồi mới nhập học, vì lúc đó mới có nhàn rỗi.
Trịnh Nhạc Anh ngơ ngác đáp ứng rồi: "Dạ, đến lúc đó em sẽ đi với anh họ."
Đối với người bạn Quách Tuyết Liên này, Trịnh Nhạc Anh cũng nghe kiến nghị của chị họ.
Giống y chang chị họ đã nói với cô vậy, cô ta không để ý tới mình, Trịnh Nhạc Anh cũng không để ý tới cô ta. Qua một ngày, Quách Tuyết Liên chủ động tìm tới, hơn nữa lui một bước cầu hòa: "Nhạc Anh, chúng ta đừng như vậy, tôi không nên thường xuyên nhờ chị họ cô hỗ trợ như vậy, lần tới đi, lần tới cô lại nhờ chị họ mình làm giúp tôi một chút được không?"
Nghe thấy lời lui bước này của cô ta, Trịnh Nhạc Anh ngũ vị tạp trần: "Tuyết Liên, đây là việc mà tôi có thể nói chắc chắn sao? Nếu cô nhờ tôi làm thì còn dễ bàn, nhưng người cô muốn làm phiền chính là chị họ tôi." Cô cũng ngại làm phiền chị mình mãi như vậy đây này.
Quách Tuyết Liên không cho là đúng: "Cái đó có gì mà ngại với phiền, còn không phải là làm tương ớt sao, lại không phải bắt chị ta làm cái gì."
Lời kia nói làm Trịnh Nhạc Anh rất tức giận, "Nếu cô còn nói như vậy thì tôi không muốn nói chuyện với cô nữa."
Thấy được sắc mặt của Trịnh Nhạc Anh, Quách Tuyết Liên ngượng ngùng, "Rồi rồi, tôi biết rồi, tôi không cần tương ớt nữa được chưa? Chúng ta không nhắc tới cái đề tài không vui này nữa, hôm nay có con thỏ con vẫn luôn không có tinh thần gì, không biết có phải bị bệnh không nữa, chúng ta đi coi nó thử đi......"
*
Động tác bên cậu nhỏ rất nhanh, cũng không biết cậu nói thế nào với ông ngoại vả cả cậu cả, dù sao thì việc hôn nhân giữa em họ với nhà họ Trương đã thành, riêng về dưới còn lén tìm người tính một cái ngày lành gần nhất, cũng chẳng thế nào tiệc tùng đãi khách, chỉ mời người trong nhà cùng nhau ăn bữa cơm.
Vào hôm đó, nhà Giang Cảnh Du đi 3 người, là Diệp Hồng Tú, Giang Cảnh Du và Giang Cảnh Đằng.
Đây là lần đầu tiên Giang Cảnh Du đi đến thôn Tế Liễu từ khi xuyên đến chỗ này.
Thôn Tế Liễu trên tổng thể mà nói thì nghèo hơn thôn Thượng Trang một chút, nhà cửa chỗ này càng rách rưới càng cũ hơn, nhà được xây từ gạch xanh với ngói khang trang cũng ít hơn, cái nữa là khoảng cách từ đây đi đến huyện thành cũng xa hơn một chút, mấy cái khác thì thật ra cũng không khác là bao.
Hai anh em họ Diệp tuy đã ra ở riêng, nhưng vẫn còn ở chung một nhà. Hồi chia hộ ra riêng kia, họ xây thêm một gian phòng bên cạnh nhà cũ, phong lại cửa chính giữa, rồi lại ở bên cạnh mở một cái cửa khác, vậy là thành người hai nhà.
Nếu Diệp Hồng Tú về nhà mẹ để thì rất thuận tiện, chỉ cần đi một chỗ là được, chỉ là nhà bọn họ mới có 2 cái phòng, giờ cũng có một vấn đề đó chính là phòng của tân lang với tân nương là một gian phòng được tấm ván gỗ phân cách ra.
Rất nhỏ, tính tư mật cũng không đủ.
Giang Cảnh Du tham quan một chút, thầm thấy líu lưỡi.
Ở phương diện này, nhà bọn họ thật sự được ở rất dư dả.
Nhà cậu nhỏ đây cũng là không được lựa chọn, phòng có thể cho người ở cũng chỉ có 2 cái.
Hai vợ chồng cậu nhỏ mang theo con gái ở một gian phòng, chính giữa cũng là dùng tấm ván gỗ ngăn cách. Trước khi cưới vợ, ba đứa con trai ở chung một gian, giờ dùng tấm ván gỗ ngăn cách, một nửa là phòng cưới, một nửa kia là cho hai đứa con trai còn lại ở.
Vốn dĩ dựa theo tính toán của cậu nhỏ là vầy, ông chuẩn bị tới mùa đông xây nhà, sau đó sang năm liền làm mai cho thằng cả, vừa lúc có thể dùng được phòng mới, kết quả là kế hoạch không nhanh bằng biến hóa, giờ đột nhiên tới một phát chưa cưới đã chửa, kế hoạch cái gì cũng đều bị quấy rầy.
Nói tóm lại nên có vẫn phải có, như là giường hay tủ vân vân thuộc về vợ chồng mới cưới này, hôm nay cũng gặp được cô dâu mới.
Hai người đứng chung một chỗ, nhà trai cao hơn chút, nhà gái lùn hơn chút, trên mặt đều là mang theo cười, thoạt nhìn hai người khá xứng đôi.
Bởi vì gia đình nhà gái, Giang Cảnh Du nhìn cô dâu thêm mấy lần, cô này tướng mạo xác thật khá đẹp, mặt đỏ hồng đứng ở đó cười với bọn họ, thoạt nhìn rất hòa khí.
Chẳng qua của hồi môn của cô dâu xác thật rất mỏng, chỉ mang theo có một cái tay nải nhỏ đựng một ít quần áo cũ của mình, bộ mà cô dâu mặc trên người cơ bản không có mụn vá, nhưng mà Diệp Hồng Tú nói đấy là mượn nhà người khác, qua hôm nay liền phải trả về.
Tương ứng, quần áo với giày trên người em họ nhà mình cũng là đi mượn.
Lúc này chú trọng hôn lễ cách mạng, cho nên hết thảy đều giản lược.
Đám thân thích như bọn cô tới ăn một bữa cơm, hết thảy lấy tiết kiệm tiền là chủ, đây là cơm nhà hết, phân lượng không lớn, còn ăn không đủ no.
Có một món có thể thể hiện ra đây là hỉ sự như kết hôn, ấy chính là một đĩa trứng gà nhuộm màu đỏ.
Giang Cảnh Đằng âm thầm phun tào với Giang Cảnh Du: "Cậu nhỏ vẫn luôn biết sinh sống như vậy."
Nhà bọn họ tới cửa nào phải đi tay không đâu, kết quả đồ ăn này...... Thiệt là không chú ý, trứng gà có thể để mọi người ăn một miếng cũng được đi, kết quả là bày ra để xem, lấy làm đồ đáp lễ cho mọi người kiếm mặt mũi thôi.
Giang Cảnh Du cũng thấy được người nhà họ Trương, cha mẹ cô dâu thoạt nhìn chỉ là nhà người thường.
Muốn nói có cái gì không đúng, chính là cha mẹ nhà họ Trương vẫn cứ nhìn chằm chằm Giang Cảnh Đằng.
Diệp Hồng Tú thấy được, mặt xị xuống.
Giang Cảnh Du cũng cảm thấy buồn cười.
Đây là có 7 đứa con gái chỉ còn thừa một đứa, nhìn trúng em trai cô?
Tầm mắt Giang Cảnh Du dừng lại trên người đứa em trai duy nhất của cô dâu mới, đứa em trai của cô dâu cũng mười mấy tuổi, tên là Trương Bát Bảo, không thể nói, tên nhà bọn họ rất dễ nhớ.
Thằng nhóc kia là một người có thể bảo là béo phì ít có ở cái thời đại này, đương nhiên, béo này là chỉ là so sánh tương đối.
Ngồi xuống bàn ăn là vùi đầu ăn lấy ăn để, một lần đã cầm đi 4 cái trứng gà, mà trứng gà tổng cộng mới có 8 quả.
Tướng ăn của nó cũng rất thô lỗ, nhưng mà cha mẹ nó đều chẳng hề có ý chỉ trích, còn đang không ngừng gắp đồ ăn cho nó.
Nuôi con như thế này, không nuôi cho phế đi cũng là lạ đó.
Hôm nay là ngày lành, cho nên mọi người đều không hé răng, chỉ là tươi cười trên mặt có chút cứng đờ là việc khó tránh khỏi.
Giang Cảnh Du đánh giá một chút, phát hiện mẹ cô còn xem như khống chế sắc mặt khá tốt, còn sắc mặt ông bà ngoại, còn có cả hai dì nhỏ của cô nữa, sắc mặt kia mới được gọi là xuất sắc.
Chờ khi tan tiệc, Giang Cảnh Du bọn họ không có về nhà ngay, mà là đến nhà ông bà ngoại làm khách.
Vừa ngồi xuống, Giang Cảnh Du đã bị bà ngoại kéo tay lại, vuốt ve mu bàn tay cô: "Cảnh Du, bà thấy thần sắc con trông khá hơn nhiều rồi này." Trước đó khi Giang Cảnh Du bị thương, bà ngoại có từng tới thăm cô.
Giang Cảnh Du cười, "Dưỡng tốt rồi."
Bà ngoại: "Vậy là được rồi, Cảnh Đằng, ăn trái cây đi." Bà vào nhà lấy đồ ăn tới, "Mấy cái này là hái trên núi đó, mấy đứa nếm thử, rất ngọt."
Giang Cảnh Đằng lập tức rắc rắc rắc mà ăn.
Giang Cảnh Du cũng cầm một quả lên, loại trái cây không gọi nổi tên này ngọt ngọt, giòn giòn, cắn một cái là hết một trái.
Sau đó bọn họ đã bị tống cổ ra ngoài, Diệp Hồng Tú: "Hai đứa ra ngoài sân chơi đi." Lưu lại trong nhà tất cả đều là người lớn, hiển nhiên là bọn họ có chuyện muốn nói.
Giang Cảnh Du dứt khoát đi tìm cô em họ Diệp Xảo cuối năm nay muốn xuất giá.
Em họ ngồi ở trong sân, đã lấy ra đôi giày chưa làm xong, đang may từng mũi một, rất quen thuộc.
Giang Cảnh Du kính sợ nhìn thoáng qua, việc cần tay nghề thế này cô không được, thật sự là không làm được.
Cố tình lúc này mua giày có sẵn lại không phải việc đơn giản, lại còn đắt nữa, không có lời.
Nhìn thấy cô đi tới, em họ cười cười, Giang Cảnh Du cũng cười theo, nhưng muốn mở miệng nói gì đó, trong khoảng thời gian ngắn Giang Cảnh Du cũng không nghĩ ra đề tài gì.
Em họ quá nhỏ sao?
Nhưng mà xuất giá ở cái tuổi này trong những năm này là rất thường thấy, hơn nữa phỏng chừng bản thân người ta cũng không vui lòng chậm lại.
Người em họ muốn gả chính là ý trung nhân của mình.
Đây là một đôi thanh mai trúc mã.
Diệp Xảo thì thật lại có chuyện muốn nói, "Chị ơi, ở Cung Tiêu Xã chị có nhìn thấy giày trong đó bao nhiêu tiền không?"
Giang Cảnh Du: "Giày da hả?"
Diệp Xảo gật đầu.
Giang Cảnh Du: "Rẻ nhất là hơn 7 tệ."
Nghe một số tiền lớn đến thế, động tác cô em họ dừng lại liền, "Đắt thế."
Giang Cảnh Du: "Em muốn mua sao?"
Diệp Xảo lắc đầu: "Em chỉ hỏi chút."
Trách không được phải đi mượn, quá đắt.
Em họ hơi hơi thở dài một hơi: "Chị, chị biết được quần áo kết hôn của bọn họ hôm nay là tốn bao nhiêu trứng gà đi mượn không?"
Giang Cảnh Du: "Không biết, phải bao nhiêu?"
"Quần áo 2 cái trứng gà, giày cũng là 1 cái trứng gà, cả một bộ là 3 cái trứng gà."
Giang Cảnh Du: "......"
Đây là "dịch vụ thuê đồ cưới" đặc hữu của thời đại này?
Giang Cảnh Du có chút 囧.
"Cái giày này của em," Cô nói sang chuyện khác, "Đây là đàn ông đeo, làm cho ai vậy?"
Nói đến cái này, Diệp Xảo liền ngại ngùng, giọng nói trở nên rất nhỏ, "Đây là làm cho ba mẹ anh ấy."
Hiển nhiên chính là làm cho cha chồng em ấy.
Dựa theo tập tục của bọn họ ở chỗ này, cô dâu mới phải làm một đôi giày cho cha mẹ chồng.
Giang Cảnh Du vỗ vỗ bả vai cô em: "Em rất tuyệt, về sau kết hôn, em cũng sẽ kinh doanh cuộc sống của chính mình thật tốt."
......
Buổi hôn lễ bữa nay kết thúc, ba người Diệp Hồng Tú lên đường đi về nhà, Giang Cảnh Du thấy mẹ nói chuyện với bà ngoại xong đi ra thì biểu cảm trên mặt liền có chút gượng ép: "Mẹ, mẹ với bà ngoại nói cái gì vậy?"
Diệp Hồng Tú nhìn Giang Cảnh Đằng: "Về sau con mà cưới cái đứa như thế, mẹ sẽ đuổi con ra khỏi nhà!"
Giang Cảnh Đằng rất vô tội: "Mẹ, cái gì là như thế, con không có làm cái gì nha. Mẹ đây là giận chó đánh mèo." Một câu cuối cùng là anh chàng dùng giọng nhỏ thiệt nhỏ nói ra.
Diệp Hồng Tú: "Tốt nhất là vậy." Bà còn chưa hết giận: "Nhà họ Trương kia thấy cậu nhỏ con đào tiền ra dễ như vậy, tới ngày lại há mồm đòi 100, lúc đó cậu nhỏ con liền nóng nảy, nói hoặc là 50 đáp ứng đi, hoặc là thôi luôn, chứ nó một phân tiền cũng không ra, cho nhà kia gả con gái cho lão lưu manh đi, tối hôm qua hai nhà ầm ĩ một trận mới bàn xong."
100?
Giang Cảnh Đằng nghẹn họng nhìn trân trối: "Ổng đó là giật tiền hả?"
Diệp Hồng Tú cười lạnh, "Chứ gì nữa, chính là giật tiền!"
Trước kia bà còn rất thích đứa cháu trai này, kết quả hiện tại nhìn những việc nó làm coi, bà cũng phai nhạt rồi, cái thứ đầu óc không rõ ràng, tối hôm qua còn ầm ĩ bậy bạ theo, về sau cho nó nếm mùi đau khổ.
Giang Cảnh Đằng với Giang Cảnh Du hai mặt nhìn nhau, nhanh chóng giúp bà hạ hỏa: "Mẹ, chuyện thế này sẽ không xảy ra ở trên người bọn con, mẹ đừng có tức giận......"
Diệp Hồng Tú nhìn cặp con trai gái này của bà: "Mấy đứa bay nếu mà làm mẹ nhọc lòng như vậy, mẹ sẽ thật sự bị tức chết mất."
"Sẽ không......"
Ngày hôm sau mưa đổ rào rào, thế mưa rất lớn, mọi người đều nghỉ, chờ ở trong nhà.
Nhưng mà trời mưa cũng là không nhàn được, mấy người đàn ông đang làm gia cụ với nhau, Giang Cảnh Tường còn nhỏ cũng chạy chạy chỗ này, nhảy nhảy chỗ kia, không ngừng nghỉ.
Trịnh Nhạc Anh nghiêm túc xem tác phẩm Giang Cảnh Du, xem xem có thể tìm ra vấn đề gì không, đây là lần thứ ba cô nàng đọc.
Giang Cảnh Du cũng không nhàn rỗi, Diệp Hồng Tú đang làm quần áo, vốn dĩ cô hỏi có cần học một tay hay không, sau đó đã bị Diệp Hồng Tú sầu thiệt sầu cưỡng chế di dời: "Rồi rồi cô nương, con đừng có tới đây đạp hư đồ vật, chẳng biết sao, mấy cái khác nhìn cũng rất thông minh, mà cố tình ở phương diện chính là thiếu một sợi gân, về sau gả chồng phải làm sao hả con?"
Giang Cảnh Đằng quất một câu, "Không phải đã có mẹ ở đây rồi sao?"
Diệp Hồng Tú đều cười: "Coi con nói kìa, mẹ còn có thể xuất giá chung với chị con được à?"
Giang Cảnh Đằng: "Khó mà làm được, vậy con phải làm sao đây? Tốt nhất, vẫn là chị hốt một anh về đi."
Diệp Hồng Tú cười ha hả: "Nào có trai tốt nguyện ý đi ở rể......"
Người một nhà nói nói cười cười, thêm tiếng mưa rơi ở bên ngoài, năm tháng tốt đẹp.
Nhưng mà cảnh tưởng hòa thuận vui vẻ như trên không phải chỗ nào cũng có, rất nhiều người không thích ngày mưa, vì tuy không cần xuống ruộng làm việc, nhưng mà trong nhà sẽ bị dột nước.
Nếu chỗ hổng nhỏ bên ngoài thì còn đỡ, còn nếu là trong nhà, chỗ bị dột lại lớn, vậy là xong rồi đó, chỉ có thể dùng cái chậu gỗ để phía dưới hứng nước, đầy rồi liền đổ ra ngoài. Còn nếu mà nó mưa suốt cả đêm, vậy thì cơ bản là cả đêm cũng đừng mơ được ngủ. Nếu để đó mặc kệ, vậy thì chờ khi trong nhà tích góp đủ lượng nước mưa thì sẽ ngập đến chỗ mấy đồ đạc khác.
Quách Tuyết Liên chính là cái vị xúi quẩy kia, gian phòng cô ta ở bị dột, bắt đầu từ rạng sáng trời đã mưa, bắt đầu từ lúc bị nước mưa xối lên mặt lên đầu, cô ta chưa từng dừng lại.
Vội vàng dọn giường nệm, vội vàng đổ nước trong thùng trong chậu ra ngoài, chờ tới hôm sau thời tiết tốt lên Trịnh Nhạc Anh đến tìm cô ta làm việc thì mới biết được chuyện này. Quách Tuyết Liên vác đôi mắt thâm quầng, sắp khóc: "Nhạc Anh, tôi có thể tới nhà ông ngoại cô ở chung phòng với cô không, nơi này không cách nào ở, nếu mà trời mưa nữa thì sao đây hả, cho tôi ở chung với cô đi."
"Mỗi tháng tôi sẽ tự mình mang đồ ăn qua."
"Không phải cô ở một mình sao? Vậy tôi qua đó ở chung với cô, không chiếm phòng."
Trịnh Nhạc Anh không hé răng, đầy mặt khó xử.
Quách Tuyết Liên mềm giọng nói: "Nhạc Anh, cô giúp tôi chút đi."
Trịnh Nhạc Anh: "Tôi cũng là người đi ở nhờ."
Quách Tuyết Liên: "Đó không phải là nhà ông ngoại ruột cô sao, cô là kiều khách đó, tôi nghe nói cả nhà ông ngoại cô đều đối xử với cô rất tốt, tôi chỉ là muốn tối mình được ngủ an ổn một chút."
Trịnh Nhạc Anh vẫn là lắc đầu: "Không được."
Quách Tuyết Liên: "Cô cứ giúp tôi hỏi chút là được, tôi nguyện ý đưa tiền tá túc." Cô ta lui một bước: "Không phải trong thôn hồi trước cũng có người ở nhờ trong nhà thôn dân sao, còn có kết nhóm ở nữa kìa." Cô ta là đang nói đến thanh niên tri thức nào đó hiện tại đã dọn ra, lúc trước anh ta cũng là ở nhờ trong nhà thôn dân, cũng không ăn cơm chung với thanh niên tri thức khác.
Trịnh Nhạc Anh: "Tôi nhiều lắm là giúp cô hỏi một chút."
Trịnh Nhạc Anh vừa hỏi, Giang Nguyên Đồng căn bản là không suy xét: "Nhà của chúng ta không tiện." Hai đứa cháu ngoại của ông bên chỗ con gái hai tới bên này rồi còn chưa có chỗ mà ở đâu.
Này là còn chưa đề cập tới những chỗ bất tiện khác.
Nếu cô kia là đứa nát miệng, lười biếng lại lôi thôi, đến lúc đó muốn để nó dọn ra ngoài còn phải phí công phu.
Được lời chắc chắn từ ông ngoại, Trịnh Nhạc Anh cự tuyệt càng kiên quyết hơn.
Lúc này Quách Tuyết Liên là thật sự tức giận, nhưng mà Trịnh Nhạc Anh cũng không rảnh đi dỗ dành cô ta, bởi vì hiện tại cô đã đổi việc, cô với Quách Tuyết Liên đã tách ra làm việc, hơn nữa sau khi tan tầm cô còn phải đến chỗ đại đội bộ cổ động cho anh họ cô nữa.
Lớp xóa nạn mù chữ bắt đầu rồi! ——
Nói là lớp xóa nạn mù chữ, nhưng thiệt ra lại càng như là lớp giải trí.
Tiết đầu tiên chính là do Giang Cảnh Đằng bắt đầu, anh chàng sẽ kể cho mọi người những hiểu biết anh có khi đến cao ốc bách hóa tỉnh thành.
Nội dung tiết này vừa ra, vậy là cả đội bộ đều chật như nêm cối những người lớn lẫn trẻ nhỏ tới tăng thêm kiến thức.
Giang Cảnh Du cũng tới cổ động, vừa nhìn một cái, bị dọa nhảy dựng.
Người chỗ này thật đông quá!
Ghế chỉ có mấy cái à, đại bộ phận người đều là ngồi thẳng dưới đất.
Nhìn thấy nhiều người như thế, Giang Cảnh Đằng không chỉ không sợ mà còn hăng hái hơn, nói đến sự rầm rộ bữa đó, anh viết bốn cái chữ "Cao ốc bách hóa" to trên tấm bảng đen đơn sơ phía sau.
"Mọi người chú ý nhìn nha, 4 chữ này, chính là cao – ốc – bách – hóa, lần sau mọi người có nhìn thấy mấy chữ này, chính là chỗ đó đó. Cao ốc bách hóa ở tỉnh thành có 3 tầng lầu cao như vầy nè, còn rất rộng lớn, chen đầy người, ở đó mọi người muốn mua cái gì cũng được, tôi mới vừa đi vào ấy à, có một loạt vải dệt bày ở đó, nhiều hơn Cung Tiêu Xã ở huyện thành chúng ta gấp mấy lần......"
Có người không nhịn được hỏi: "Giá cả chỗ đó thế nào?"
"Chỗ đó có mua được vải đỏ không?"
"Có phải một bộ quần áo phải tới mấy chục đồng không?"
"Cậu có được tự tay sờ không......"
Giang Cảnh Du thấy cảnh tượng náo nhiệt này thì yên tâm đi về.
Cố Hướng Hằng cũng yên tâm rồi.
Anh đứng ở cửa, nhìn về phía Giang Cảnh Du rời đi.
Vừa nãy Diệp Hồng Tú cũng ở đây, anh muốn tới gọi một tiếng, vừa lúc nghe được bà ấy nói với Giang Minh Trí là sắp sửa tới sinh nhật Giang Cảnh Du rồi, là làm mì sợi cho con là hay là làm vằn thắn thì được đây.
Sinh nhật à, cô ấy thích gì nhỉ?
Đầu bên kia, thấy đại đội trưởng rời đi rồi, Giang Minh Trí kéo kéo tay áo Diệp Hồng Tú: "Bà cố ý nói hả?"
Diệp Hồng Tú nhướng mày: "Đương nhiên, tiếp theo đây chỉ xem cậu ấy làm thế nào, nếu mà cậu ấy chẳng có chút phản ứng gì, vậy thì là chúng ta nhiệt tình một phía, còn nếu là tặng......" Vậy là chuyện hấp dẫn rồi!