Bây giờ cần phải quan tâm kỹ lưỡng về tình trạng học tập của mọi người.
Mấy lứa học sinh này có mấy người là vừa tốt nghiệp, có mấy người là đã sớm rời khỏi môi trường học đường.
Mấy học sinh sau khi đã rời khỏi môi trường học đường ấy, nếu không phải thật tình yêu học tập, theo thời gian trôi đi sẽ quên mất một vài điểm tri thức.
Đây không phải là cảnh mà Cố Hướng Hằng và Giang Cảnh Du muốn nhìn thấy.
Vào cái thời này, ngay lúc này, nếu mà có thể thi đậu đại học là có thể thay đổi vận mệnh.
Dù cho bọn họ đã là công nhân ở chỗ này, nhưng mà sau khi bọn họ đi học tập tiến tu thì có thể được tiếp xúc đến thế giới rộng lớn hơn, dù cho là về lại nơi này cũng có thể có đãi ngộ tốt hơn, chức vị cao hơn.
Dù cho họ muốn làm cái gì cũng sẽ càng thêm thành thạo.
Vì lý do đó, nên thôn Thượng Trang sẽ tăng thêm vào mấy cái như hội đọc sách, mua thêm không ít sách báo bỏ vào, để cho đám học sinh dù đã tốt nghiệp tham gia các kỳ thi đấu kiếm tiền thưởng hoặc phần thưởng, mặt khác nữa chính là mời những người đó đi dạy bù, làm giáo viên vân vân.
Có nhiều lựa chọn thế này, cũng không tin là bọn họ đều không có hứng thú với tất cả.
Sự thật chứng minh, chỉ có rất ít người mới có thể không bị ngoại vật tác động.
Giờ đây trong thôn đang dậy phong trào dốc lòng cầu học.
Ba đứa Triệu Kiến Quân, Triệu Kiến Đan và Giang Cảnh Tường đều có thành tích học tập khá tốt, thứ hạng ở trong lớp vẫn luôn xếp đằng trước, nên càng không thể bỏ qua bọn họ.
Nếu mà có thể thi ra được trạng nguyên cấp huyện hay thành phố, vậy thì càng hay.
Người khác không biết tin tức này, nhưng có mấy người có tầm nhìn xa có thể nhìn ra được, ngặt nỗi là họ cũng không thể nắm chắc thời gian chuẩn xác.
—
Sau khi Giang Cảnh Du chuyện trò với cô em chồng, được em xem là đối tượng để than phiền xả hơi, cô lại nghênh đón một người khác cũng muốn than phiền phát tiết, đó là em dâu hai của cô, Trần Oánh.
Cô ấy tiều tụy, hỏi Giang Cảnh Du: "Có phải anh ta ở trong xưởng vẫn luôn không cách nào thăng chức, là anh cả đã làm gì đó không chị?" Cô ấy sẽ hỏi như vậy, nguyên nhân là do Cố Hương Hưng mượn rượu tiêu sầu, say xỉn rồi, say đến sau khi về đến nhà thì "uống say xong tuôn lời thật".
Hắn nói mọi người đều khinh thường hắn, khinh thường cái thằng đi ở rể như hắn.
Anh cả của hắn còn không cho hắn thăng chức, không giúp hắn thì thôi, còn đè hắn lại.
Sớm hay muộn cũng có một ngày hắn sẽ bò lên trên, để cho bọn họ phải ngước nhìn.
Bởi vì bản lĩnh của hắn có hạn, và Cố Hướng Hằng thật đúng là đã chào hỏi với người trong xưởng hắn, bảo là không cần quá mức đề bạt hắn, không cần nhìn mặt mũi của vợ chồng anh, cứ xem hắn như là công nhân bình thường là được, nên mấy năm nay hắn không có được thăng chức nữa.
Hắn cảm thấy không cam lòng, bởi bên anh cả và chị dâu của hắn đã từng bước thăng chức, mà hắn sao ngay cả một cái chức vị nho nhỏ cũng không trèo lên được?
Hỏi cấp trên, cấp trên bảo hắn tiếp tục nỗ lực.
Đi tìm anh cả, anh cả bảo hắn học hỏi nhiều thêm với tiền bối.
Học tập cái gì? Hắn cũng đã tới cái tuổi này rồi, còn học cái gì? Chỉ cần một câu của anh cả là được rồi.
Còn có bên chị dâu nữa, hắn đề cử bạn bè vào xưởng, kết quả chị dâu chẳng cho chút mặt mũi nào.
Rõ ràng hắn có chỗ dựa, lại cái gì cũng không làm được.
Rất nhiều bạn bè của hắn đều rời bỏ hắn.
Đều tại vợ chồng anh cả.
Cũng tại nhà họ Trần, bởi nếu không phải bọn họ nói không đồng ý, hắn cũng sẽ không nổi lên ngăn cách với anh cả.
Say rượu một trận, hắn tuôn ra rất nhiều lời.
Giang Cảnh Du không có phủ nhận: "Vậy hiện tại em nghĩ như thế nào?"
Cô lại nhẹ nhàng thở dài một hơi: "Dù thế nào đi nữa, bọn chị sẽ không để em và mấy đứa nhỏ không có tin tức, về phần em hai thì nó đã to đầu vậy rồi, nên làm thế nào thì xem tự bản thân nó, bọn chị sẽ không nhúng tay."
Sẽ không quản hắn.
Trần Oánh trầm mặc, cô ấy không chỉ một lần nghĩ đến tới việc ly hôn, nhưng mà nghĩ đến cuộc sống sau khi ly hôn, cô ấy lại lùi bước.
Sau khi ly hôn thì sẽ thế nào?
Hắn ta rất mau thôi sẽ cưới vợ sinh con, tạo thành một gia đình mới. Còn cô ấy, con của cô ấy sẽ mất đi một người ba, nhà cô ấy mất đi một cương vị công tác, hơn nữa mấy đứa con của cô ấy cũng sẽ bị những lời ong tiếng ve ngoài kia bao phủ, chỉ ngẫm lại thôi đã thấy không thở nổi.
Nhưng nếu không ly hôn, cuộc sống thế này cô ấy cũng thấy quá nghẹn khuất.
Hắn đang trách cô, nói nếu không phải bọn họ náo loạn một trận, làm anh cả bất mãn với hắn ta, hiện tại hắn ta chắc chắn đang từng bước thăng chức.
Còn có con cái, hắn còn muốn sinh con, hắn chưa có hết hy vọng.
"Nếu em và anh ta không sống nổi với nhau nữa, chị dâu, anh chị sẽ trách em sao?"
"Sao mà sẽ trách em được? Chuyện này em có làm gì sai đâu? Người sai chính là nó. Em như vầy anh cả của em đều ngại gặp em đó. Nếu mà em không sống nổi với nó nữa, chị thì cảm thấy không có gì, không chung sống được nữa thì ly hôn thôi, nói đến cùng vẫn là phải xem người trong cuộc."
Cố Hướng Hằng là anh cả thằng kia chứ không phải cha mẹ nó, không có trách nhiệm đi trải đường mượt mà cho hắn.
Cố Hướng Hưng đã là người trưởng thành rồi, hắn quyết giữ ý mình, khăng khăng muốn làm cái gì, Cố Hướng Hằng có thể xách dao lên ép hắn sửa ý tưởng sao?
Không thể.
Giờ vợ chồng bọn họ đã không cung cấp bất kỳ trợ giúp gì cho hắn, lãnh đạm hắn rồi, theo đó họ càng thân cận với em dâu hai và mấy đứa nhỏ hơn. Bởi vì nhà họ Trần đã giúp nhà họ rất nhiều, nên Cố Hướng Hằng có chút tâm lý đền bù cho họ, tặng không ít đồ cho nhà em dâu.
Làm như thế tuy không thể dàn bằng tình cảm nuôi nấng hai người em của anh lúc gian nan nhất, nhưng cũng có thể đền bù một ít.
Chính yếu chính là, Trần Oánh phải có thể tự mình đứng lên. Về phương diện làm việc thì cô ấy đã có thể một mình đảm đương một phía rồi, nhưng về phương diện tinh thần và tâm lý thì sao?
Giang Cảnh Du thấy được rối rắm trong mắt em dâu.
Trần Oánh vẫn cứ hy vọng có thể có được một gia đình hoàn chỉnh.
Chẳng qua kiên nhẫn của con người đều là có hạn, nếu cứ vầy xuống, về lâu về dài sẽ khó nói lắm.
Hiện tại Thiên Hữu còn đang đi học, cháu nó không có tốt nghiệp cao trung nhanh đến vậy, hơn nữa thành tích học tập của cháu cũng không phải rất tốt, chứ không thì dựa theo ý Cố Hướng Hằng là để cháu trực tiếp thi lên đại học, vậy thì Trần Oánh sẽ càng có tin tưởng vào tương lai hơn.
Trần Oánh rối rắm rời đi.
Không bao lâu sau, cô ấy lại tới nữa, mang theo ý vị đập nồi dìm thuyền.
"Chị dâu, em muốn ly hôn."
Giang Cảnh Du: "Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"
Trần Oánh: "Em thật sự không muốn sinh nữa, hắn ta hối hận rồi, muốn em sinh thêm một đứa, theo họ Cố. Nhà em không thể đồng ý, em cũng mệt rồi."
Có lẽ là do sự nghiệp không cách nào tiến tới, chấp niệm của hắn ta với chuyện này lại càng mạnh hơn.
Giang Cảnh Du nhíu mày: "Em nghĩ kỹ rồi chưa? Đây không phải là chuyện nhỏ, chị không hy vọng về sau em lại nói với chị là em hối hận rồi đâu."
Trần Oánh: "Em suy nghĩ rất lâu rồi, ba mẹ em, Thiên Hữu cũng đã đồng ý rồi, hắn ta cũng đã đồng ý, ba đứa nhỏ đều thuộc về em."
Đều đã đồng ý, đây là đã chốt ý rồi, mà Giang Cảnh Du cảm thấy còn có chuyện khác nữa, chỉ là trông em dâu là không có ý định nói.
Giang Cảnh Du: "Chị hiểu rồi, Thiên Hữu cũng không còn nhỏ nữa, về sau cháu nó thành gia lập nghiệp cần có nhà cửa."
Nhà của nhà họ Trần hiện tại quá nhỏ.
"Em có muốn mua cho cháu một căn nhà không? Chị và anh cả của em vẫn luôn đang chú ý phương diện này, nhưng mà vẫn luôn không có ai bán nhà."
Trần Oánh biết rất rõ thị trường nhà cửa ở huyện thành, không biết bao nhiêu người đang xếp hàng chờ phân phòng ở kìa, có nhà là cả gia đình lớn chen chúc ở với nhau đó, nên nào có nhà cửa hay căn hộ dư thừa nào đi bán?
Giang Cảnh Du: "Hiện tại mới vừa có người được thăng lên thành phố, nguyện ý bán, anh cả em thấy cơ hội này khó được nên đã mua về, chỉ là căn nhà kia hơi cũ nát chút, nếu muốn ở thoải mái thì còn phải cải tạo. Căn nhà này viết tên Thiên Hữu, sau này mấy đứa em lại đi dọn dẹp đi."
Giang Cảnh Du hít sâu một hơi thầm nghĩ: Xem ra căn nhà mua đúng lúc rồi. Về sau nếu thành tích của Thiên Hữu là tốt, thi đậu đại học đi ra ngoài được, không ở chỗ này, vậy căn nhà này cứ cho nhà họ Trần, họ có thể dư dả một chút. Nếu mà Thiên Hữu không thi đậu đại học, vậy không cần quá phát sầu về việc làm, có căn nhà này rồi, trên cơ bản sẽ không có chuyện gì quá đáng lo.
Trần Oánh chấn động: "Chị dâu!"
Cô ấy có chút không thể tin được.
"Em cũng còn chưa biết địa chỉ ha, chị vốn dĩ là tính chờ tới hôm chị được nghỉ thì qua tìm em, giờ nếu em đã tới rồi, hôm nay chị dẫn em qua coi thử luôn."
"Chỗ kia đoạn đường không tồi, chỉ là nhà cũ quá rồi, phải cải tạo xây mới lần nữa, hoặc là dứt khoát đập luôn rồi xây lại một căn mới, chị thì cảm thấy xây lại luôn thì tốt hơn đó, chỗ đó có thể xây được căn nhà hơn bảy mươi mét vuông, còn có thể lưu ra chỗ làm cái sân nhỏ nữa, để trồng chút rau củ."
Giang Cảnh Du dẫn Trần Oánh đi xem nhà.
Cái chỗ kia đúng thật là rất cũ nát, đằng trước cũng chỉ là có thể ở mà thôi, còn có phòng chất củi đã sập nữa, cái này chắc chắn là phải thu thập.
Ưu điểm của căn nhà này cũng rất rõ ràng, chính là rất rộng.
Đừng có nói chỉ một đứa con trai là Thiên Hữu, có nhiều thêm hai đứa nữa, nơi này cũng có thể dùng cho bọn nhỏ an trí kết hôn!
Giang Cảnh Du: "Em biết đó, chỗ bọn chị có thể mua gạch, mấy cái khác thì nhu cầu không có lớn đến vậy, nên trùng kiến không cần tốn quá nhiều tiền."
Trần Oánh cực kỳ kích động: "Đúng đúng đúng!"
Tiền trong tay cô ấy cũng đã đủ để trùng kiến nhà rồi!
Nhà bọn họ có ba người công nhân chính thức đó, nên tiền lương nhà mình có thể tồn được hơn phân nửa lận.
Trước kia trong nhà không dư dả được là bởi Thiên Hữu luôn bị bệnh, sau này con trai dần dần lớn lên rồi, không còn cần chi ra nhiều đến vậy, hơn nữa vợ chồng anh cả cũng thường thường mua đồ cho mấy đứa nhỏ, nên trong nhà thật sự có tiền.
Một nơi lớn như vầy, trùng kiến rồi, cả nhà bọn họ không cần phải hâm mộ nhà anh cả ở dư dả rộng rãi.
Bọn họ cũng có thể có phòng riêng của chính mình.
Chẳng qua khi phục hồi tinh thần lại, Trần Oánh nghĩ đến mình đã hạ quyết tâm muốn ly hôn với Cố Hướng Hưng, vậy thì liệu chị dâu có hối hận mà thu hồi lại hay không?
Giang Cảnh Du: "Căn nhà này là đưa cho Thiên Hữu, không liên quan đến hai vợ chồng em."
Trần Oánh an tâm rồi, sau đó mới nói lý do mà cô ấy hạ quyết tâm.
Cố Hướng Hưng cặp kè với một ả quả phụ.
Tuy rằng bọn hắn làm rất ẩn nấp, nhưng mà làm người bên gối, cô ấy vẫn là phát hiện ra dấu vết để lại.
Trần Oánh không muốn ầm ĩ to chuyện, bởi làm thế tuy là có thể hả giận, nhưng mấy đứa con của cô ấy phải làm sao đây?
Nếu việc này tạo thành ảnh hưởng quá lớn cho con, Trần Oánh tình nguyện để chính mình chịu chút ấm ức.
Cô ấy cười khổ: "Chuyện này em cũng không có hại, tất cả tiền bạc của anh ta đều cho em, anh ta cũng không muốn em ầm ĩ lên."
Nghe được lời này, sắc mặt Giang Cảnh Du lập tức khó coi lên: "Chuyện này chị biết rồi."
Sau khi xác minh chuyện không có hiểu lầm gì, Cố Hướng Hưng đã bị Cố Hướng Hằng đánh gãy một cái tay.
Vốn dĩ Cố Hướng Hằng muốn đánh gãy chân hắn ta, chỉ là bận tâm nếu đánh gãy chân thì còn cần người tới chăm sóc hắn ta, nên đổi thành tay.
Cố Hướng Hưng phẫn nộ: "Anh cả, anh là con trai nhà họ Trần đúng chứ? Anh đối xử với nhà họ Trần tốt hơn cả em, nhưng chúng ta mới là người một nhà nha! Anh còn ra tay tàn nhẫn với em như vậy!"
Cố Hướng Hằng không muốn nghe mấy câu đó của hắn: "Tụi mày đã bao lâu rồi? Ai chủ động?"
Bị hỏi đến đó, ánh mắt hắn ta lập lòe hồi lâu, sau đó mới nghẹn ra: "Không bao lâu, là...... em."
Quả phụ kia họ Vương, mọi người đều gọi cô ta là Vương quả phụ, nhỏ hơn Cố Hướng Hưng vài tuổi. Cô ta sinh được 2 đứa con gái, chồng cô ta thì mấy năm trước bởi bị bệnh mà qua đời, gia đình chỉ dựa vào cô ta đi làm công nhân lâm thời mà sống, nhà mà bọn họ ở vẫn là xưởng cũ của chồng cô ta thấy nhà bọn họ đáng thương mới cho mượn một cái gian nhà nhỏ mà ở.
Cuộc sống không dễ dàng.
Cố Hướng Hằng: "Đi đến bước cuối cùng rồi?"
Ánh mắt Cố Hướng Hưng lập lòe: "......"
Cố Hướng Hằng nhìn mà lửa giận càng lúc càng lớn: "Trước đó mày chính là muốn ly hôn với em dâu rồi đúng không?"
Cố Hướng Hưng: "Ly hôn thì ly hôn, lại không phải không ly được. Anh cả, anh không cần phải nói nữa, bọn em đã nói xong xuôi rồi, bọn em không thích hợp."
Hắn và Vương quả phụ là kiểu ai cũng có thể tìm được thứ mình muốn trên người đối phương – Vương quả phụ là ham thân phận công nhân của hắn, cũng coi trọng hắn là một người đàn ông tuổi tráng niên, có thể nuôi sống cô ta và hai đứa con gái của cô ta; Cố Hướng Hưng thì coi trọng đối phương có thể sinh con trai cho hắn, chờ khi cưới cô ta rồi, con trai sinh ra chính là sẽ theo họ của hắn, hơn nữa hai đứa con riêng của cô ta đều là con gái, khi cô ta sinh hạ con trai rồi, trọng tâm của cô ta tất nhiên sẽ đặt trên người con trai.
Đều tính toán khôn khéo lắm.
Cố Hướng Hằng không muốn nói nữa, vì không còn gì để nói: "Về sau mày đừng gọi tao là anh cả, tao không có thằng em nào như mày."
Ném câu đó xong, anh đếm ra vài tờ tiền giấy, mua một ít gạch đá, gọi người đi qua căn nhà cũ kia đẩy ngã xây dựng lại.
Vốn dĩ là nghĩ không cần vội vã, qua 2 năm nữa trực tiếp xây nhà lầu luôn sẽ càng tốt, nhưng giờ xảy ra tình huống đột phát này, làm sớm an tâm sớm đi.
Thợ may già và Tề Phán Đệ biết được căn nhà kia là viết tên của cháu trai mình rồi, thái độ của bọn họ đối với nhà họ Cố liền thay đổi.
Thợ may già thấy rất tiếc: "Có người bác cả ngàn năm khó gặp thế này, nhà cửa nói tặng là tặng, quá là hào phóng."
Tề Phán Đệ: "Nói là nợ chúng ta, có căn nhà này rồi cũng không nợ gì, chỉ là khổ con thôi, con tới tuổi này rồi muốn tìm nữa cũng không dễ."
Trần Oánh: "Mẹ, con không có gả nữa, cứ như vậy rất tốt."
Vợ chồng họ cứ vậy mà ly hôn, mấy đứa nhỏ, con gái út tuổi nhỏ còn chưa hiểu gì, nhưng mà hai đứa lớn đều không phải nhỏ tuổi nữa, biết sự việc "trời sụp đất nứt" này đã thành kết cục đã định, đều rất trầm mặc.
Về nguyên nhân ly hôn, hai người đều không có nói cho mấy đứa con là do hắn ta ngoại tình, mà là nói hắn muốn sửa họ cho con, cho nên mới ly hôn.
Tình huống như thế không phải không thể có.
Hai đứa nhỏ ít nhiều đều biết có một đoạn thời gian ba từng nói vụ này rất nhiều lần, chỉ là sau đó không biết sao lại không tiếp tục nói nữa.
Ly hôn một cách hòa bình xong, Cố Hướng Hưng hắn vừa ly hôn liền dọn ra khỏi nhà, dọn đến ký túc xá của chính hắn.
Hắn rất muốn cưới Vương quả phụ vào cửa ngay, chỉ tiếc anh cả của hắn đã nói, nếu mà hắn dám làm như vậy, anh sẽ đánh gãy cái tay thứ hai của hắn.
Hắn ta không dám xem những lời đó là trò đùa, nên chỉ có thể cố yên lòng chờ, chờ khi nhà của con trai đã xây xong, chờ khi hắn ta ly hôn đầy 3 tháng.
Ngay khi tay hắn ta khôi phục lại ấy, trên báo xuất hiện tin tức khôi phục thi đại học.
Tin tức ấy tới đột nhiên vậy đấy.
Lúc xác định được cũng mừng như điên y vậy.
Thầy cô, học sinh, còn có đám thanh niên tri thức muốn thông qua con đường này để trở về thành phố nữa, hội tụ thành vùng biển sung sướng.
Giang Cảnh Du lặp lại tuần hoàn nói tin tức này trong loa lớn của thôn rất nhiều lần, hơn nữa còn nói kỹ càng tỉ mỉ điều kiện ghi danh. Lần ghi danh này có thể nói là không có điều kiện, mặc kệ mi là học sinh, thầy cô, thanh niên tri thức, công nhân hay là nhân sĩ đã lăn lộn ngoài xã hội, đều có thể báo danh, chẳng qua phải giao 5 mao tiền phí báo danh.
Đối với người trong thôn bọn họ mà nói, 5 mao tiền phí báo danh không phải vấn đề.
Đối với thanh niên tri thức của huyện Dịch Thủy đều không phải là vấn đề lớn.
Từ sau khi nơi này của bọn họ phát triển lên rồi, lại có Cố Hướng Hằng coi trọng việc học và biết thi đại học sẽ được khôi phục nữa, đám thanh niên tri thức chỉ cần cần mẫn một chút, đãi ngộ đều không kém.
Tuy rằng ở đây có mấy người sinh hoạt mãi đã tiến vào cảnh đẹp, thậm chí đã thành gia lập nghiệp, có con cái ở đây rồi, nhưng sau khi biết thi đại học rồi có thể vào đại học, có thể thi về lại nguyên quán, việc này vẫn là thu hút rất nhiều sự chú ý.
Hơn nữa, lần này bắt đầu từ khi biết tin tức đến khi thi đại học, thời gian cách nhau không xa.
Bọn họ phải nhặt lên những gì mình đã quên trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, đây không phải là một việc dễ dàng.
Được cái là chỗ bọn họ có thư viện, ở đó có lưu trữ không ít sách vở đủ loại, đã có người thấy được bộ sách số lý rất cần cho hiện tại ở đó.
Và rồi nó được bọn họ tôn sùng là chí bảo, ai ai cũng muốn tới đọc, nên liền thay phiên nhau ở chỗ này sao chép, không thể mang đi.
Bọn họ có công việc, Giang Cảnh Du cũng điều chỉnh thời gian cho bọn họ, tập trung làm xong hết việc vào buổi sáng, tới chiều là bọn họ có thể chuyên tâm học hành. Mặt khác còn mượn thêm một ít sách tham khảo để trong thư viện, tạo điều kiện học tập đầy đủ cho bọn họ.
Việc làm ấy đã để cho các nhân sĩ ôn tập thi cử đều cảm khái, nghĩ đại đội trưởng của bọn họ thật sự là quá tốt rồi, lúc mà bọn họ mới biết được tin tức còn lo lắng đại đội trưởng sẽ làm khó làm dễ không cho bọn họ báo danh, không cho bọn họ học tập, bắt bọn họ lưu lại nơi này đó. Đặc biệt là những thanh niên tri thức đường xa mà đến kia, bọn họ càng lo lắng những việc đó.
Kết quả là, đại đội trưởng đã trực tiếp chọc thủng ý tưởng của bọn họ: "Lưu được nhất thời, không lưu được một đời, chỗ tôi có đầy đủ và kỹ càng thông tin về các cô cậu, nếu mà các người thi được vào đại học, vậy cũng phải đi xử lý thủ tục chuyển nơi sinh hoạt từ chỗ tôi, nếu mà các người muốn chơi chiêu mất tích cho xong việc, vậy cũng phải xem xem tôi có đáp ứng hay không, bởi có câu nói là "hòa thượng chạy được, miếu còn đứng đó" đấy."
"Lại cái nữa là tôi cũng có đủ tự tin rằng, dù ai đó trong các người đi về, thi đậu đại học, người của thôn bọn tôi cũng sẽ không rời khỏi các người sẽ không sống nổi, bọn tôi sẽ sống rất tốt, trai gái chỗ bọn tôi đều không lo không tìm được chồng tốt vợ tốt."
Lời này nói ra làm người nào đó ngượng ngùng, bởi đãi ngộ bọn họ có được ở đây đúng là rất tốt, tốt hơn cả đại bộ phận người thành phố.
Trong thôn này của bọn họ, trên cơ bản là nhà nào cũng được nhà ngói, còn có nhà xây nhà lầu nữa.
Từ điểm đó là có thể nhìn ra được, mức sống của mọi người ở chỗ này nó cao thế nào.
Nói một câu không khách sáo thế này này, bọn họ thấy cuộc sống của người thành phố không có tiêu sái như ở chỗ bọn họ vậy, có thể nói ở trong thành cái duy nhất quý giá hơn chỗ bọn họ chính là tờ hộ khẩu kia, còn lại mặc kệ là ăn hay dùng, bên chỗ bọn họ đều không kém cạnh gì.
Phương diện nhà ở thì càng là vượt xa xa dân trong thành.
Lời ấy vừa ra, cũng làm những người nào đó không muốn để con rể hoặc con dâu nhà mình tham gia thi đại học đánh mất ý niệm. Đại đội trưởng nói rất đúng, lưu được nhất thời, không lưu được một đời, nếu mà thật sự muốn chạy, vậy làm kiểu gì cũng không giữ được.
Những cuốn sách tham khảo kia là loại sách được hoan nghênh nhất hiện tại, mấy cuốn có ở huyện thành rất mau đều đã bị người mua về hoặc là mượn đi rồi, có rất nhiều người không tìm được nhiều sách tham khảo như thế, biết thôn Thượng Trang có, đều sôi nổi lại đây muốn mượn đi.
Mượn đi là không có khả năng à nha, sách báo chỗ bọn họ cũng có hạn thôi, sao mà bọn họ cho người khác mượn được chớ.
Nhìn thấy nhiều người như vậy, Giang Cảnh Du còn cho người chuyên mang đến vài bộ bàn ghế để trong nhà ăn lớn của thôn, cung cấp một hoàn cảnh học tập cho bọn họ, hơn nữa còn bảo mấy đứa học tập tốt như đám Triệu Kiến Quân và thầy cô cùng nhau tạo thành từng nhóm học tập nhỏ, giúp đỡ cho nhau, giải đáp vấn đề cho nhau.
Ai trình độ học tập kém khá xa thì đổi tổ khác, học chung với những người trình độ không khác biệt quá lớn.
Thời gian thi đại học càng ngày càng đến gần, bầu không khí học tập cũng càng ngày càng khẩn trương. Cũng may là chỗ bọn họ có điện, mọi người có thể có đèn để học hành suốt đêm.
Còn đừng nói, người như thế còn không ít đâu.
Giang Cảnh Du và Cố Hướng Hằng đều không có ý muốn tham gia thi đại học, hai vợ chồng bọn họ định sau này có thể bớt thời giờ đi học đại học đêm thôi.
Chủ yếu là hiện tại bọn họ đều bận rộn, không rút ra thời gian để đi học được.
Nếu mà đi học, bọn họ phải từ bỏ cục diện hiện tại.
Giang Cảnh Du thì không cần từ bỏ hoàn toàn, bởi còn có thể điều khiển từ xa, nhưng mà nếu qua thời kỳ hoàng kim để phát triển này rồi thì về sau cũng không bù lại được. Sau khi cân nhắc được mất rồi, cô liền từ bỏ.
Vẫn là đặt trọng tâm trên việc làm sao để thôn bọn họ có được càng nhiều người thi đậu đại học đi.
Lúc này bởi vì có rất nhiều người không biết thi đại học đột nhiên khôi phục lại, nên không có chuẩn bị sẵn sàng trước tiên.
So sánh với bọn họ, người ở thôn Thượng Trang thật sự có ưu thế của mình.
Cứ vậy mà mãi kéo dài đến lúc ngày thi đại học tiến đến, hôm đó, sẽ do các thầy cô trong thôn đi đưa đám học sinh, thanh niên tri thức và vài thầy cô của thôn bọn họ đến trường thi ở huyện thành.
Bởi vì nhiều học sinh, trường trung học cũng không thể cung cấp không gian cho các học sinh đông đúc như này tham gia thi cử, nên còn chia một bộ phận học sinh sang trường tiểu học nữa.
Cố Hướng Hằng đưa mấy đứa nhỏ vào trường thi, dặn dò: "Thi cử tốt nhé, để tâm thái bình thường thôi."
Triệu Kiến Quân: "Dạ chú, con sẽ."
Triệu Kiến Đan: "Chú, con sẽ thi cử thật tốt."
Giang Cảnh Tường: "Anh rể, anh cứ yên tâm, sẽ không rớt dây xích vào thời khắc mấu chốt đâu."
Cố Hướng Hằng thấy mà vui mừng.
Chỉ chớp mắt, mấy đứa nhỏ đều lớn rồi.
Bởi vì Triệu Kiến Quân muốn vào quân bộ, nên Cố Hướng Hằng đã tìm kiếm và làm rõ ràng các điều kiện tương quan để ghi danh cho anh chàng, phương diện này thì thân phận của anh chàng vẫn là khá tiện lợi.
Hiện tại chỉ chờ xem thành tích của anh chàng, nếu thành tích của anh chàng tốt, lại qua được đợt kiểm tra sức khỏe, vậy là anh chàng có thể đủ điều kiện vào trường quân đội.
Giang Cảnh Du cũng ở bên cạnh, cô cố ý xin nghỉ vì ngày hôm nay, chờ khi kết thúc kỳ thi, cô lấy camera ra.
Ở cửa trường thi là có thể nhìn thấy bách thái nhân sinh rõ ràng.
Lúc các thí sinh bước ra từ bên trong, có người thì khẩn trương, có người thở phào nhẹ nhõm một hơi, có người thì thấp thỏm, còn có người lại vẻ mặt uể oải, biểu cảm của đại bộ phận thí sinh đều không tính là tốt.
"Tách" một tiếng, hình ảnh kia đã dừng lại trên tấm hình.
Giang Cảnh Du nghĩ đến một vài vị giáo sư và giảng viên đã được triệu hồi về.
Cũng đã khôi phục thi đại học rồi, nếu không có thầy cô dạy thì bọn họ đến trường có thể làm cái gì được?
Cuối cùng, cơ chế đào tạo nhân tài của nước họ cũng khôi phục bình thường.
Có người hỏi cô, cô ủng hộ nhiều người đi thi đại học như vậy, không lo là về sau không có nhân tài sử dụng sao?
Một người lại một người chạy đi rồi, dù cho về sau bọn họ còn nguyện ý trở về, đó cũng là chuyện ở vài năm sau rồi.
Thiệt sự làm Giang Cảnh Du dở khóc dở cười.
Tuy rằng bọn họ có chuẩn bị sẵn sàng trước rồi, nhưng mà nhân số có thể thi đậu chắc chắn sẽ không quá nhiều. Đám thanh niên tri thức mới xuống nông thôn không lâu thì còn dễ nói, còn ai xuống nông thôn lâu rồi, sớm đã quên mất những tri thức từng học kia rồi. Cái nữa là cái hồi bọn họ học trung học là trong lúc vận động, rất nhiều địa phương đều không có tâm tư học tập, quá mức nóng nảy, và vậy thì bọn họ rốt cuộc học được bao nhiêu chỉ có chính bọn họ biết.
Hơn nữa chuẩn bị thi cử cũng không đầy đủ, nên lúc này tỉ lệ trúng tuyển đại học cũng thấp, có kha khá một bộ phận thí sinh đều sẽ thi rớt.
Thi rớt rồi, vậy vẫn là chỉ có thể ở lại chỗ bọn họ, mà dù cho mấy người kia lựa chọn về thành, bản thân chỗ này cũng có nhân tài để sử dụng.
Mấy đứa nhỏ trong đợt thôn bọn họ thi hành giáo dục miễn phí kia ấy, giờ sớm đã là người trưởng thành, đã sai sử bọn họ được rồi.
Mấy đứa nhỏ đó là nhân tài sinh ra và lớn lên ở địa phương của thôn họ, đấy mới là lực lượng trung kiên của xưởng.
Người có bản lĩnh thi ra ngoài được vẫn là số ít, đại bộ phận người đi học, đọc sách, đều chỉ tàn tàn. Học hành cũng cần thiên phú.
Trừ bỏ số ít những người có nghị lực, đại bộ phận người vừa muốn học tập vừa làm việc, đều không thể mãi để tâm tư tập trung mà học tiếp được.
Tinh lực của con người là có hạn, tinh lực phân đến việc học tập cũng có hạn.
Khoảng thời gian lúc chờ thông báo kết quả thi đại học, không thể nghi ngờ là nôn nóng.
Mặc kệ sau khi thi xong cảm thấy thế này, nó đều đã thành kết cục đã định. Mấy đứa Triệu Kiến Đan có thành tích học tập tốt, từ sau khi ra khỏi trường thi bị không ít người tìm tới muốn so đáp án tính điểm thử.
Sau đó nữa chính là kê khai nguyện vọng đại học.
Việc đánh giá điểm rất quan trọng, đám Triệu Kiến Đan cũng là đến huyện thành tìm giáo viên đối chiếu tính điểm.
Cuối cùng điểm đã ra, có người vui có người buồn.
Có mấy người đã trực tiếp từ bỏ, có mấy người còn cảm thấy mình vẫn có khả năng, nên liền thấp thỏm.
Điểm tính phỏng chừng của đám Triệu Kiến Đan đã ra, họ đều thi khá tốt, chỉ là khi chưa nhận được thư thông báo trúng tuyển, ai cũng không thể cam đoan được.
Rốt cuộc, trong sự mong của vạn người, có người tới thông báo rồi.