Giang Cảnh Du nhìn một vòng, người tới đây trừ bỏ cô và mẹ, còn có mợ hai, em rể Lưu Thanh Đồng và mẹ chồng của em họ Xảo.
Những người khác thì chưa kịp lên xe.
Cô đè thấp giọng: "Mẹ, mẹ kể lại cụ thể cho con nghe xem chuyện hôm nay là thế nào nhé?"
Diệp Hồng Tú thở dài một hơi: "Xảo Xảo nó tháng gần đủ rồi, mẹ nói đi thăm con bé, vừa lúc gặp được con bé phát động, nên liền tìm bà đỡ qua, sau lại bà đỡ nói không tốt lắm, đám bọn mẹ liền vội vàng đưa tới bệnh viện huyện, rồi sau đó nữa con cũng biết rồi đó, bác sĩ ở huyện cũng nói bọn họ không chắc chắn lắm, cũng không có thiết bị gì, ở huyện thành không cứu được, phải đi lên thành phố, cho nên mẹ liền đi qua gọi con."
Giang Cảnh Du: "Không phải bệnh viện huyện cũng có xe sao?"
Diệp Hồng Tú: "Không khéo là xe hư rồi, bác sĩ cũng hết cách." Bởi vậy nên bà ấy nghĩ đến con gái mình trước tiên, con gái bà cũng không làm bà thất vọng, hấp ta hấp tấp chở bọn họ tới chỗ này, giờ bà chỉ nghĩ tới một vấn đề, bà buồn bực: "Sao mà con biết lái xe vậy? Còn lái đến thuần thục như thế nữa?"
Giang Cảnh Du: "Ờm...... Cái này cũng là vì con có thiên phú tốt, con rể mẹ dạy con đó, không được bao lâu con liền biết."
Diệp Hồng Tú tiếp nhận cách giải thích này: "Thì ra là như vậy à."
Con gái chắc chắn phải phí tâm tư không ít mới có thể lái tốt như vậy.
Giang Cảnh Du ừ một tiếng, thay đổi đề tài: "Em họ bắt đầu phát động lúc nào vậy?"
Giang Cảnh Du nhìn nhìn đồng hồ, giờ đã 6 giờ hơn, hơn nữa từ sau khi em họ đi vào vẫn luôn không nghe tiếng gì, làm người ta thấy hoảng trong lòng.
Diệp Hồng Tú lẩm bẩm: "Trời cao phù hộ, trời cao phù hộ, mẹ con bình an......"
Giang Cảnh Du cũng bắt đầu cầu nguyện, cầu cho hôm nay may mắn có thể đứng về phía em họ.
Chuyện sinh con này không nói đạo lý được, thường thì hay bảo sinh thai đầu gian nan nhất, mấy lứa sau sẽ thuận lợi, nhưng giờ Diệp Xảo đã sinh hai đứa, đứa này là thai thứ ba, lại chịu khổ đến vậy, một không cẩn thận còn phải một thi hai mệnh.
Giang Cảnh Du cảm thấy như này không quá được.
Quả nhiên vẫn phải có bác sĩ chuyên nghiệp ở gần mới thuận tiện hơn.
Thành phố lớn nó có sức cạnh tranh trung tâm, chữa bệnh và giáo dục là hai cái khảm không qua được.
Rất nhiều địa phương nhỏ không giữ được người chính là bởi vì hai yếu tố kể trên.
Vẫn là phải phát triển lên mới được.
Bọn họ ở trong bầu không khí hít thở không thông này mà chờ đợi, có bác sĩ ở bên trong kêu cái gì đó, sau đó có một y tá đi ra, vội vội vàng vàng mở cửa ra, chưa đợi bọn họ hỏi chuyện đã chạy chậm rời đi, không được bao lâu đã đẩy một chiếc xe đẩy nhỏ vào, đóng cửa lại.
Từ cái tư thế này mà xem, coi bộ cũng không lạc quan.
Nãy giờ mợ hai vẫn luôn ngốc ngốc mà nhìn vào cửa lớn phòng phẫu thuật, hiện tại bà ấy đã có chút sụp đổ, bà đánh Lưu Thanh Đồng, ra sức mà đánh vai với lưng của anh ta, đè nén mà khóc kêu: "Nếu đã xảy ra chuyện thì phải làm sao đây hả! Nếu đã xảy ra chuyện thì làm sao đây? Tao đã nói là đừng có sinh nữa, mày còn muốn sinh đứa nữa, nếu giờ mà để con tao bồi một mạng vào thì sao đây? Mày nói, mày nói đi!"
Diệp Xảo đã có 2 đứa con, một con gái một con trai, lúc sinh con trai có chút bất lợi, bác sĩ bảo cô ấy bảo dưỡng cho thật tốt vào, mấy năm đó đừng sinh, có lẽ về sau cũng đừng sinh là tốt nhất, chỉ là nhà họ Lưu vẫn luôn muốn cô ấy sinh thêm một bé, vẫn cứ luôn lảm nhảm bên tai con gái của bà bảo sinh thêm đứa nữa.
Vốn dĩ con gái bà đã nghe lời bác sĩ không muốn sinh nữa, nhưng lũ nhà họ Lưu vẫn cứ lảm nhảm, ngay cả con rể cũng không đứng về phía con gái, bảo là gì mà nhiều con nhiều phúc, này đây nếu mà bồi cả mạng người vào, còn phúc khí cái con khỉ gì?
Lưu Thanh Đồng cũng hối hận, ôm đầu ngồi xổm dưới đất, mặc cho mẹ vợ đánh thế nào, phát tiết thế nào cũng không hé răng.
Để mẹ vợ hả giận đi, vậy thì trong lòng anh ta cũng dễ chịu hơn một chút.
Trong lòng mẹ Lưu Thanh Đồng cũng có chút hối hận, bà bác này cũng thúc giục con dâu sinh thêm đứa cháu trai nữa không ít lần, bởi chỉ một đứa con trai thật sự là không quá chắc ăn, nhưng nếu mà thật sự lấy mạng đổi mạng lại không đáng, bác ta vẫn là rất vừa lòng đứa con dâu này, không muốn đổi người chút nào.
Nếu mà con dâu thật sự xảy ra chuyện, với cái tuổi này của con trai bà ta thì chắc chắn phải cưới lần nữa, đến lúc đó liền có mẹ kế, rất dễ làm gia trạch không yên, cho nên bà ta có không nhìn được bà thông gia đánh con trai mình như thế đi nữa, cũng coi như không nhìn thấy.
Bọn họ chờ ở bên ngoài 3 tiếng đồng hồ, lúc này Giang Cảnh Du lại cảm thấy em họ có hy vọng, bởi nếu mà em ấy không chống đỡ nổi nữa, cuộc phẫu thuật hẳn phải kết thúc mới đúng. Hiện tại bọn họ vẫn còn ở bên trong, vậy nói rõ là còn có cơ hội cứu giúp.
Tay Diệp Hồng Tú nắm thật chặt cổ tay của con gái, dùng sức rất mạnh, nhưng Giang Cảnh Du không cảm thấy đau, cô biết đây là một cách để mẹ mình phát tiết.
Bà một phương diện là lo lắng cho cô cháu gái này, một phương diện là nghĩ mà sợ, may mà con gái mình không cần phải trải qua tình cảnh này nữa.
Hồi trước lúc con gái có bầu thai đôi, bà rất là lo lắng, cũng may lúc sau sinh sản thuận thuận lợi lợi, vợ chồng hai đứa cũng không có muốn sinh nữa. Có con trai con gái rồi, bà cũng không phản đối. Hiện tại nhìn thấy cái cảnh này, Diệp Hồng Tú cảm thấy cái quyết định không sinh tiếp này thật là quá sáng suốt.
Phụ nữ sinh con chính là đã xông vào quỷ môn quan một lần, sẽ không bởi vì số lần xông qua nhiều mà bình yên vô sự.
Hoàng Quế Hương đánh con rể một trận rồi, sau đó cũng hết sức, ngồi phịch xuống dưới đất, dựa vào trên tường, lại ngơ ngốc mà nhìn phòng phẫu thuật, trong miệng không ngừng nói chuyện: "Xảo Xảo ơi, con cần phải kiên trì đó, con nghe thấy mẹ đang gọi con đúng chứ? Sao mà con nỡ rời bỏ bọn mẹ đúng chứ? Con cứ yên tâm con của con đến vậy sao? Tụi nó còn nhỏ đến vậy, không còn mẹ ruột nữa về sau phải làm sao đây? Con nhất định phải kiên trì......"
Hình như đầy trời thần phật cũng nghe được lời cầu nguyện của bà ấy, phòng phẫu thuật mở cửa.
Giang Cảnh Du cũng bị Diệp Hồng Tú kéo tới vọt tới trước mặt bác sĩ: "Bác sĩ, bên trong thế nào? Thuận lợi chứ?"
Sắc mặt bác sĩ cũng không tốt: "Tình hình của sản phụ mới vừa ổn định lại, còn chưa có hoàn toàn thoát ly nguy hiểm, em bé cũng sinh mổ ra đời, chẳng qua do bé ở bên trong bị ngộp quá lâu nên tình hình không quá lạc quan, gia đình hãy chuẩn bị tâm lý thật tốt."
Nghe thấy vậy, trong lòng mọi người nặng nề xuống, Lưu Thanh Đồng giật giật khóe miệng, lộ ra một biểu cảm như là đang khóc: "Cảm ơn bác sĩ, cảm ơn bác sĩ, bọn tôi có thể thăm bọn họ chứ ạ? Bọn tôi có thể làm cái gì?"
Bác sĩ: "Các vị không thể đi vào, các vị còn chưa nộp phí dụng, trong các vị ai cùng đi với y tá đóng tiền?"
Nói đến đóng tiền viện, Lưu Thanh Đồng cố gắng nâng lên tinh thần, kéo mẹ mình cùng nhau rời đi với y tá, lưu lại những người khác chờ ở đây. Không bao lâu sau, mẹ Lưu Thanh Đồng đã trở lại, hơi xấu hổ mà xoa xoa tay, nói với Hoàng Quế Hương: "Thông gia, tôi mang không đủ tiền, không biết anh chị có mang dư không, cho tôi mượn để trả cho bệnh viện trước đã."
Hoàng Quế Hương hai lời chưa nói đã đưa tay sờ sờ trên ngực, lục lọi áo. Bà ấy đương nhiên là có mang theo tiền tới đây, bà ấy nhanh chóng lấy ra một cái bao lì xì nhỏ được vải dầu bọc lại, đưa hết cho bên thông gia.
Mẹ chồng em họ: "Còn thiếu chút."
Diệp Hồng Tú không có mang theo tiền, bèn quay sang nhìn Giang Cảnh Du, Giang Cảnh Du có mang, cô đi qua theo: "Để con đi với bác qua đó xem thử, con cũng không biết tiền mình mang có đủ hay không."
Nhìn thấy Giang Cảnh Du nói chuyện, mẹ chồng Diệp Xảo nhẹ nhõm một hơi: "Rồi, chúng ta đi sang bên này đi."
Bà ấy có mang tiền theo đến đây, có tổng cộng hơn 80 tệ, chiếm hơn phân nửa của cải nhà mình rồi, bình thường để đi sinh thì nhiêu đây là đủ, chỉ là có ngờ được sẽ thế này đâu.
Hiện tại còn không biết tiêu tiền rồi có thể cứu người về lại hay không nữa đó.
Đến quầy đóng tiền, còn thiếu Giang Cảnh Du bù vô cho.
Bà mẹ chồng này của em họ nói rất êm tai, nói là mượn tiền cô, về sau sẽ trả lại cho cô.
Từ phương diện này, Giang Cảnh Du dâng lên một ít hảo cảm với bác gái này, bởi vì bà ấy nói là mượn và sau đó sẽ trả. Đối với phí chữa bệnh có thể bảo là giá trên trời đối với dân quê kia, bà ấy cũng không có nói mấy lời không xem mạng người là chuyện quan trọng như gì mà không ở bệnh viện, về nhà đi vân vân.
Không phải Giang Cảnh Du bi quan, có mấy kẻ còn sống chính là đột phá điểm mấu chốt.
Nhớ hồi lúc cô sinh con đã từng gặp một trường hợp, có một sản phụ xuất huyết nhiều, lúc tình hình nguy cấp thì mẹ chồng cô ấy bảo là không trị nữa, mang về nhà đi, khi đó nếu không phải con trai bà ta không đồng ý với cái nữa là bác sĩ cao minh kéo một mạng về cho cô kia, không chừng cô kia đã mất.
—
Trở về lại, đứa bé sinh ra chưa được một tiếng đã truyền đến tin dữ, bé trai mới vừa sinh hạ đã mất hô hấp.
Thẳng đến lúc này mới biết được giới tính của em bé.
Là một bé trai mà nhà họ Lưu muốn, nhưng bé không có duyên phận gì với thế giới này, vừa tới không lâu đã phải trở về.
Giang Cảnh Du nghe xong mà trong lòng cũng khó chịu, càng đừng nói đến những người khác.
Cô nhìn về phía mợ hai, Hoàng Quế Hương phảng phất như bị ai đó rút đi sức lực cả người, ngã ra đằng sau, Giang Cảnh Du đỡ bà ấy một phen mới để mợ đứng vững lại.
Diệp Hồng Tú nghe xong mà thấy hoảng hốt hụt hơi một trận, hốc mắt đỏ lên: "Tạo nghiệt nha, đứa bé đáng thương này."
Lưu Thanh Đồng thống khổ xụi lơ bên tường, mẹ anh ta ở bên cạnh cũng ngơ ngẩn.
Cả người Hoàng Quế Hương đều dựa vào trên người Giang Cảnh Du, dùng hết sức lực để hỏi bác sĩ: "Hiện tại con gái tôi thế nào rồi?"
Thanh âm ấy đã dùng hết sức lực của bà, nhưng lại bé xíu đến đáng thương, một không chú ý sẽ nghe không rõ lắm.
Bác sĩ: "Sản phụ trước mắt đang trong trạng thái hôn mê, còn ở bên trong, phía chúng tôi sẽ có người canh giữ bên cạnh cô ấy."
Phải đợi đến ngày mai xem đã thoát ly thời kỳ nguy hiểm rồi mới có thể rời đi.
"Các vị xem xem đêm nay nên an trí như thế nào đi, còn có em bé nữa, các vị có mang theo quần áo tới đây chứ?"
Hoàng Quế Hương: "Có mang theo, để tôi đi cho cháu...... thu xếp cho cháu một chút."
Lưu Thanh Đồng lau nước mắt trên mặt một phen: "Để con đi ạ, con là ba của nó, để con mặc quần áo cho nó."
Hoàng Quế Hương không nói nữa.
Lúc này đã là đêm khuya.
Giang Cảnh Du đi hỏi y tá có thể nghỉ ngơi ở chỗ nào, lại xuống căn tin bệnh viện mua chút cháo về lót bụng, chắp vá ở bên mấy tiếng, đám cậu hai bọn họ ngồi tuyến xe buổi sáng tới đây.
Bác sĩ cũng tuyên bố sản phụ đã thoát ly thời kỳ nguy hiểm.
Mắt cậu hai đỏ bừng lên: "Chị cả, mấy chị về đi, ở đây có tụi em rồi. Xảo Xảo, con bé phúc lớn mạng lớn, lưu lại được một cái mạng đã không tệ rồi, đứa nhỏ nó có duyên không phận với nhà mình, về sau có cơ hội nó sẽ tới nữa."
Giang Cảnh Du về rồi thì ngủ bù một chút, lúc tỉnh lại thì thấy cặp song sinh đang nằm bò trên mép giường của cô bình yên ngủ say.
Diện mạo hai anh em càng lớn càng khác nhau, hai đứa nó cũng không phải song sinh cùng trứng, nên diện mạo cũng không giống nhau, nhưng khi còn nhỏ có thể tìm ra rất nhiều nét chứng minh có quan hệ huyết thống trên mặt hai đứa, giờ hai đứa đã nẩy nở rồi.
Có thể nhìn ra rất rõ ràng, anh trai trông giống ba, em gái trông giống mẹ.
Giang Cảnh Du lặng lẽ ngồi dậy, động tác của cô rất nhẹ, nhưng vẫn là để hai đứa nhỏ tỉnh. Cố Hi xoa xoa đôi mắt, bổ nhào về phía trước một cái, sà vào trong lòng Giang Cảnh Du: "Mẹ ơi, mẹ tỉnh rồi."
Nói xong cô bé đạp rớt giày mình, hoàn toàn bò qua, Giang Cảnh Du ôm lấy con gái: "Đúng rồi."
"Mẹ ơi, con nghe nói, mẹ không ở nhà là bởi vì dì Xảo sinh bảo bảo nằm viện đúng không? Sinh bảo bảo nguy hiểm đến vậy nha."
Cố Thịnh cũng nhìn cô, chờ đáp án của mẹ.
Từ nhỏ đến giờ sức khỏe của hai anh em rất tốt, bệnh viện đối với hai đứa mà nói là một nơi xa lạ lại đại biểu cho nguy hiểm, chỉ có ai bệnh nặng mới sẽ đi. Từ phương diện nào đó mà nói, cái nhận thức này cũng không có gì sai, bởi nếu không phải bị bệnh nặng gì, mọi người đều sẽ không đi.
Giang Cảnh Du gật gật đầu: "Đúng vậy, dì Xảo của tụi con sinh bảo bảo gặp phải nguy hiểm, thiếu chút nữa bác sĩ đã không cứu về lại được."
Này đây làm cho hai cô cậu lại càng lo lắng: "Vậy mẹ cũng sẽ như vậy sao? Mẹ đừng đi bệnh viện được không?"
Cố Thịnh: "Tụi con không cần em trai em gái."
Cố Hi cường điệu: "Đúng vậy, tụi con không cần, trước đây con đúng là muốn có, nhưng giờ không muốn nữa, mẹ cũng không cần được không?"
Trên hai khuôn mặt nhỏ đều có bất an.
Giang Cảnh Du kéo Cố Thịnh vào lòng luôn: "Được thôi, mẹ không sinh, có hai đứa tụi con là đủ rồi." Trên mặt cô tràn đầy ý cười, hai đứa nhỏ là đang lo lắng cho cô nè.
Dựa vào trong lòng mẹ, Cố Thịnh có chút thẹn thùng.
Cậu chàng đã là một tiểu nam tử hán, không thể mãi ôm mẹ được, nhưng mà hiện tại được mẹ ôm như vầy, ngửi mùi hương của mẹ, cậu chàng quyết định lúc này sẽ không làm nam tử hán nữa.
Chờ sau đó lại làm đi.
Ảnh hưởng mà chuyện này tạo thành chính là hai đứa nhỏ trừ bỏ đi học ra, chỉ cần Giang Cảnh Du ở gần, hai đứa sẽ vẫn luôn đi theo sau mông Giang Cảnh Du, cũng không đi ra chơi.
Hai đứa đã biết cái gì là tử vong.
Tử vong chính là sẽ mãi không còn nhìn thấy nữa.
Bọn họ không nhìn thấy được cậu em họ nhỏ bé kia rồi.
Đối với cái này, Giang Cảnh Du cũng rất dung túng. Muốn đi theo thì cứ đi theo đi, qua một đoạn thời gian là được rồi.
Em bé đã được an táng tốt, lần này Diệp Xảo nguyên khí đại thương, nằm viện được một đoạn thời gian, chờ khi bác sĩ mở miệng mới về nhà.
Sau khi trở về, Diệp Xảo tới nói cảm tạ với Giang Cảnh Du.
Giang Cảnh Du nhìn đôi môi tái nhợt không có tí máu nào của cô em họ, nhịn không được nhíu mày: "Em không cần tới đây, sao mà lại không ở nhà nghỉ ngơi?"
Diệp Xảo hơi hơi cười "Chị, em không sao, em cũng nằm đủ rồi, muốn đi ra bước đi một chút."
Giang Cảnh Du vào phòng, cầm một đống đồ bổ khí bổ huyết cho cô ấy: "Đi ra dạo một chút cũng được, lượng sức mà đi, trước hết dưỡng thân thể cho khỏe đã. Em lấy mấy cái này về ăn đi."
Mấy thứ này có giá trị xa xỉ, Diệp Xảo thấy, thở dài một hơi: "Vậy em không khách khí vậy, chỉ là bác sĩ nói em cần phải bồi bổ chậm rãi, gấp nhất thời là không được."
Cô ấy cũng lo lắng mình đi một đoạn đường này thôi đã bị khí hư, cho nên tuy rằng mấy món này giá trị xa xỉ, hơi xấu hổ rồi cũng nhận lấy, âm thầm nhớ phần tình cảm này.
Cô ấy ngậm miệng không đề cập đến đứa bé mới sinh ra không bao lâu đã chết non kia, Giang Cảnh Du cũng không nhắc tới.
Nỗi đau xót này cần thời gian để chậm rãi làm phẳng.
*
Giang Cảnh Đằng viết xuống số liệu cuối cùng, khép tập lại, sau đó cho nó vào ngăn kéo khóa lại.
Có thể tan tầm rồi.
Ra khỏi phòng, bên ngoài còn có không ít người còn đang bận rộn.
Anh ấy chào hỏi một tiếng, "Chuyện bên tôi đã làm xong rồi, đi trước đây."
Đã qua giờ tan tầm rồi, thấy anh ấy đi, có vài người cũng dọn dẹp đồ đạc một chút, chuẩn bị đi về.
Người làm việc ở chỗ này, có người là từ thôn Thượng Trang mang tới đây, cũng có người sau khi tới nơi này rồi mới chiêu công.
Khu vực bọn họ làm công là ở lầu hai, còn lầu một đều là kho hàng hết.
Lầu hai cũng có vài chỗ là kho hàng, chẳng qua ở trên này được cất càng nhiều vẫn là vài món khá nhẹ.
Lúc này trời đã sắp tối, Giang Cảnh Đằng đạp xe đạp qua nhà cha vợ của mình, nhà họ Lâm.
Cha vợ anh ấy vốn là thấy thời cơ không ổn nên xử lý bị bệnh về hưu trước, hiện tại thì bởi vì nhân thủ khan hiếm, ông ấy lại trở thành phó hiệu trưởng.
Nhạc mẫu của anh ấy cũng khôi phục chức vị, vẫn làm chức giảng viên đại học của bà ấy.
Căn nhà cũ của nhà vợ cũng đã được xử lý để bọn họ về ở, nên họ liền dọn về. Bởi vì vợ Giang Cảnh Đằng hiện tại vào đại học, ở ngay gần đây, ngày thường mọi người đi làm thì đi làm, đi học thì đi học, nên trong khoảng thời gian này con gái của bọn họ ở lại nhà họ Lâm, có mợ cả của con bé hỗ trợ chăm giùm.
Trên đường đi, lúc ngang qua tiệm cơm quốc doanh ấy, Giang Cảnh Đằng dừng lại, đi mua hai lồng sủi cảo đóng gói mang qua.
Lúc anh đến nơi, vợ của anh đang ở trong bếp làm trợ thủ cho mẹ vợ cùng nhau nấu cơm chiều, cha vợ thì đang ôm con gái anh kể chuyện cổ tích.
Lúc Giang Mạn Mạn nhìn thấy ba tới, bé hoan hô một tiếng, trượt xuống khỏi đầu gối ông ngoại, giọng giòn tan kêu: "Ba ơi, ba đã tới rồi!" Rồi vừa nhào tới.
Giang Cảnh Đằng bế con lên.
Cha vợ nhìn thấy con rể tới, khuôn mặt vốn đang hiền hòa cười với cháu ngoại gái lập tức thu liễm một ít: "Con tới rồi."
Đối với con rể, cũng không thể cho quá nhiều gương mặt tươi cười.
Ông anh vợ đang ở một bên của anh ấy đang đọc báo, nghe thấy tiếng thì ngẩng đầu lên, 'Ừ' một tiếng: "Tới rồi, mau ăn cơm."
Chị dâu cả bế con trai nhỏ tới đây, nhìn thấy đồ trong tay của anh: "Em rể tới rồi, lúc này em lại mang theo cái gì vậy? Đều là người một nhà, không cần tiêu pha vậy."
Giang Cảnh Đằng: "Lúc đi ngang qua nghe thấy có người nói sủi cảo khá ngon, nên mua một chút về thêm món."
Nghe thấy anh ấy nói là sủi cảo, tươi cười trên mặt chị dâu càng sáng hơn, em bé trong lòng chị ấy há miệng ra, nước miếng chảy ròng: "Ăng sủi cảo, con muốn ăng." Em bé nói chuyện còn không phải quá sõi, nhưng lòng nhiệt ái với sủi cảo đã biểu đạt ra được rất đầy đủ."
Lâm Yến Linh bưng đồ ăn ra từ trong bếp: "Anh đã đến rồi, rửa tay đi thôi, chuẩn bị ăn cơm nè."
Giang Mạn Mạn cùng nhau đi rửa tay với ba, vừa đi vừa hỏi: "Ba đã bận xong chưa ba?"
Giang Cảnh Đằng: "Ba bận xong rồi, cho nên ba liền đến tìm hai mẹ con nè. Hôm nay con có ngoan ngoãn nghe lời không?"
Giang Mạn Mạn giơ tay lên, nháy đôi mắt to đen lúng liếng: "Con có nha, con rất ngoan, không tin ba hỏi ông ngoại, con quét rác mợ còn khen con đó."
Giang Cảnh Đằng cười cười: "Hôm nay con còn làm gì nữa nè?"
Giang Mạn Mạn: "Chơi với chị, chơi với em trai, quét nhà, rửa rau, nghe kể chuyện, ăn cơm, tắm rửa, rất nhiều, rất nhiều việc đó."
Giang Cảnh Đằng vỗ vỗ bả vai con gái: "Con làm nhiều chuyện đến vậy nha, giỏi quá."
Đã đang xem xét các nhà giữ trẻ chung quanh đây rồi, chờ tới sáu tháng cuối năm sẽ đưa Mạn Mạn qua, cho nên lúc này liền làm phiền mợ con bé rồi.
Anh vợ có 3 đứa con, đứa nhỏ nhất kia mới 2 tuổi, gánh nặng không nhẹ.
Vốn có thể để con nhỏ lại dưới quê, chỉ là hai vợ chồng bọn họ đều không nỡ để con xa nhà đến vậy, muốn mỗi ngày có thể nhìn thấy con gái, nên liền mang con tới đây.
Rửa tay xong đi ra ngoài, đồ ăn cũng đều bưng lên bàn rồi. Nhà bọn họ nhiều người lấy tiền lương, nên cũng sẽ không bạc đãi chính mình ở cái phương diện ăn uống này.
Một con cá hấp nè, một đĩa trứng gà xào, mặt khác còn có một đĩa rau xanh chần to nữa, thêm vào một phần sủi cảo to, cơm chiều có thể nói phong phú.
Ăn cơm xong rồi, Giang Cảnh Đằng dẫn vợ con cùng nhau về nhà, đằng sau là vợ ngồi, con gái ngồi ở đằng trước.
Treo đèn pin lên trước xe, đạp xe 20 phút là về đến nhà.
Nhà này là bọn họ thuê, từ đây đến trường đại học và bên chỗ anh làm đều không tính xa.
Buổi sáng vợ sẽ dẫn theo con gái ngồi xe bus về bên nhà mẹ đẻ cô ấy, để con gái lại bên đó, sau đó đến trường, tối đến anh tan tầm liền đi qua bên đó ăn cơm rồi đón người về.
Mệt đúng là mệt chút, lại rất phong phú.
Sau khi trở về, Mạn Mạn đã buồn ngủ rồi, may mắn là con bé đã tắm, nên rửa mặt một chút liền đi ngủ rồi. Chờ khi Giang Cảnh Đằng tắm rửa xong đi ra thì thấy vợ đang lau tóc, anh ấy nhận lấy phần việc này, anh ấy cầm khăn lông ra sức chà xát, càng có hiệu suất hơn so với động tác chầm chậm của vợ.
Lâm Yến Linh thấy chồng nhận lấy việc rồi thì ngồi đó để anh lau tóc cho mình, quay sang nhìn con gái đang ngủ đến mặt đỏ hây hây, nhịn không được vươn tay ra sờ sờ khuôn mặt núng nính của con.
Giang Cảnh Đằng: "Ngày mai là ngày nghỉ, muốn đi đâu nào? Đi xem điện ảnh? Hay là muốn làm gì khác?"
Lâm Yến Linh tự hỏi một chút: "Ngày mai đi vườn bách thú đi, Mạn Mạn đã nhắc vài lần rồi, vẫn luôn chưa dẫn con bé đi."
"Được, vậy dẫn con bé đi vườn bách thú, anh nhớ rõ con bé muốn đi xem khỉ."
"Đúng vậy, con bé muốn xem khỉ, ngày mai con bé nghe được chắc chắn rất vui vẻ." Nói rồi, Lâm Yến Linh do dự một chút: "Chị dâu cả của em hôm nay tìm em nói chuyện riêng, chị ấy có đứa em trai không có việc làm, chỗ chúng ta bên đó còn thiếu người không?"
Giang Cảnh Đằng có chút kinh ngạc: "Em trai của chị dâu không phải đều có việc làm sao? Đây là em trai nào?"
Lâm Yến Linh: "Là đứa nhỏ nhất, trước đó có việc làm, nhưng mà là công nhân tạm thời, hiện tại bên kia không thiếu nhân thủ liền mất việc." Chỉ là hình như cô ấy nghe được là phạm vào chút sai lầm, nên công việc kia khó giữ được, bởi vậy chị dâu liền tới tìm cô ấy, hy vọng cô ấy có thể mở miệng nói một chút, tìm cho em chị ấy một công việc.
Giang Cảnh Đằng suy tư nghĩ nghĩ về tình huống của đứa em trai kia của chị dâu: "Anh nhớ rõ hình như bằng cấp của nó là cao trung nhỉ?"
Nghe được lời này của anh, Lâm Yến Linh cảm thấy có cửa, xoay đầu lại: "Đúng vậy, là tốt nghiệp cao trung."
Giang Cảnh Đằng: "Mấy tuổi rồi?"
Lâm Yến Linh: "Hẳn là cỡ 20 đi, cụ thể em cũng không phải rất rõ."
Giang Cảnh Đằng: "Em có hiểu biết gì về cậu đó không? Am hiểu cái gì? Biết làm cái gì? Phẩm tính có đạt chuẩn không?" Giang Cảnh Đằng chỉ là mơ hồ nhớ hình như có gặp qua cậu ta một lần, hiểu biết không sâu.
Nói đến cái này, Lâm Yến Linh hít một hơi: "Em nghe nói tính cách cậu ta hình như có chút sơ sài, am hiểu cũng không có gì đặc biệt nổi bật, trước kia về cơ bản đều chỉ là làm chút việc vặt."
Giang Cảnh Đằng: "Sơ sài, là tương đối sơ ý hả?"
Lâm Yến Linh: "Đúng vậy, cậu ta là nhỏ tuổi nhất trong đám anh chị em, nên còn có chút chưa định tính."
Chưa định tính, nghe được cái này, Giang Cảnh Đằng liền nhướng mày.
Từ khi Giang Cảnh Đằng đi đến nơi này, lúc nhân thủ không đủ chị gái đã bảo anh ấy dẫn dắt nhân viên và chiêu công nhân, đối với chuyện thông báo tuyển dụng công nhân anh ấy đã thuần thục, vừa nghe đến đó liền hiểu rõ trong lòng: "Hiện tại tạm thời còn chưa thiếu người, chẳng qua có kế hoạch rồi, qua 2 tháng nữa sẽ nhận người, đến lúc đó bọn anh sẽ dán thông báo chiêu công. Nếu đến lúc đó cậu ta còn chưa tìm được công việc thích hợp, vậy trực tiếp đi báo danh tham gia thi là được."
Về phần bảo anh ấy há mồm một cái trực tiếp chiêu người vào, anh ấy sẽ không làm như vậy. Tuy rằng trước mắt anh là người dẫn đầu ở đây, lại không phải là anh nói một không hai toàn quyền quyết định, hơn nữa chị của anh ấy cũng sẽ không làm như vậy.
Cho nên anh ấy vẫn luôn cảm thấy phương pháp thông báo tuyển dụng mà chị nghĩ thật tốt quá, thi cử xem có trúng cử không, có thi đậu hay không, xem thành tích nói chuyện.
Làm như thế không biết đã chặn bao nhiêu người.
Bên phía chị gái còn dễ nói, trừ bỏ vài thân thích quan hệ thật sự gần gũi, không được mấy người tìm chị đi cửa sau. Còn mấy người kém một bậc giống bọn anh, lại làm xưởng ở cái mảnh kia, ai không phải cùng nhau lớn lên chứ, lại có vài phần tình cảm nữa.
Nhờ cái quy định vào làm qua thi cử vào này, họ không biết đã đẩy được bao nhiêu cái phiền toái không cần thiết rồi.
Về phần những cái khác, chỉ cần có thể thi đậu vào được, phương diện phẩm tính cũng đạt chuẩn, vậy thì không có gì hay mà nói, thân thích nhà mình chứ không phải kẻ thù gì, vào thì vào thôi.
Nghe thấy có thi cử, Lâm Yến Linh liền cười, có thể đáp lại phía chị dâu, việc này ở chỗ cô ấy đã xem như là qua, theo sau đó cô ấy tò mò lên: "Sao mà mấy anh lại muốn chiêu công nhân vậy? Là việc làm ăn rất tốt sao?"
Nói đến cái này, nụ cười tươi của Giang Cảnh Đằng tràn đầy tự đắc: "Đúng vậy, việc làm ăn rất tốt."
Thôn Thượng Trang là đại bản doanh sản xuất hàng hóa, bởi vì yếu tố giao thông, có bộ phận rất nhiều đều là vận chuyển đến chỗ của bọn anh hiện tại, sau đó lại giao hàng.
Hiện tại huyện thành của bọn họ có khá nhiều hộ chăn nuôi, các loại thịt kia trừ bỏ chảy vào thị trường thịt tươi, còn lại cơ bản đều là vào trong xưởng của bọn họ.
Sản phẩm bọn họ sản xuất ra, trừ bỏ một vài tỉnh quá hẻo lánh ra thì đều có đơn đặt hàng, mà như vậy vẫn còn đang tiếp tục lan tràn đó. Hiện tại có mấy tỉnh chỉ là có chút giao dịch lui tới ở các thành thị lớn, còn chưa có tiến thêm một bước thâm nhập, nên giờ bọn họ đang xử lý chuyện này.
Hai tháng sau họ thông báo tuyển dụng, chủ yếu là chiêu công nhân viên tiêu thụ, họ cần chạy các nơi chào hàng.
Nếu ai có bản lĩnh, có trích phần trăm đó, có thể lấy không ít tiền.
Nếu không có bản lĩnh, cũng chỉ có thể lấy lương cơ bản, hơn nữa chạy khắp nơi, cũng vất vả.
Lâm Yến Linh: "Có nhiều hàng có thể bán vậy sao? Em nhớ rõ hiện tại đã cung ứng cho rất nhiều địa phương đúng chứ?" Lại nói tiếp liền líu lưỡi, lúc cô ấy nghỉ ở ký túc xá đại học ấy, mới đầu cô ấy hỏi, trong 6 người chỉ có một người không biết đến xúc xích.
Mức độ nổi tiếng này không thấp nha.
Giang Cảnh Đằng: "Trước kia là thương phẩm sản xuất ra cung không đủ cầu, sản lượng của chúng ta thiếu, mức độ nổi tiếng cũng không có lan rộng như giờ, bây giờ thì mức độ nổi tiếng lên rồi, sản lượng cũng theo kịp, tăng lớn mã lực toàn lực sản xuất còn có lợi nhuận, vậy thì tất nhiên là không thể buông tha bất kỳ một thị trường nào."
Bên anh ấy thì tính cái gì đâu, số lượng nhân viên chiêu vào bên thôn Thượng Trang mới lợi hại kìa.
Cô ấy có chút lo lắng, bởi nhân viên tiêu thụ khá là vất vả, phải chạy khắp nơi.
Giang Cảnh Đằng: "Đại bộ phận là nhân viên tiêu thụ, một bộ phận khác là bên phòng mua sắm." Nhân viên mua sắm có quan hệ nhân mạch nhất định có thể cung cấp cho xưởng nguyên vật liệu càng nhiều và càng lợi ích thực tế hơn.
Anh cũng không xem trọng cậu trai này, làm bên mua sắm không phải xuất thân đủ tốt thì cũng phải có thủ đoạn giao tế lợi hại, cũng phải có đủ con đường nữa.
Lâm Yến Linh: "Vậy thì cơ hội để cậu ta vào có lớn không?"
Giang Cảnh Đằng: "Anh cũng không biết, em biết đó, đều là xem thành tích cả, hơn nữa đến lúc mấu chốt khi nhận người vào ấy, xưởng trưởng bọn họ cũng tới."
Đoạn thời gian trước anh trở về họp một lần, đã chính thức đưa chuyện xây dựng phân xưởng lên nhật trình rồi, phân xưởng này ở ngay vùng phụ cận tỉnh thành này.
Chỉ cần anh ấy biểu hiện tốt, làm xưởng trưởng ở cái phân xưởng này tuy không quá có khả năng, nhưng phó xưởng trưởng thì không phải không có cơ hội để thử tranh thủ.