Khi Tôi Không Còn Là Cứu Thế Chủ

Chương 4: C4




Dòng sữa ấm ấm chảy vào khoang miệng, không lâu sau đó Harry bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, ý thức dần mất đi, bên tai lại loáng thoáng cuộc hội thoại của hai người.

"...Chúa tể sẽ đến..."

"Là Harry ư?..."

"Đúng..."

Harry ngủ một giấc đến khi chiếc bụng cồn cào khó chịu, lúc này mí mắt đã chịu mở ra, đối diện cậu là một khung quay treo đồ chơi cho trẻ em, chiếc máy bay nhỏ quơ nhè nhẹ trong không khí, cậu vươn tay muốn bắt lấy, bỗng cậu thấy được một điều rất thú vị.


Cái tay mũm mĩm này là của ai vậy?

Đó là suy nghĩ của cậu còn sự thật thì giọng nói của cậu là: "Nha nha nha nha nha!"

Harry sững sốt, như nghĩ đến gì đó cậu cố lật người sang một bên. Một đứa trẻ nhỏ khác đang ngủ say, cậu nhìn hai ba cọng tóc vàng nhạt lưa thưa trên đầu nó bỗng có một ý nghĩ vụt qua đầu cậu.

Cánh cửa mở ra, tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, cậu bị bế thóc lên, gương mặt trẻ trung xinh đẹp của một-người-không-thể-nào-quen-hơn phóng đại trước mắt.

Người phụ nữ cười dịu dàng nói: "Cục cưng đã thức rồi sao?"

Người đang nói chính là người phụ nữ năm đó đã cứu cậu - Narcissa Malfoy.

Narcissa thấy con ngơ ngác nhìn mình, nụ cười trên môi cô chợt tắt, từng giọt nước trong suốt từ khoé mắt cứ đua nhau rơi xuống nền đất, có một giọt rơi lên má cậu. Cô nức nở nói: "Mẹ... mẹ không biết việc ngài ấy chọn con là con đỡ đầu liệu có tốt cho con không... Mẹ sợ... Mẹ không thể làm gì cho con cả... Mẹ thật vô dụng..."

Diễn biến trước mắt làm cậu hơi khó tiêu. Đợi cho Narcissa - hiện đang là mẹ cậu rời đi, Harry bắt đầu suy nghĩ, lấy kinh nghiệm đọc hơn mấy chục dạng truyện trọng sinh, xuyên không ra mà nói thì cậu có thể khẳng định bản thân đã xuyên không và xuyên không vào truyện nào thì khỏi cần nói cũng biết rồi. Đúng là xui mà, biết vậy cậu đã nghe lời khuyên của các cụ đi tắm lá bưởi là bây giờ đâu có thúi đời như vậy.


Đến chiều muộn, Narcissa cùng các gia tinh chuẩn bị cho hai đứa trẻ, đứa nhỏ anh trai song sinh của Harry cứ cười nhăn nướu từ lúc mở mắt cho đến giờ, ngoại trừ lúc đói bụng ra thì Draco bé nhỏ hoàn toàn là một đứa trẻ đáng yêu. Tất nhiên Harry chỉ tính lúc bé thôi còn lúc lớn thì miễn bàn.

Đợi khoảng nửa tiếng sau, cả hai người cậu đều khoác lên người áo sơ mi trắng quần yếm đồng dạng màu xanh lá đậm, trên ống quần là hoa văn vàng kim loé sáng. Tiếp đó, hai đứa trẻ được bế qua một căn phòng khác.

Trong phòng đã có sẵn hai người, Harry chớp chớp mắt thích ứng với ánh đèn vàng sáng rực, cậu lia mắt về phía hai người đàn ông. Người đầu tiên không ai khác chính là Lucius Malfoy, gương mặt trẻ trung này lúc còn ở nguyên tác cậu đã gặp qua không dưới 100 lần, chính xác là gương mặt của Draco Malfoy năm 25 tuổi nhưng nếu nhìn kĩ sẽ thấy được trong đó có sự khác biệt. Vì trong đôi mắt của Draco Malfoy từ lúc cha mẹ hắn đồng loạt rời đi, ý cười đã không còn nữa. Cậu không rõ sau này Draco có tìm được cho mình người con gái nào đó ở bên cạnh không nhưng những ngày còn ở nguyên tác cậu cùng Ron có đôi lần muốn thà rằng Draco cứ là thằng nhóc bóc đồng đi còn hơn là suốt ngày cứ treo trên mặt nụ cười giả dối.

Khẽ lắc đầu không nghĩ đến người con trai kia nữa Harry chuyển sang nhìn người đàn ông kế bên Lucius. Người nọ có mái tóc đen dài đầy dầu với bộ đồ thuần đen chấm đất, áo chùng rộng thùng thình càng làm lộ ra sự gầy gò của người đàn ông, gương mặt vàng như nến khiến người khác không khỏi đau lòng. So với Lucius, người đàn ông này trông già hơn rất nhiều.

Severus Snape. Khoé mắt bỗng chua xót khi nhớ đến cái tên quen thuộc này.


Lúc này, Lucius lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của Harry: "Bắt đầu nghi lễ đi. Cissa, em bế Draco. Để Harry cho anh." Narcissa khẽ gật đầu, cô bế Draco đến đứng ở phía đối diện Severus, một vòng kết giới hình thành.

Ánh sáng chớp nhoáng xẹt qua xẹt lại, chưa kịp để cậu nhìn rõ thì nghi thức đã kết thúc. Severus chính thức trở thành ba đỡ đầu của Draco. Đến phần cậu, Harry nhìn quanh với sự tò mò, ba đỡ đầu của cậu đâu rồi?

Vừa mới tự hỏi xong, cánh cửa bị đẩy mạnh ra, một người đàn ông xuất hiện.

Hắn nhếch môi nói: "Xin lỗi. Ta đến trễ."