Khí Trùng Tinh Hà

Chương 182: Nhiệt huyết dâng trào



Đang định mở lời, đột nhiên có một thị vệ đến nói thầm vào tai Hoàng đế. Hoàng đế Hạ gia nghe xong, mặt khẽ biến sắc, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên chỗ cao trên quán trọ.
- Tần Vô Song?
Hoàng đế Hạ gia tự nhủ thầm.
- Thuộc hạ tuyệt đối không nhìn nhầm, chính là hắn. Lúc đầu thuộc hạ theo Thái tử Điện hạ đến Tần gia trang sắc phong Tần gia, vô cùng có ấn tượng với hắn.
- Hắn đã trở về?
Trong giọng nói của Hoàng đế Hạ gia có chút ngầm vui mừng.
Người khác không biết, nhưng Hoàng đế Bệ hạ biết, bây giờ Tần Vô Song là Tiên Thiên cường giả, đã từng chém giết một Tiên Thiên cường giả. Càng là nguyên nhân lớn nhất Bách Việt Quốc thăng lên là Công quốc Thượng phẩm, là đệ tử đắc ý của Nhị Điện chủ Tinh La Điện.
Hoàng đế Hạ gia vốn đang cân nhắc, có nên hay không khẩn cầu Võ Thánh hộ quốc của Võ Thánh Sơn ra mặt mời Tần Vô Song trở về trợ giúp, dù sao môi hở răng lạnh, Bách Việt Quốc không còn thì ban thưởng phong Vương tộc cũng không còn.
Hoàng đế Bệ hạ cũng không có niềm tin lắm với việc hắn có thể mời Tần Vô Song trở về hay không, dù sao bây giờ người ta cũng có địa vị cao trong Tinh La Điện, địa vị cao hơn không ít so với Võ Thánh hộ quốc. Người ta nếu không vui, thì sẽ đưa cả gia tộc đi, đến Đế quốc Đại La định cư.
Hoàng đế Hạ gia chỉ giận mình phản ứng quá chậm, không đem hết địa bàn của Xích Mộc Lĩnh ban thưởng cho Thiên Tứ Linh, đang rất hối tiếc, lại không nghĩ Tần Vô Song đã chủ động trở về Bách Việt Quốc, làm cho Hoàng đế Bệ hạ có chút kinh ngạc.
Tần Vô Song đã trở về, đích thân ra tay trừng trị bọn ác bá của Tây Sở Quốc, mà Mễ Trung Dã lại muốn ngoan cố, vậy hắn còn có lý do gì để đi hòa giải trận mâu thuẫn này?
- Mễ Trung Dã này lại không chịu nhượng bộ như vậy, chi bằng để hắn chịu khổ một chút, cũng là để biết Bách Việt Quốc ta không phải là không có người!
Hoàng đế Hạ gia cũng rất không hài lòng với Mễ Trung Dã. Hôm nay Tiên Thiên cường giả của Bách Việt Quốc xuất mã, hắn biết ít nhất cục hiện hôm nay chỉ thắng chứ không thua. Đột nhiên nói:
- Mễ Vương gia, ngài cứ khăng khăng như vậy, ngài phải tự mình chịu mọi hậu quả, chớ trách ta không nhắc nhở ngài!
Mễ Trung Dã cười lạnh lùng:
- Tự chịu trách nhiệm gì? Bản vương tự chịu trách nhiệm, lại là không thể sao? Hắn ban ngày ban mặt ra tay với thủ hạ của ta, trách nhiệm này ngài có chịu được không? Còn xin cân nhắc!
Hoàng đế Hạ gia mặt biến sắc. Đây đúng là lúc thu nạp dân tâm, là thời cơ tốt, quát lớn:
- Mễ Vương gia, ngài là khách, Bổn vương mới kính ngài ba phần, nếu ngài cứ mê muội không tỉnh ngộ, cứ uy hiếp Bách Việt Quốc ta, muốn thừa cơ cướp khoáng sản của Bách Việt Quốc ta, coi năm sáu trăm triệu tử dân Bách Việt Quốc ta là địch và coi Công quốc Bách Việt Quốc là địch. Mặc dù ngài với các Công quốc liên minh, tấn công Bách Việt Quốc ta, Bách Việt Quốc ta cũng chiến đấu đến cùng, bảo vệ quốc gia.
Tuyên ngôn của Hoàng đế Hạ gia, quyết không thỏa hiệp, ngay lập tức làm cho bốn phía vang lên tiếng vỗ tay như sấm.
- Quả nhiên, sứ giả của Tây Sở Quốc đến đây không có ý tốt!
Tất cả người dân Bách Việt Quốc ở mặt tại đây, nghe Hoàng đế Bệ hạ nói như vậy, ai ai cũng căm phẫn, vẻ mặt tức giận, những người luyện võ, những thường dân bình thường vô mưu vô dũng cũng đều vô cùng tức giận.
- Đánh chết lũ cường bạo này đi!
- Đánh chết chúng đi!
Tiếng mắng chửi lan đi như một làn sóng, những người nghe được đều chạy đến xem, ngay lập tức, trên đường và bốn phía xung quanh đầy những người đến xem.
Hoàng đế Hạ gia thấy có thể thu phục dân tâm, rất vui mừng. Khoát cánh tay, vận chân khí, nói:
- Các thần dân của Bách Việt Quốc, Bách Việt Quốc chúng ta tuy lấy võ lập quốc, nhưng lấy lễ nghĩa trị quốc, hai nước giao tranh, không giết sứ giả! Dũng khí và quyết tâm của mọi người, Trẫm đã nhìn thấy. Bách Việt Quốc ta có những thần dân như vậy, tuyệt đối sẽ không hủy diệt, tuyệt đối sẽ chiến đấu đến cùng, Trẫm lấy danh nghĩa của liệt tổ liệt tông ra xin thề. Hoàng tộc Hạ gia, sẽ chiến đấu đến giọt máu cuối cùng! Nước còn nhà còn, nước mất nhà mất! Tuyệt đối không bỏ thần dân Bách Việt Quốc, sống cùng sống, chết cùng chết!
- Hống!
- Mọi người tránh đường! Ân oán giữa Mễ Trung Dã và cường giả Bách Việt Quốc ta, trẫm không thể hòa giải, hãy để họ tự giải quyết đi! Cũng là để họ biết, Bách Việt Quốc ta không phải là không có nhân tài!
Tần Vô Song vẫn thản nhiên ngồi trên đỉnh lầu, cảm nhận bầu không khí náo nhiệt, trong lòng rất cảm khái. Thế giới này thật kỳ diệu, giữa người với người, đấu đá nhau, cạnh tranh nhau, nhưng lúc chạm đến lợi ích quốc gia, tất cả những ân oán, mâu thuẫn nội bộ đều gác lại, tất cả ánh mắt, tất cả ý nghĩ thù địch, đều không hẹn mà cùng hướng về một phía. Đồng lòng!
Nước không còn, còn nói gì đến gia viên, còn nói gì đến cá nhân!
Ngày nay, Bách Việt Quốc đang lâm nguy, đúng là lúc toàn dân đồng lòng.
Một dòng máu nhiệt huyết để làm gì? Chính là để báo quốc!
Nghe được Hoàng đế Hạ gia hạ lệnh, tất cả dân chúng đều phối hợp mở đường.
Hoàng đế Hạ gia đột nhiên nói:
- Mễ Vương gia, trẫm đã có lời trước, việc ngày hôm nay, trẫm có thể không hỏi đến, để tự hai ngươi giải quyết, nhưng mà, ngài làm thương đến những người không liên quan đến việc này Trẫm sẽ truy cứu đến cùng, đến lúc đó đừng trách Trẫm không nhắc ngài trước, giết một con dân của ta, ngài đừng hòng rời khỏi đây!
Vừa khoát tay, hàng nghìn Ngự Lâm Quân khôi giáp chấn động, giơ cao binh khí, khí thế vô cùng, hiển nhiên là làm họ kinh sợ.
Thuộc hạ của Mễ Trung Dã đưa theo tuy cũng có một trăm người, hơn nữa đều là những cường giả, nhưng dưới sự bao vây của mấy nghìn Ngự Lâm Quân, một khi xảy ra xung đột, e rằng cũng khó chống đỡ.
Ngươi cường giả cho dù mạnh, có thể mạnh hơn Ngự Lâm Quân bảo vệ đại viện Hoàng cung của người ta? Huống hồ, mấy nghìn quân này chỉ là con số nhỏ, cả Đế Đô, đâu chỉ có vài nghìn Ngự Lâm Quân?
Khí thế này của Hoàng đế Hạ gia đã áp chế được Mễ Trung Dã, đây chính là cái cao minh của Hoàng đế một nước. Tất cả những gì Hoàng đế làm, lại không phải là từ tín hiệu phát ra rất tích cực dành cho Tần Vô Song ngồi trên cao của quán trọ sao?
Tần Vô Song mỉm cười tự nhiên, vẫn là thái độ vô cùng bình tĩnh.
Mễ Trung Dã gật gật đầu:
- Hoàng đế Hạ gia, ta nể mặt ngài, chỉ trị tội tên đầu sỏ, không liên lụy đến người vô tội, nhưng ngài phải giữ lời hứa, không được can thiệp.
- Được!
Mễ Trung Dã lại gật đầu, giơ tay nói:
- Cung tiễn thủ yểm trợ, hai Hộ pháp, tấn công!
Hai Hộ pháp đã từng được Đệ nhị Võ Thánh đích thân chỉ điểm, thực lực tuy không bằng Tử Bào Đại Tôn giả, nhưng không thua kém gì ba Tôn giả còn lại của Bách Việt Quốc. Lệnh vừa hạ, bày thế trận, Cung tiễn thủ lại điên cuồng bắn lên.
Bóng hai Hộ pháp như con chim ưng, hai tay vừa giơ nhẹ lên đã bay hướng lên trên. Dưới sự yểm trợ của Cung tiễn thủ, không cần lo lắng bị Tần Vô Song đánh lén.
Tần Vô Song vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, trực tiếp nhích đến chỗ hai Hộ pháp vừa nhảy đến, đột nhiên tay phải nhất động, kéo ở bên hông ra một sợi roi xà hình dài. Sợi roi xà hình như rắn như rồng, thuận tay rung lên, cuộn tròn ma quái rồi phi ra, hướng vào đầu hai Hộ pháp.
Hai Hộ pháp này cũng rất giỏi, nhìn thấy sợi roi xà hình cũng không hề sợ hãi, cánh tay rung lên, hướng về phía sợi roi xà hình. Xem ra trên cánh tay họ chắc chắn phải có cái gì đó bảo vệ cánh tay.
Nhìn bóng sợi roi xà hình như thật, nhưng lại như ảo.
Một tiếng kêu thất thanh, đột nhiên không gian như trầm xuống, cảm giác có một lực cực lớn ập đến, hai đầu sợi roi xà hình như con mãng xà lớn quấn trên lưng. Tần Vô Song nhẹ hừ giọng, cổ tay rung lên, cơ thể hai Hộ pháp không tự chủ bay về phía đối phương, tốc độ rất nhanh, giống như hai quả pháo, vô cùng uy lực.
Lần này thật là nhanh như ma quỷ, hoàn toàn làm người ta bất ngờ, bao nhiêu người ở đây, lại không nhìn rõ Tần Vô Song ra tay như thế nào. Chỉ cảm thấy sợi roi xà hình di chuyển như hồn ma di động. Lúc sau, hai Hộ pháp đều đã bị hắn trói lại. Nhưng hai Hộ pháp lại mặt đối mặt đánh về phía đối phương. Nguồn truyện: Truyện FULL
Phanh!
Một tiếng vang lớn, hai Hộ pháp không hề nể tình oanh kích trên cơ thể đối phương, phát ra tiếng chạm vang khung khiếp.
Hai người Chân Võ Cảnh Cửu đẳng, giống như hai con rối bị đối phương đùa giỡn, một chút phản kháng cũng không có, lại va chạm vào nhau. Lực va chạm lần này vô cùng lớn!
Hai Hộ pháp sau khi đập vào nhau, cơ thể liền biến dạng, đầu và mặt chảy ra một đống máu, đầu biến dạng, chảy ra óc trắng như bã đậu.
Tần Vô Song không nể tình, vung roi da lên, hai Hộ pháp bay thẳng đến trước mặt Mễ Trung Dã, quát:
- Trả lại cho các ngươi!
Mễ Trung Dã mặt biến sắc, bây giờ mới biết đã gặp phải một cái thiết bản rắn chắc vô cùng!
Liên tục lui về phía sau, tránh hai thi thể kia rơi xuống, Mễ Trung Dã mặt cắt không còn giọt máu, nghi ngờ nhìn Tần Vô Song, vẻ mặt đề phòng.
Nếu hai Hộ pháp còn không ngăn nổi uy lực sợi roi xà hình của đối phương, như vậy, thực lực của người này trong Bách Việt Quốc, còn ai có thể so sánh được? Ngoài Võ Thánh hộ quốc của Chân Võ Thánh Địa, cho dù là Tử Bào Đại Tôn giả trong số bốn vị Tôn giả Chân Võ Thánh Địa cũng tuyệt đối không làm được.
Lẽ nào người này lại là Võ Thánh hộ quốc cải trang? Không thể! Đệ nhị Võ Thánh Tây Sở Quốc ta đã đích thân đến Võ Thánh Sơn, hắn không thể nhàn rỗi mà đến đây được, vậy thì người này…
Mễ Trung Dã run sợ kinh ngạc, đã bắt đầu tính kế thoát thân.