La Thiên Đạo Trường càng đề phòng sâm nghiêm như vậy, Tần Vô Song càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quái, xem ra tiền bối Lỗ Tiên Lâu nghiên cứu rất kỹ La Thiên Đạo Trường, cái đường bộ kỳ quái trong bức vẽ kia, còn cả phép ẩn dụ bên trong bức bích họa nọ, có lẽ xác thật có chút kỳ lạ. Nếu Thiên Dương Sơn không phải là mệnh mạch không thể để người khác động đến, La Thiên Đạo Trường hẳn cũng sẽ không nhất thiết biến toàn bộ Thiên Dương Sơn thành một nơi phòng ngự nghiêm khắc như thế này, quả thật là thành đồng vách sắt, đem toàn bộ Thiên Dương Sơn hoàn toàn bao phủ vào bên trong. Sau khi qua được trạm kiểm soát cuối cùng, đám người Tần Vô Song cuối cùng cũng đến được Lang Nha Phong. Lang Nha Phong này chính là địa điểm tu luyện của Đệ tử Trung tâm La Thiên Đạo Trường. Chỉ mỗi mình Lang Nha Phong này phương vi cũng đã rộng đến cả ngàn dặm đường, mà toàn bộ Thiên Dương Sơn, lại kéo dài liên miên không dứt, phạm vi cũng cả mấy vạn dặm. Sau khi Tần Vô Song vào được Thiên Dương Sơn, liền cảm nhận được một loại linh khí như thiên phiên phúc địa. Sự thành kiến của hắn đối với La Thiên Đạo Trường nhất thời vứt sang một bên. Cái địa phương này, quả thật vô cùng tuyệt vời, khiến cho người ta không khỏi phải cất lời khen ngợi sự thần kỳ của tạo hóa. Vừa đi qua khỏi khe núi, là đi vào một mảnh rừng trúc rộng lớn, bên trong có một khu kiến trúc ẩn hiện, những cái kiến trúc này, chính là một loại biệt viện của La Thiên Đạo Trường. Tần Vô Song đã từng nghiên cứu qua bản đồ, nơi này chính là biệt viện Trúc Hải. Cái biệt viện này chính là biệt viện dành riêng cho Đệ tử Trung tâm. Phong cảnh nơi này tú lệ, linh lực tràn đầy, có thể xưng là một trong những địa phương xinh đẹp nhất của cả La Thiên Đạo Trường. Tần Vô Song chưa kịp tiếp cận biệt viện Trúc Hải thì đã bị các đệ tử của La Thiên Đạo Trường bao vây bốn phía. - Người nào? Sao dám tùy tiện xông vào biệt viện Trúc Hải? Tả phú hộ vội vã trả lời: - Chư vị sư huynh, tiểu nhân là Tả Ngọc Đình, phụ thân của Tả Thiệu. Tả phú hộ này, thật sự có cái tên vô cùng phong nhã. - Là lệnh tôn đại nhân của Tả Thiệu sư huynh sao? Các đệ tử này hiển nhiên đối với Tả Thiệu vô cùng tôn trọng, cũng đều cất lại vũ khí. Có một tên đệ tử nhận ra hình dáng của Tả phú hộ, gật gật đầu: - Không sai, tôi nhận ra đây chính là Tả lão bá. Tả phú hộ vội vàng chắp tay cười: - Ha ha, vị này không phải là Đồ sư huynh sao? Tên đệ tử họ Đồ kia vội vàng hỏi: - Ta là sư đệ của của Tả Thiệu sư huynh, lão bá không cần phải xưng hô khách sáo như vậy, bằng không sẽ đè chết ta mất. Tả phú hộ cười cười: - Được rồi. Đồ tiểu ca, xin hỏi Pháp vương Trùng Quang lão nhân gia ngài hiện đang ở đâu? Tên đệ tử họ Đồ kia nói: - Pháp vương lão nhân gia gần đây là ở Tổng bộ trấn thủ, huấn luyện Đệ tử Trung tâm, đổi thành La Tường, La Trường, La Dương mấy vị Trưởng lão phụ trách. La Dương? Tần Vô Song tâm niệm vừa động. La Thiên Đạo Trường có nhiều cái tên như vậy, nhưng đều không làm cho Tần Vô Song động tâm, nhưng cái tên La Dương này cũng không phải lần đầu tiên hắn nghe thấy. Phải biết rằng La Dương này chính là cậu ruột của Tả Thiên Tứ, chính một quân cờ quan trọng của La Thiên Đạo Trường bố trí tại các quốc gia nhân loại. Chỗ dựa vững chắc sau lưng Tả Thiên Tứ chính là La Dương này. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL La Dương này tuy chỉ là một trong bốn năm vị Trưởng lão của La Thiên Đạo Trường lại chỉ có tu vi Động Hư Cảnh. Ở La Thiên Đạo Trường cho dù không phải thuộc hàng ngũ nhân vật cấp cao, nhưng cũng là một kẻ có quyền có thế. Lần này hắn bị phái đến phụ trách huấn luyện Đệ tử Trung tâm không ngờ lại bị Tần Vô Song bắt gặp. Tả phú hộ trầm ngâm một lúc hỏi: - Như vậy lúc này các vị Trưởng lão có đang ở trong đình viện không? - Chỉ có Trưởng lão La Dương ở đây, còn hai vị Trưởng lão khác đang ở trong Lang Nha Phong, cũng được mấy ngày rồi. Tả phú hộ nói: - Như vậy thì phiền Đồ tiểu ca đi thông báo một chút. Trước đây ta vẫn chưa có cơ hội bái kiến Trưởng lão La Dương. - Ngài chờ chút! Không lâu sau gã đồ đệ họ Đồ kia đã quay trở lại, nói: - Trưởng lão La Dương mời ngài vào trong. Tả phú hộ vô cùng quen thuộc với đường đi nước bước nơi đây, hiển nhiên không phải là lần đầu tới nơi này, đi vào biệt viện Trúc Hải, lại có gia nhân khác dẫn bọn họ đi vào. Một khắc sau đã đi, bọn họ đã đi đến phòng khách của Trưởng lão La Dương. Tả phú hộ rất là biết điều, liền đem lễ vật dâng lên. Vốn dĩ, lễ vật này là chuẩn bị cho Pháp vương Trùng Quang, lúc này chỉ đành tặng cho ba vị Trưởng lão rồi. Trước đây Pháp vương Trùng Quang một mình một người phụ trách nơi này, nhưng bây giờ thì do ba vị Trưởng lão liên thủ quản lý. Thật làm cho Tả phú hộ khó xử, đành phải chia lễ vật ra làm ba phần. Thế nhưng mặc dù chia ra làm ba phần, nhưng mỗi phần cũng đều còn rất nồng hậu. Lễ nhiều thì người không trách, sau khi Trưởng lão La Dương thu nhận lễ vật rồi trong lòng vui vẻ, nở một nụ cười với Tả phú hộ. - Tả Ngọc Đình bái kiến Trưởng lão La Dương. Tả phú hộ cũng hành lễ vô cùng đầy đủ. - Ha ha. Lệnh tôn đại nhân của Tả Thiệu. Tốt. Tốt. Tả lão đệ quả thật không tệ, khí sắc rất tốt. Xem ra gia nghiệp ở Châu thành Hà Khẩu cũng không nhỏ a. La Dương trong La Thiên Đạo Trường cũng thuộc nhân vật cao tầng, là một kẻ tương đối tham lam. Bình thời tuy rằng địa vị cao nhưng thật không có thực quyền, những thứ tham ô cũng không có nhiều lắm. Lúc này nhận được lễ vật trọng hậu lần sau thật khó mà có lại được, nên trong lòng rất cao hứng. - Ha ha. Gia nghiệp của tiểu bối trước mặt Trưởng lão La Dương quả thật không đáng nhắc tới. Ngày khác rảnh rỗi mời Trưởng lão ghé qua tệ xá, tiểu nhân xin được thỉnh giáo. - Kia không phải là quấy rầy sao chứ? La Dương trong lòng có ẩn ý khác, nhưng ngoài miệng thì lại vô cùng giả dối. - Trưởng lão đừng nói những lời này, có thể được Trưởng lão quang lâm tệ xá, đó chính là phúc phận mười đời nhà ta, sau này nơi đó sẽ phúc lộc dồi dào, phong thủy về sau khẳng định cũng sẽ thịnh vượng hơn nhiều. - Tả lão đệ lại chê cười rồi. Lại nói, ta cũng có một đứa em rể cũng mang họ Tả, chỉ tiếc… Haiz. Nói ra thật mất hứng không đề cập đến nữa. Trưởng lão La Dương nhất thời nhớ đến đứa em rể, nhớ đến cháu trai Tả Thiên Ban nhất thời có chút buồn rầu, mới đổi đề tài khác hỏi: - Tả lão đệ lần này đến có việc gì quan trọng? - Hà hà. Tả phú hộ có chút ngại ngùng nói: - Thật ra cũng không có việc gì lớn, chỉ là tại hạ tuổi ngày càng cao lại không có tiền đồ gì, ở nhà nhàn rỗi nên muốn gặp con trai thôi. Trưởng lão La Dương, Tả Thiệu nhà Tả mỗ còn bao lâu nữa mới có thể hạ sơn? - Thời gian hạ sơn thật không có quy luật nào cả. La Dương ngẫm nghĩ. - Vậy… có thể thông báo nó xuống núi một chuyến được không? Tả phú hộ thử hỏi. - Nếu như bình thường thì không có gì khó khăn, nhưng mấy tháng gần đây thì lại không được. Lần trước Đại Đạo tôn trước khi xuất sơn, đã chính miệng hạ một đạo cấm lệnh, yêu cầu tất cả các Đệ tử Trung tâm phải tập trung luyện tập, tuyệt đối không được lơi là. Bắt buộc phải bế quan nửa năm, chưa đến nửa năm, không có bất cứ ai được phép hạ sơn. La Dương có chút khó xử nói. - Nửa năm? Không biết còn kéo dài trong bao lâu? - Thật ra cũng không lâu lắm, chỉ còn một tháng nữa, thanh minh tới đây khẳng định có thể xuất quan. Đến lúc đó đám người Đại Đạo tôn sẽ gấp gáp trở về, cử hành đại điển tế lễ tổ tiên. Đại điển này thì không có bất cứ đệ tử nào có thể vắng mặt, trừ phi có kẻ nào công tác ở quá xa không thể về được. La Dương đã nhận lễ vật của Tả phú hộ rồi cho nên cũng giải thích cặn kẽ hơn một chút. Tả phú hộ thần trí lúc này đã bị Tần Vô Song khống chế, mở miệng hỏi lại: - Đám người Đại Đạo tôn ra ngoài làm việc, có phải là truy sát và tiêu diệt cái tên tiểu tử Tần Vô Song đến từ các quốc gia nhân loại phải không? La Dương vừa nghe thấy ba chữ "Tần Vô Song" mặt lộ vẻ dữ tợn khóe mắt đầy sát khí sắc bén chậm rãi gật đầu: - Đúng chính là cái tên tiểu tử đó. Hắn thật sự là một yêu nghiệt. Ta thật hối hận là ngày trước đã không bóp chết hắn từ khi hắn còn trong nôi. La Dương trong lòng đầy thống khổ nghĩ đến cháu trai Tả Thiên Ban bị chết về tay Tần Vô Song trong lòng như đứt từng khúc ruột. So với cái chết của La Đĩnh, tuy rằng thuộc đồng tộc, nhưng cách xa không biết bao nhiêu đời, huyết thống quan hệ tất nhiên không thể bằng đứa cháu trai ruột được. Bởi vậy La Đĩnh chết, trong lòng La Dương cũng không đau buồn bằng việc Tả Thiên Tứ chết đi. - Haizzz. Dưỡng hổ gây loạn. Tên Tần Vô Song này, thế nhưng hiện tại lại có thể khiến cho Đại Đạo tôn tự mình xuất mã, xem như là hiếm có rồi. Chẳng qua, Đại Đạo tôn đại nhân một khi đã tự mình xuất mã, số ngày mà tên tiểu tử này còn sống, chắc chắn không đểm đầy một bàn tay. Nội tâm của La Dương không ngừng cười khổ. Đại Đạo tôn xuất mã? Như vậy thì sao chứ? Mấy tháng trôi qua rồi, chẳng phải ngay cả một sợi tóc của người ta cũng không kiếm ra được hay sao? - Chỉ hy vọng trước thanh minh tế điển, Đại Đạo tôn có thể đem được thủ cấp của Tần Vô Song trở về, thì những oan hồn của La Thiên Đạo Trường chúng ta mới có thể được an nghỉ. La Dương mặt nhăn nhó nghĩ đến cái chết của Tả Thiên Ban, vẫn như cũ không khỏi đau buồn. - Nhất định không có vấn đề gì. Hơn nữa, lúc ta ở Châu thành Hà Khẩu từng nghe người ta nói Tần Vô Song đã từng xuất hiện ở Đan Hà Phủ, còn đặt một công tượng làm một ít đạo cụ nữa. La Dương vẫy vẫy tay: - Toàn là những tin đồn cũ, không có gì mới mẻ. Lỗ Tiên Lâu đã tự sát đền tội rồi, nhưng chính vì thế, bóng dáng của tên tiểu tử đó cũng sẽ không mò được nữa. Tần Vô Song nghe thấy những lời đó, trong lòng ảm đạm. Lỗ Tiên Lâu tiền bối quả nhiên là đã chết rồi. Mặc dù hắn mới gặp Lỗ tiên sinh có hai lần, nhưng hai người giống như có giao tình quen biết nhau cả trăm năm rồi, rất tâm đầu ý hợp. Giờ phút này nghe Lỗ tiên sinh đã quy tiên, tự nhiên trong lòng không khỏi đau xót, vì cái chết của Lỗ Tiên Lâu mà thương cảm không thôi. Lỗ tiên sinh với hắn mà nói, cũng không có tình sư hữu, thậm chí cũng không phải là tình tri kỷ, nhưng Lỗ Tiên Lâu có lưu lại cho hắn vài món đồ vật, làm cho Tần Vô Song tự trong tâm cảm thấy mình có trách nhiệm đối với sứ mệnh này, với những di sản này, phảng phất bản thân mình chính là là truyền nhân y bát của Lỗ Tiên Lâu vậy. Nghe thấy tin dữ như vậy, sự đau buồn trong lòng cũng không khó tránh khỏi. - Lỗ tiên sinh, tuy rằng Vô Song mới chỉ quen biết người không lâu nhưng tại hạ đã hạ quyết tâm phải làm cho La Thiên Đạo Trường ngập trong biển máu. Xin ngài hãy yên tâm dù có mất bao nhiêu lâu đi chăng nữa, ta cũng quyết tiêu diệt được bọn La Thiên Đạo Trường này! Tần Vô Song trong lòng cầu khấn, nếu linh hồn của Lỗ tiên sinh chưa đi xa hy vọng ngài sẽ nghe thấu tấm lòng này, mối thù với La Thiên Đạo Trường không thể cao hơn được nữa. Tả phú hộ há mồm, tựa hồ như định muốn nói thêm chuyện này nữa. Nhưng mà La Dương cũng không muốn cùng với ngoại nhân nói tiếp những vấn đề bên trong môn hộ, lập tức nói: - Tả lão đệ, ngươi muốn gặp lệnh lang Tả Thiệu thì đợi đến tiết thanh minh hãy tới. Bây giờ đến đây thật sự không khéo. Hay là, ngươi về đi, một tháng sau hãy quay lại. Nếu ngươi có kiên nhẫn được thì ở lại đây đợi cũng không sao. Chỉ cần ngươi không được tự tiện đi vào Lang Nha Phong thì không có vấn đề gì. Lời này Tần Vô Song cầu còn chẳng được. Như vậy xem ra, Tả Thiệu cùng mấy tên Đệ tử Trung tâm bế quan luyện công nửa năm trời, ngược lại cũng là một tin tốt lành. Tả phú hộ ngẫm nghĩ một lát, mới nói: - Quay về Tả phủ cũng không làm gì, có thể ở gần La Thiên Đạo Trường, cảm nhận sức mạnh vô biên thật cũng là một cách hưởng thụ cuộc sống rồi. Trưởng lão La Dương, tại hạ đành quấy quả Trưởng lão một tháng vậy. Sau khi trở về, tại hạ sẽ mau chóng chuẩn bị một phần lễ vật thật hậu, coi như bồi thường phí tổn một tháng tại hạ lưu lại đây. La Dương cười nói: - Tả lão đệ khách khí quá. Hắn nói mấy lời khách sáo này, nhưng trong lòng tuyệt không có ý cự tuyệt. Trong con mắt của Tần Vô Song, lão La Dương này là đích thị là một kẻ tham lam. Tham lam cũng là một nhược điểm. Tần Vô Song đã nắm được nhược điểm này của hắn nhất định sẽ dùng nó uy hiếp. Trong La Thiên Đạo Trường này cho dù chủ nhân có vắng mặt nhưng cao thủ không phải là ít. Cho nên hắn phải nắm chắc hết thảy tất cả những nhược điểm của địch nhân. La Dương này, có lẽ chính là một khởi điểm không tệ