Lát sau Tần Vô Song triệu hồi toàn bộ năm đại Linh thú Phong ấn. Thâu Thiên Yển Thử thì phụ trách giám sát ba người tùy tùng kia của Tả phú hộ. Tuy rằng bọn chúng đã bị Thần Cổ Thuật khống chế, nhưng cẩn thận thì vẫn hơn. Tần Vô Song tuyệt đối không cho phải xảy ra bất cứ sai sót gì. Muốn động thủ càng nhanh càng tốt. Bữa tiệc rượu này Tần Vô Song đã có hiểu biết về biệt viện Trúc Hải. Biệt viện Trúc Hải này do tổng cộng ba Trưởng lão phụ trách. Có thể nhìn ra được là địa vị của La Dương trong La Thiên Đạo Trường này không được cao lắm, nếu không sao hắn lại phải phòng thủ ở đây, còn hai vị Trưởng lão kia lại được tự do hoạt động. Cũng bởi thế nên khiến cho La Dương tâm tính thay đổi, lần đầu tiên gặp mặt Tả phú hộ, chưa quen biết rõ lại có thể rượu vào lời ra, có thể nhìn thấy La Dương nội tâm đã bị đè nén tới cực điểm không thể không phát tiết ra ngoài. Tâm tính của hắn càng không ổn, đối với bọn Tần Vô Song mà nói thì càng có lợi. Dù sao muốn bắt giữ La Dương, thi triển Thần Cổ Thuật với hắn cũng không phải đơn giản như vậy. Không nói đến thực lực bản thân La Dương vô cùng cường đại, so với La Đĩnh còn có phần cao cường hơn… Ngoại trừ hắn ra, tại biệt viện Trúc Hải vẫn còn có không ít Động Hư Cảnh cường giả. Phải biết rằng nơi này cách Tổng bộ La Thiên Đạo Trường cũng không xa lắm, một khi truyền ra phong thanh gì, lập tức có thể dẫn động đến những cường giả cấp bậc cao hơn, ví dụ như Hư Võ Đại viên mãn! Một khi bị Hư Võ Đại viên mãn truy sát, đối với Tần Vô Song trước mắt là một đại thảm họa! Cho nên muốn đối phó với La Dương phải làm đối phương bất ngờ, tuyệt đối không được có chút kinh suất nào, nếu không đối với Tần Vô Song chỉ có hại không có lợi. Ngoài Thâu Thiên Yển Thử ra, các linh thú khác đã cùng Bao Bao và Cô Đơn ở trong phòng của Tần Vô Song. Để tránh tai vách mạch rừng, bọn họ đều dùng thần thức trao đổi. - Lão Đại, nhân lúc lão La Dương kia ngủ say, đêm nay chúng ta lẻn vào hành động. Bao Bao nói. - Người tu luyện, nhất là những Động Hư Cảnh cường giả sẽ không say rượu đến bất tình nhân sự đâu. Mặc dù những gì La Dương nói, chỉ là quá bức xúc nên nói càn một phen mà thôi. Hơn nữa những lời hắn nói dẫn dắt ta rất nhều, ta thấy La Dương đối với La Thiên Đạo Trường tuy ngoài miệng kính trọng, nhưng thực ra không vừa lòng. Tần Vô Song cười nói: - Các ngươi nhìn xem, hai Trưởng lão kia được tự do đi lại, chỉ có La Dương phải ở lại cố thủ. Rõ ràng là gì? Rõ ràng là mặc dù ở địa vị cao như thế nhưng lão ta không được trọng vọng. Bằng không với thân phận Trưởng lão như thế hắn sẽ không ủ rũ như vậy. Mọi người nghe hắn nói vậy đều gật đầu đồng tình với phân tích đó. - Lão Đại, bao giờ chúng ta động thủ? Cô Đơn quan tâm hỏi. Tần Vô Song đem tấm bản đồ của Lỗ tiên sinh ra phân tích: - Các ngươi xem đây, trên bức bích họa chỉ rõ đường đi, đây là vị trí trên bản đồ chúng ta đang đứng, chúng ta đang ở biệt viện Trúc Hải. Cách xa nơi này, có một đoạn lộ trình. Từ đây đến đó có ít nhất không dưới ba đạo phòng tuyến. Đột phá một hai đạo thì có thể nhưng nếu chỉ dựa vào sức mạnh muốn một đường đột phá, hiển nhiên là không có khả năng. Nếu Lỗ Tiên Lâu đã nắm rõ mệnh mạch của La Thiên Đạo Trường như vậy, chắc chắn bản thân La Thiên Đạo Trường cũng không phải là hoàn toàn không biết gì. La Thiên Đạo Trường nếu biết được, chắc chắn đã phái trọng binh canh gác nghiêm ngặt. Như vậy, bọn họ muốn thuận lợi đi qua con đường này hiển nhiên vô cùng khó khăn. - Lão Đại, chúng ta có thể làm lại cách cũ, giống như lần đối phó với đám người La Triển, dụ dỗ bọn chúng rời khỏi phòng tuyến. Dù sao thì chúng ta nhân thủ cũng nhiều. Bao Bao đề nghị. Tần Vô Song cười: - Chúng ta nhân thủ có nhiều đến đâu cũng không nhiều bằng La Thiên Đạo Trường. Muốn xuyên qua các đạo phòng thủ, đáp án chính là trên người La Dương. Chỉ có đạt được lệnh bài Trưởng lão trên người La Dương, đó mới thật là giấy thông hành. Bao Bao và Cô Đơn mắt sáng lên: - Lão Đại, hóa ra ngươi đã tính kế sẵn rồi. Tần Vô Song cười nói: - Nếu không tính sẵn kế thì ta đã không chịu đựng lão La Dương lâu đến như vậy. - Hà hà. Lão Đại, chúng ta mau động thủ đi. Mặc dù La Dương là Động Hư Cảnh, nhưng bên cạnh hắn cũng không có các thủ hạ Động Hư Cảnh. Điều này đối với chúng ta rất có lợi. - Hơn nữa tuyến phòng ngự của La Thiên Đạo Trường là ngoài mạnh trong yếu. Ngươi xem xem, lúc chúng ta tiến vào, bên ngoài canh phòng nghiêm ngặt từng tầng từng tầng, nhưng đến khi vào đến biệt viện Trúc Hải thì càng lúc càng lỏng lẻo. - Điều này không có gì lạ, một khi đã canh phòng chặt chẽ từ bên ngoài, một con ruồi cũng không thể bay lọt, thì bên trong cũng không cần phải canh gác chặt chẽ nữa. Tần Vô Song gõ ngón tay xuống mặt bàn ngồi suy nghĩ, điểm mấu chốt hiện giờ là phải có được lệnh bài Trưởng lão trên người La Dương. Muốn có được lệnh bài Trưởng lão chỉ có hai cách, một là giết La Dương cướp lấy lệnh bài đó, hai là biến hắn trở thành khôi lỗi giống như Tả phú hộ vậy. Suy nghĩ tổng hợp một chút, cách thức thứ hai có vẻ thích hợp hơn, do đích thân La Dương dẫn chúng ta vào núi, chắc chắn sẽ đi qua không có trở ngại gì, không cần quá lo lắng. - Lão Đại thời gian từ giờ đến tiết thanh minh tế tổ cũng chỉ còn hơn một tháng nữa. Chúng ta muốn ra tay, cũng phải mau chóng một chút. Càng nhanh đắc thủ, chúng ta càng dễ dàng bỏ chạy xa một chút. - Hay là hành động ngay tối hôm nay? Cô Đơn đánh ma quyền sát chưởng, có vẻ rất cuồng nhiệt. Tần Vô Song lắc lắc đầu nói: - Đêm nay nhất định không được, chúng ta cần phải tìm hiểu tình hình ở biệt viện Trúc Hải đã, xem có cao thủ khác hay không, hơn nữa hai vị Trưởng lão còn lại bao giờ sẽ quay về. Vấn đề này cần phải làm rõ, một khi đã ra tay, nếu xảy ra sự cố ngoài ý muốn sẽ làm nhỡ kế hoạch, không còn cơ hội thứ hai ra tay nữa. Nhớ kỹ, chúng ta không thể phạm sai lầm, nếu mắc phải sai lầm có thể chúng ta sẽ phải chết ở đây. Bao Bao và Cô Đơn đều bình tĩnh, gật đầu, nhưng không nhịn nổi, hỏi: - Cần phải chờ bao lâu nữa? - Sẽ không lâu lắm, để ta sai Tả phú hộ mấy ngày này rảnh rỗi tới nịnh bợ La Dương, thăm dò thực hư, trong vòng ba ngày sẽ biết rõ tình hình ở đó. Trong khoảng thời gian này, chúng ta cần phải nghiên cứu tỉ mỉ bản đồ ở Thiên Dương Sơn, bao gồm cả việc làm sao chúng ta có thể rút lui, chúng ta phải tính toán kỹ có đúng không? Họ quả thật không được phép thất bại, đặc biệt là trong địa bàn của La Thiên Đạo Trường này. Đêm đó, Tần Vô Song không có bất kỳ động tĩnh gì, vô cùng khéo léo.
Cho đến gần sáng, xuất hiện hai cái bóng ở gần phòng khách, một trước một sau rời khỏi phòng khách, quay lại trong phòng của La Dương. - Thế nào? La Dương nheo mắt, rõ ràng là đang nghỉ ngơi. - Báo cáo Trưởng lão, không có chút động tĩnh gì, những người này không ai rời khỏi phòng khách. - Nói như vậy, Tả Ngọc Đình vẫn rất nghe lời. La Dương đột nhiên mở mắt, có phần chưa tỉnh hẳn. - Dạ! Trưởng lão hà tất phải lo lắng. Tả Ngọc Đình là phụ thân của Tả Thiệu, hắn chuyên dùng miệng lưỡi để lấy lòng người khác, hắn cho dù có nói điều gì thị phi, Đại Đạo tôn cũng không nhất thiết sẽ tin hắn. Hóa ra, La Dương về sau vẫn là cảm thấy có chút lo lắng, nên sai người đến phòng khách theo dõi, nhìn xem Tả Ngọc Đình này có tiết lộ phong thanh không. Việc theo dõi tối qua cũng không phải là nghi ngờ thân phận của Tả Ngọc Đình, mà bản thân La Dương trong lòng có chuyện mờ ám, sợ rằng Tả phú hộ sau khi chuốc cho hắn uống say sẽ đem những lời nói kia truyền bá ra ngoài. - Trưởng lão, hay là cứ tiếp tục theo dõi hành động của hắn đi. Chẳng qua là, thuộc hạ thấy hắn cũng là người hiểu chuyện. La Dương khẽ gật đầu: - Là người hiểu chuyện thì tốt, ta thật lòng muốn kết giao với hắn, chỉ mong hắn không khiến ta thất vọng.
Sáng sớm, sau khi rửa mặt xong, Tả phú hộ đến bái kiến La Dương, sau khi nói chuyện một lúc, La Dương dẫn hắn đi tham quan xung quanh biệt viện Trúc Hải, nơi đây phong cảnh tuyệt mỹ. Tả phú hộ thở dài: - Biệt viện Trúc Hải thật sự là một nơi thanh tĩnh, nếu được sống nốt quãng đời còn lại ở nơi đây thì thật sự là quá tốt. La Dương cười nói: - Cái đãi ngộ này, ngay cả những Trưởng lão, Pháp vương chúng ta cũng chưa có tư cách mà hưởng thụ. Nó thuộc sự đãi ngộ của các Đệ tử Trung tâm. Nếu như các Đệ tử Trung tâm thực lực tăng lên, trở thành Trưởng lão, Pháp vương, cũng sẽ phải rời khỏi biệt viện Trúc Hải này. - Ha ha, trở thành Trưởng lão, Pháp vương nhất định sẽ ở một nơi tốt hơn, La Thiên Đạo Trường là một nơi phiên thiên phúc địa, những danh lam thắng cảnh nhất định không chỉ có một nơi này, đúng không? - Đứng vậy, đúng vậy! - La Dương tiền bối, nghe nói trong biệt viện Trúc Hải, phụ trách việc huấn luyện các Đệ tử Trung tâm, có tổng cộng ba vị Trưởng lão, còn hai vị còn lại, đã đi đến Lang Nha Phong rồi à? Không biết bao giờ bọn họ mới trở về, tiểu đệ cũng có một chút lễ vật kính dâng, biểu thị thành ý a. La Dương khẽ cười nói: - Không đầy nữa tháng nữa, các Đệ tử Trung tâm còn chưa có xuống núi, bọn họ tự nhiên cũng sẽ không xuống núi. Nguồn: http://truyenfull.vn Trong lòng La Dương quả thực có chút không thoải mái, Tả phú hộ muốn nịnh hót hắn, tự nhiên hắn không từ chối, nhưng khi nhắc tới hai vị Trưởng lão khác, La Dương trong lòng có sự liên tưởng, nảy sinh một số sự đố kỵ. Tả phú hộ dường như đoán được suy nghĩ của La Dương, cười sảng khoái: - Chút lễ mọn này, chỉ là để cảm ơn sự quan tâm của các Trưởng lão đối với khuyển tử Tả Thiệu. Tiểu đệ và Trưởng lão La Dương vừa gặp đã giống như bạn cũ, tất nhiên là có chuẩn bị một lễ vật, đúng rồi, Trưởng lão La Dương… Tả phú hộ chưa nói hết lời thì nhìn thấy một đệ tử đang vội vã đi từ dưới chân núi lên, tên đệ tử này, bọn Tần Vô Song cũng có quen biết. Tần Vô Song nhìn thấy nhìn thấy người này chạy tới, trái tim suýt đập nhanh lên một trận. Kẻ này, không phải La Vân thì là ai. Lúc trước gã này đã đến Tinh La Điện diễu võ dương oai, nếu lần đó Mộ Dung Nhạn không xuất hiện khuất phục hắn, chỉ sợ Tinh La Điện phải chịu thiệt thòi lớn. Hiện giờ, Tần Vô Song bọn họ ăn mặc giống bọn tùy tùng, khí chất tướng mạo hoàn toàn che giấu lại, hắn khẳng định không thể nhận ra. - Đại thúc, đại thúc! La Vân bước nhanh tới, nhìn thấy Tả phú hộ và một số đệ tử lạ mặt cũng có mặt ở đây, không khỏi do dự. La Dương hỏi: - Chuyện gì vậy? - A! La Vân nhìn thấy bọn Tần Vô Song: - Đại thúc có mật báo chuyển tới! - Vị này là Tả tiên sinh, là phụ thân của Tả Thiệu, không phải người ngoài. La Dương cố ý nói như vậy, biểu thị hắn cứ việc nói ra. La Dương thật sự biết rõ, tin tình báo mà ngay cả La Vân cũng biết, như vậy cũng không phải là bí mật gì cả. Mặc dù La Vân nghe ông ta nói như thế, cũng không e ngại nữa, nói luôn: - Đại thúc, đám người Đại Đạo tôn bọn họ đã thất bại ở Đan Hà Phủ, cao thủ phái đi cũng không đạt được kết quả gì. Tiến thẳng tới Tinh La Điện, phá hủy Tinh La Điện, những kẻ tu luyện còn lại ở đó gà chó không còn. La Vân mặt mày hớn hở nói: - Hắc hắc, đại thúc, không vui sao? - Vốn dĩ việc này ta phải đi làm, thật đáng tiếc, nếu lần này ta đi thì