Khí Trùng Tinh Hà

Chương 959: Ảo cảnh thần kỳ



Bọn Tần Vô Song không thăm dò mỏ tinh thạch, tốc độ tiến lên, hiển nhiên đề thăng rất nhiều. Bảy ngày sau, bọn họ đã xâm nhập vào khu vực nội địa mười vạn dặm, đến được đây, toàn bộ Tiếp Thiên Đại Hạp Cốc, giống như khiến người ta tiến vào thời đại Thái cổ thần bí.
Đại thụ vài người không thể nào ôm hết, huyệt động sâu thẳm, các loại quái vật kỳ quái thường xuyên chui ra công kích, còn có phiền phức đầy mặt đất bất cứ lúc nào cũng có thể chui ra.
Cảm giác nguy cơ, phảng phất giống như bao phủ trên đỉnh đầu vậy, bất cứ lúc nào cũng có thể thoát ra, quấy rối một trận. Dây thần kinh của mỗi người đều kéo căng, giờ phút nào cũng không dám thả lỏng.
Cũng may, có Tần Vô Song là Thiên Thần Đạo cường giả mở đường, nguy cơ vô cùng, thật sự có sáu bảy phần bị hắn một mình xua đuổi rồi. Đám người còn lại chỉ phải ứng phó với ba bốn phần. Cứ như vậy, mặc dù cũng rất tốn sức, nhưng cuối cùng không có vấn đề gì lớn.
- Tinh Hà đại nhân, căn cứ vào tin đồn, chúng ta có lẽ đã tiếp cận với mảnh đất trung tâm của Vạn Thần Quật rồi. Tin đồn nói, giữa Đại Hạp Cốc mười vạn dặm đến ba mươi vạn dặm, có Vạn Thần Quật, chính là nơi Thái cổ Vị diện liên quan đến Ác ma. Vừa thật vừa hư, không biết có là thật hay không.
Sư Vương cẩn thận nói.
Tần Vô Song cảm ứng được khí tức cổ xưa của vùng đất này, mơ hồ thật sự có chút tin tưởng với tin đồn. Không có lửa làm sao có khói, tin đồn Thái cổ, cho dù không phải hoàn toàn chân thật, cũng đại thể có chút manh mối.
- Đã đi đến bước này rồi, chúng ta tiếp tục tiến lên thôi!
Tần Vô Song vẫy tay một cái, tất cả mọi người tiếp tục lên đường. Vẫn là Tần Vô Song đầu tàu gương mẫu. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Giữa lúc đang đi, Tần Vô Song đột nhiên dừng lại, trong ánh mắt lộ ra vẻ khó tin:
- Mọi người xem!
Tất cả mọi người đều nhìn theo phương hướng Tần Vô Song chỉ, trên ngọn núi xa xa phía trước, giữa mây mù che phủ, mơ hồ, lại hiện ra một tòa cung điện cực lớn.
Cung điện này, là một khối kiến trúc, ở giữa cao nhất, hai bên cao thấp, phân bố cực kỳ đối xứng, xung quanh bảo vệ kiến trúc lớn nhất ở giữa, giống như rất nhiều vì sao tập trung, lượn quanh mặt trăng, nguy nga đồ sộ, mang tới cho người ta một loại cảm giác trang nghiêm vô cùng thần thánh.
- Đó là cung điện!
Trong mắt của tất cả mọi người, đều toát ra sắc thái cuồng nhiệt.
Ở loại nơi này, nhìn thấy loại cung điện nguy nga như vậy, không nghi ngờ gì, nhất định là một nơi vô cùng thần thánh.
- Đội trưởng, căn cứ vào phán đoán, nhiều nhất là một ngàn dặm nữa, gia tăng tốc độ, một hơi tiến tới.
Thiết Hoằng nhất thời vô cùng hăng hái.
Đi lâu như vậy, bước qua nhiều mỏ tinh thạch như vậy mà không để ý, đối với những tán tu này mà nói, thật sự là rất tra tấn người. Có tinh thạch không lấy, thật sự không phải phong cách của bọn họ!
Hiện giờ, các loại tình tự, đều bị tòa cung điện nguy nga này choáng ngợp, khiến lòng người bị thuyết phục. Xa xa nhìn lại, loại cung điện này càng giống như nổi lơ lửng trên đám mây, thật giống như một tòa thành trong không trung vậy.
- Ha ha, đây lẽ nào chính là cơ hội trời ban sao?
Thanh âm của Lỗ Hùng, vì kích động mà có chút run rẩy.
Ngay cả Hắc Dực, trong ánh mắt thâm trầm đó, cũng khó không lộ ra sắc thái cuồng nhiệt. Còn Cốc Phong, lại là giương mắt nhìn cung điện, nhìn không chớp mắt:
- Có thể để ta từ bỏ tồn tại của tinh thạch, hy vọng đừng khiến ta thất vọng!
Tiểu Giang dứt khoát là vui mừng đến nỗi cười toe toét không khép nổi miệng.
Những Thú vương này, cũng không biết từ lúc nào. Tất cả đều xắn tay áo lên, muốn chạy nước rút.
Tần Vô Song cuối cùng vẫn còn tương đối bình tĩnh:
- Chư vị, không cần xúc động. Cẩn thận không bao giờ thừa. Đi một trăm bước, đừng để đến bước thứ chín mươi chín lại té ngã!
Mọi người bị Tần Vô Song hắt một chậu nước lạnh, đầu óc cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại.
- Ha ha, vẫn là Đội trưởng nói rất đúng. Dù sao chúng ta đã đến rồi, không cần sốt ruột!
- Đội trưởng, ngươi quyết định đi!
Đối mặt với những đôi mắt ân cần, Tần Vô Song trầm giọng nói:
- Thiết Hoằng, ngươi phụ trách cản phía sau. Ta ở phía trước mở đường, mọi người bám theo ta phải duy trì một khoảng cách nhất định. Đừng bám quá sát. Để tránh có nguy hiểm tới, bất ngờ không kịp đề phòng!
Càng tiến sát cung điện đó, càng nên cẩn thận.
Tần Vô Song lúc này, cũng không phi hành. Dứt khoát hạ xuống mặt đất lặn lội đi bộ. Lúc này không có phương thức gì an toàn hơn đi bộ.
Cảm giác chân thực khi chân bước trên mặt đất, không phải cảm giác khác có thể thay thế được.
Ước chừng một giờ trôi qua, lông mày của Tần Vô Song lại nhíu lại.
Không bình thường, vô cùng không bình thường. Với nhãn lực của hắn, đừng nói là thế giới đại vĩ mô. Cho dù là thứ bị bao vây vô cùng, hắn cũng có thế tính toán ra vô cùng chính xác.
Nhưng mà, đi được một giờ, hắn phát hiện, cảnh tượng ở phương xa, lại giống như không có một chút nào rút ngắn khoảng cách. Cũng chính là nói, một giờ này, bọn họ tựa hồ là giậm chân tại chỗ, phảng phất căn bản không có đi đường vậy.
Nhưng mà, quay đầu nhìn lại, bọn họ lại rõ ràng đi rất xa, thậm chí có lộ trình hai ba trăm dặm, phong cảnh ven đường, cũng có thể làm chứng.
Nhìn thấy Tần Vô Song dừng lại cước bộ, mọi người biết rõ có chuyện, đều đi lên, ồn ào hỏi.
- Đội trưởng, làm sao vậy?
- Dừng bước, ta hỏi các ngươi, đi lâu như vậy, các ngươi có cảm giác mục tiêu càng ngày càng gần không?
Những người này đều là cao thủ Thần đạo cường giả, Tần Vô Song không nói ra, trực giác của bọn họ, cũng có chút cảm giác bất an mơ hồ. Nhưng bị Tần Vô Song nói ra, lập tức cảm thấy vô cùng có đạo lý.
- Đúng vậy, ta cảm giác như thế nào, đi như thế nào, khoảng cách của nơi đó cách chúng ta dường như không có rút ngắn lại. Lẽ nào cung điện đó, lại nhịp nhàng lui về phía sau theo tiết tấu của chúng ta sao?
Lỗ Đồng lúc này lại mở miệng trước.
Lỗ Hùng cười nói:
- Thúc thúc, ngươi nói đùa gì vậy, cung điện đó chủ động lùi về phía sau sao? Cho dù có, còn có thể lùi về sau theo tiết tấu của chúng ta? Đây không phải quá hoang đường sao?
Trong nháy mắt bọn họ nói chuyện, Tiểu Giang đột nhiên kêu lên:
- Cung điện, cung điện biến mất rồi!
Mọi người dõi mắt nhìn lại, cung điện đó, thật sự trong nháy mắt đã biến mất. Tất cả đám mây, tất cả cảnh sắc đồ sộ, phảng phất trong nháy mắt đều biến mất sạch sẽ. Phảng phất căn bản không có xuất hiện vậy.
Màn quỷ dị này, khiến tất cả mọi người đều giương mắt đờ đẫn. Theo sự biến mất của cung điện này, tất cả mọi người đều truyền đến một trận sợ hãi mất mác.
Giống như một đứa trẻ mất đi món đồ chơi mà nó yêu thích nhất, một tiếng kinh hãi mất mác này, khiến tình tự trong nội tâm của bọn họ hoàn toàn biểu lộ ra bên ngoài.
- Tại sao lại như vậy?
Thiết Hoằng hoàn toàn choáng váng:
- Quái lạ, đây là đùa giỡn chúng ta sao?
Hắc Dực hắc hắc cười lạnh:
- Đây chính là chỗ kỳ diệu của Vị diện Thái cổ, vừa thực vừa hư, khiến ngươi không phân biệt nổi. Ảo cảnh, ta suy đoán, đây nhất định là ảo cảnh. Chỉ là, ảo cảnh này cũng không tránh khỏi quá chân thật. Còn chân thực hơn so với cung điện thật sự!
Phía bên Thú vương, Cửu Vĩ Hồ Vương đột nhiên phát ra một tiếng than nhẹ:
- Nhìn bên kia, nhìn bên kia!
Phương hướng nơi ngón tay chỉ đến, một tòa bảo tháp cao cao, đâm thẳng trời mây. Bảo tháp cao ngất trời mây, bốn phía đều tản phát ra châu quang bảo khí, cảnh sắc tráng lệ, quang hoa bắn ra, trực tiếp đâm ra ngoài mấy ngàn dặm.
- Bảo tháp? Đây là ảo cảnh sao?
Hắc Dực thì thào nói.
- Đội trưởng, chuyện này… chuyện này phải làm sao đây?
Tất cả mọi người đều cảm thấy đầu óc choáng váng. Bảo tháp trước mặt, rõ ràng chân thực như vậy. Nếu không phải có bài học kinh nghiệm của cung điện vừa rồi, bọn họ khẳng định sẽ không cảm thấy đây là ảo giác.
Bởi vì, tất cả mọi thứ của bảo tháp này, đều có vẻ chân thực như vậy. Hình dáng cũng vậy, quy mô cũng vậy, trang trí cũng vậy, bề ngoài cũng vậy, đều có một loại cảm giác rõ ràng chính xác.
- Các ngươi đợi ở đây, ở yên đừng cử động. Ta đi xem xem!
Tần Vô Song vừa quyết tâm, Âm Dương Tử Vân Dực thúc giục, hóa thành một đạo tử quang, song kiếm Thiên Chi Khuê Lang sau lưng chui ra khỏi vỏ, mở đường phía trước.
Lộ trình một ngàn dặm, tựa hồ là mấy lần lên xuống đã có thể đến đích.
Chỉ là, khoảng cách của bảo tháp này, càng giống như bờ đối diện thần bí mà xa xôi, vĩnh viễn giống như không đến được vậy. Bất luận Tần Vô Song xông đến như thế nào, cuối cùng vẫn không cách nào xông vọt tới được dưới chân của bảo tháp đó.
- Lại là ảo giác? Trên thế giới, sao lại có ảo giác chân thực như vậy? Ô Thước Tinh này, quả nhiên là quỷ dị!
Tần Vô Song giữa lúc đang suy nghĩ.
Đột nhiên, kim quang xung quanh bảo tháp đó bỗng chốc thu lại, tụ thành một đoàn trong khu vực trung tâm, phảng phất giống như cái gương một mặt treo cao vậy.
Sau khi quang đoàn ngưng tụ thành một đoàn, đột nhiên bắn ra.
Ầm!
Vạn đạo kim quang, giống như bông tuyết đầy trời, bắn về phía Tần Vô Song.
- A!
Tất cả những người ở phía sau, nhất thời một lòng cùng la lên.
- Đội trưởng!
- Tinh Hà đại nhân!
Vạn đạo kim quang, giống như vạn đạo phi kiếm kim chúc, không ngừng đâm tới, trình độ dày đặc, quả thực còn sít sao hơn hạt mưa.
Tần Vô Song lập tức cảm giác được một loại uy áp trước đó chưa từng có không ngừng khởi động đến. Luồng uy áp cường đại này, quả thực vượt qua mức độ mà hắn có thể tưởng tượng.
Giống như người chèo thuyền chèo chống con thuyền nhỏ, đột nhiên nhìn thấy phía trước sóng cao mấy ngàn trượng mãnh liệt ùa tới vậy, loại uy thế này, đã vượt ra khỏi phạm vi mà hắn có thể ngăn cản.
Tần Vô Song trong nháy mắt, tựa hồ tưởng là trời sập xuống rồi. Uy áp giống như vạn mã tề phi, tốc độ cực nhanh lại mạnh!
Không có thời gian do dự, Tần Vô Song quát lớn một tiếng, thân hình quay lại, cấp tốc bay nhanh kinh ngạc về phía sau, song kiếm Thiên Chi Khuê Lang, gắt gao bảo vệ yếu điểm của chân thân.
- Mau rút lui, mau rút lui!
Tần Vô Song vừa hét, vừa bay nhanh rút lui.
Những người ở phía sau, lúc này mới giật mình hiểu ra. Căn bản không kịp suy nghĩ, theo bản năng nhấc chân rút lui về phía sau.
Phía sau, kim quang mắt thường có thể nhìn thấy, giống như thủy triều phun trào mãnh liệt tới, cao tới mấy ngàn trượng, cả không gian giống như một ruộng lúa khổng lồ, còn kim quang, lại giống như kim ngưu tàn sát bừa bãi, hung hăng cày lên những mảnh ruộng. Có thể nhìn thấy, một vùng bằng phẳng, vạn vật bẻ gãy.
Tần Vô Song mặc dù không có bị luồng sức mạnh đầu tiên này tập trung, nhưng bị luồng sức mạnh phía sau đẩy tới, vẫn cảm thấy khí huyết cuồn cuộn, khó chịu vô cùng.
Cũng may Thiên Tôn Thần Khí Thiên Chi Khuê Lang không phải là hư danh, thời khắc mấu chốt, chống đỡ với kim quang đó, mặc dù không cách nào chống cự, nhưng vẫn là trì hoãn thêm một chút. Hai cây phi kiếm, bị kim quang cuốn động, cung bay ngược trở về.
Tần Vô Song trong lúc bận rộn, thu hai cây kiếm lại.
Thân thể rơi trên mặt đất, mặt không còn chút máu, nhìn thế của kim quang đó cuối cùng cũng đến cực hạn, bắt đầu hạ xuống, còn trái tim treo cao của hắn, cũng từ từ nhảy về trong lồng ngực.
Quá nguy hiểm, vừa rồi, hắn tựa hồ tưởng rằng mình có thể sẽ chết trong kim quang đó. Luồng uy áp khiến kẻ khác ngạt thở, chỉ sợ so với với công kích của Chủ Thần, còn đáng sợ hơn!
Tần Vô Song lòng vẫn còn nỗi khiếp sợ suy nghĩ.