Khi Vai Ác Xuyên Thành Nữ Chủ Ngược Văn

Chương 2: Anh có thể giúp tôi hay không!



Mới nghe chuyện Ngụy Tu xuất viện, ngay lập tức bị một người đàn ông xa lạ chặn đường, nói là thiếu gia nhà chúng tôi tìm cô, Long Điềm Điềm hơi hơi nhướng mày, trong lòng thầm nói không lẽ nam chính này lại dễ mắc câu như vậy sao?

Bất quá chờ đến khi Long Điềm Điềm đi theo người đàn ông xa lạ, rẽ trái rẽ phải một hồi thì chạy đến bên cạnh một chiếc xe, cửa kính xe hạ xuống, người từ bên trong cửa sổ xe ló đầu ra, lại không phải là Ngụy Tu.

Người này nhìn quét một vòng Long Điềm Điềm từ trên xuống dưới, tiếp theo vẻ mặt khinh thường, giọng điệu giễu cợt nói, "Cũng dám đi đến đây? Lá gan cũng không nhỏ, thế nào, còn tưởng rằng người tìm cô là Ngụy Tu à?"

Long Điềm Điềm nhớ lại mấy khuôn mặt ở trong trường học, đã từng ở xa xa nhìn thấy qua người này, biết hắn chính là tên Ngụy đại thiếu kia, chuyện của Ngụy Tu, chính là hắn tìm người làm ra. Người này là vai ác trong quyển sách này, bất quá sau này bị Ngụy Tu trừng trị rất thảm, là cái loại nhân vật phản diện cấp thấp về sau trở nên sa sút, với kiểu vai như Long Điềm Điềm, hầu hết thời gian cùng với nam chính đều là lấy mạng đổi mạng với nhân vật phản diện, thì có chút coi thường cái người gọi là Ngụy đại thiếu này.

"Anh tìm tôi có chuyện gì?" Long Điềm Điềm biểu tình nhàn nhạt, cô mặc chiếc váy nhỏ màu trắng, muốn bao nhiêu thanh thuần có bấy nhiêu thanh thuần, buột một cái đuôi ngựa vô cùng đơn giản, tóc thanh mảnh rơi trên khuôn mặt nhỏ thanh tú, không thuộc về loại hình quyến rũ, nhưng lại là kiểu thanh thuần linh động làm cho rất nhiều con trai thích kia.

Nữ chính hoàn toàn tiêu biểu cho kiểu sẽ không ỷ lại, một đôi mắt trong veo giống như đang đeo kính áp tròng thẩm mỹ, chỉ cần dùng ánh mắt chứa một chút hơi nước mà nhìn thoáng qua, bất luận là hạng người gì cũng đều sẽ mềm lòng.

Chẳng qua là Long Điềm Điềm không ở trước mặt Ngụy Tu nên với người ngoài, cô căn bản ngay cả giả bộ cũng lười, bộ dáng biếng nhác, ngay cả đôi mắt đều là nhìn bằng nửa con mắt, nói chuyện còn không nhìn người đối diện, một bộ dáng vẻ chán đời lại cao ngạo.

Ngụy đại thiếu tên là Ngụy Tín Nhiên, diện mạo rất anh khí, dáng dấp của hắn tốt, trong nhà lại có tiền, hô bạn gọi bè, còn nhỏ tuổi nhưng giơ tay nhấc chân ngược lại có dính một chút khí chất của bề trên, một đám con nít choai choai còn chưa có ra xã hội, tự nhiên đều là tung ta tung tăng mà đi theo phía sau hắn, ngay cả mấy cô gái thích hắn cũng tương đối nhiều. Ngụy Tu tuy rằng là nam chính, bất quá vẫn còn ở giai đoạn trước của minh châu bị phủ bụi trần, cùng với Ngụy Tín Nhiên so sánh, đẹp thì có đẹp, nhưng mà có chút không phóng khoáng.

Bình thường con gái mà nhìn thấy Ngụy Tín Nhiên, hoặc là mặt đỏ tai hồng, hoặc là giả bộ, hoặc là ngay lập tức một đôi mắt lấp lánh, cho tới bây giờ chưa từng có ai giống Long Điềm Điềm lại lạnh nhạt như vậy.

Loại đàn ông tự phụ này, rất dễ dàng bị loại "đặc thù" hấp dẫn, hắn nở nụ cười không rõ ràng, lại tỉ mỉ mà nhìn thoáng qua Long Điềm Điềm, nói, "Không bằng cô đi theo tôi, đi theo cái thứ con riêng như Ngụy Tu thì có tiền đồ cái gì, theo tôi, tôi..."

Long Điềm Điềm đem tầm mắt chuyển tới trên mặt Ngụy Tín Nhiên, mang theo một chút ý cười nói, "Như thế nào, đại thiếu gia thiếu con gái thích sao?"

Ngụy Tín Nhiên ngừng nói, nhất thời mất đi hứng thú đùa giỡn, nghiêng đầu hướng về phía sau, tỏ ý nói, "Đi lên rồi nói, có một chuyện tuyệt đối có lợi đối với cô, muốn cùng cô thảo luận một chút."

Con gái giống nhau đều là rất cảnh giác, đi theo người xa lạ đã là khác người, đừng nói là lên xe của người xa lạ, trên cơ bản đầu óc bình thường đều sẽ không leo lên, bất quá đầu óc Long Điềm Điềm không bình thường, Ngụy Tín Nhiên còn đang chuẩn bị vài câu khen ngợi hay ho để dụ dỗ cô, để cho cô lên xe rồi nói tiếp, thì cô đã mở cửa xe rồi chui vào.

Ngụy Tín Nhiên lại kinh ngạc, cô gái nhỏ này hôm nay làm hắn kinh ngạc nhiều lần, hắn không kiềm được lại lưu manh mà cười một chút, nói, "Cô có lá gan thật sự không nhỏ, vậy mà cũng dám lên..."

"Có chuyện mau nói, có rắm mau thả," hai tay Long Điềm Điềm bỏ trong túi đồng phục, dựa vào ghế dựa ngẩng đầu lên, có chút lạnh lùng mà nhìn Ngụy Tín Nhiên, "Anh thấy một cô gái liền bắt đầu lẳng lơ, động tới sao?"

Ngụy Tín Nhiên lời nói mắc kẹt ở yết hầu, vẫn là lần đầu tiên bị người mắng lẳng lơ, bên tai cũng hơi nóng lên, nhăn mày trừng mắt nhìn Long Điềm Điềm, cô nhìn qua tưởng vô hại với nhu nhược, nhưng mà lúc này bộ dáng ngồi dựa vào phía sau xe này, thế nhưng làm Ngụy Tín Nhiên nhớ tới ba của hắn...

Hắn cảm giác được mình bị xúc phạm, chỉ là đối với một cô gái, chung quy cũng không đến mức thật sự xuống tay đánh há miệng mắng, vậy thì thật sự không có đẳng cấp, cho nên hắn tức giận thở hồng hộc hai tiếng như lão cẩu chạy 800 thước đang thở hổn hển, nuốt xuống khẩu khí này, lạnh mặt bắt đầu nói chính sự.

"Tôi biết cô thích Ngụy Tu, bất quá cô cũng biết, nó chính là đứa con riêng không ra được cửa, không lên được mặt bàn," Ngụy Tín Nhiên quay đầu nhìn Long Điềm Điềm, nghiêm túc mà khuyên cô, "Cô là cái dạng gia đình gì tôi đã tìm hiểu qua, cô nếu như muốn cùng với nó phát triển, tôi có thể tạo cơ hội cho cô, nhưng là cô cũng biết, nếu nó được nhận về Ngụy gia, cho dù cô kéo dài cổ như hươu cao cổ, cũng không với tới nó."

Nói đến chỗ này, Ngụy Tín Nhiên nhìn phản ứng của Long Điềm Điềm, Long Điềm Điềm rũ đôi mắt xuống, che đậy ý cười ở trong mắt, kỳ thật một đoạn này, tuy rằng thời gian địa điểm không đúng, nhưng là Ngụy Tín Nhiên trong nguyên văn cũng là đi tìm nữ chính Bạch Diệc.

Chỉ là lúc đó Bạch Diệc nghe xong là nói như thế nào?

—— tôi thích anh ấy, nhưng là tôi càng hy vọng người tôi thích trở nên càng tốt hơn!

Hệ thống trong đầu yếu ớt mà nhắc nhở lời thoại cho Long Điềm Điềm, Long Điềm Điềm chẳng qua là liếm liếm khóe môi, nâng đôi mắt lên nhìn Ngụy Tín Nhiên không nói gì.

Ngụy Tín Nhiên trong lúc nhất thời lại không có nhìn ra Long Điềm Điềm rốt cuộc có ý tứ gì, chuẩn bị tốt lòng tự tin để chèn ép cô, thậm chí cười nhạo cô cái gọi là tình yêu nói ở bên miệng, nhưng mà người đối diện lại không phối hợp biểu diễn.

Hắn cùng Long Điềm Điềm nhìn nhau một lát, dứt khoát tiếp tục nói, "Đương nhiên, hắn bây giờ bị ba tôi nuôi dưỡng ở bên ngoài, cũng là một tiểu thiếu gia quý giá, cô tự nhiên cũng trèo không tới."

"Tôi có biện pháp, có thể làm cô với tới hắn, chỉ cần cô nghe lời," Ngụy Tín Nhiên nói, "Tôi biết điều kiện gia đình của cô cũng không tốt, chỉ cần cô đáp ứng phối hợp, tôi còn có thể giúp cho cô sống tốt hơn một chút, mua thêm áo váy đủ loại màu sắc, ăn mặc quần áo như đồ tang, đứa con nít cũng không thích."

Long Điềm Điềm chậm rãi thay đổi tư thế, nói đến trọng tâm, điểm chính mà nói, mỗi một quyển tiểu thuyết cẩu huyết ắt không thể thiếu chuyên mục đưa tiền.

Cô thể hiện ra hơi hơi cảm thấy hứng thú một chút, dù sao thì bữa ăn gần nhất của cô xác thật là không được tốt cho lắm, Long Điềm Điềm luyến tiếc dùng điểm tích lũy đi đổi đồ ăn cho hệ thống, đồ vật bên trong hệ thống đều quá con mẹ nó đắt.

Có người đưa tới cửa tới, còn không lấy thì không phải là đồ ngu sao.

Ngụy Tín Nhiên nhìn ra cô có chút chờ mong, không che dấu mà trào phúng một chút, cúi đầu rút ra một tấm chi phiếu viết xong số tiền, đưa cho Long Điềm Điềm.

Dựa theo cốt truyện vốn có, khi nữ chính nhận lấy chi phiếu, hết sức làm người ta nổi da gà mà hô một câu —— anh ấy ở trong lòng tôi là vô giá!

Tiếp theo liền chạy đi, sau đó bị đuổi ra khỏi nhà, nghèo túng đến nỗi thiếu chút nữa đi tìm đồ ăn ở bên trong thùng rác.

Long Điềm Điềm cũng đem chi phiếu nhận lấy, hệ thống nhỏ giọng mà nhắc nhở —— sau chuyện này Ngụy Tín Nhiên là muốn nói cho Ngụy Tu, cô hiện tại đang chứng tỏ thái độ, phía sau sẽ thúc đẩy tình cảm giữa các người!

Long Điềm Điềm cầm nhìn thoáng qua, ngón tay xẹt qua dòng chữ số tiền một chút, giơ tay trực tiếp ném trở lại chỗ Ngụy Tín Nhiên ngồi.

Ngụy Tín Nhiên cũng không thấy ngoài ý muốn, dù sao hắn cũng đã chuẩn bị rất nhiều lý do thoái thác, hôm nay phải khuyên nhủ thật tốt cái cô gái nhỏ trong đầu toàn là tình yêu này mới được.

Kết quả Long Điềm Điềm vừa mở miệng, Ngụy Tín Nhiên lại tiếp tục sửng sốt.

Giọng điệu Long Điềm Điềm hết sức khinh miệt, "Anh tốt xấu gì cũng là đại thiếu gia Ngụy gia, ngay cả hai đồng tiền này không biết xấu hổ mà lấy ra tống cổ người khác?"

Cô xem như là biết rõ tại sao nữ chính lúc ấy lại không chấp nhận, hai món tiền này xác thật không có sức mạnh gì.

Ngụy Tín Nhiên đưa chính là ba vạn, với Long Điềm Điềm xem ra, lúc trước con số này còn không đủ cho cô đi ra ngoài uống rượu, nhưng là thế giới này, đối với gia đình nữ chính Bạch Diệc như vậy mà nói, ba vạn đồng tiền, là thu nhập của ba cô trong một năm rưỡi.

Nhà bọn họ cũng chỉ có một mình ba có công việc, dù sao thì trình độ kinh tế mỗi thế giới đều là không giống nhau.

Ngụy Tín Nhiên cầm chi phiếu nhặt lên, sau một hồi sửng sốt đột nhiên cười ra tiếng, hắn đặc biệt điều tra trong nhà cô gái này một chút, biết ba vạn đối với cô mà nói, đã là một số tiền khổng lồ.

Hơn nữa tính cách của cô thanh bần lại không tham lam hư vinh giống những người khác, gia đình bình thường thành tích lại khá tốt, là một đứa bé ngoan đúng tiêu chuẩn, cô gái như vậy ngạo cốt là có, Ngụy Tín Nhiên còn tưởng rằng phải tốn một ít sức lực, hoặc là tìm chọn người, để cho cô ăn chút giáo huấn mới được.

Ví dụ như, làm cho nguồn kinh tế duy nhất của nhà cô bị thất nghiệp, chuyện này đối với Ngụy Tín Nhiên mà nói, rất dễ dàng.

Chỉ là hiện tại xem ra, phản hồi hắn thu được đều là sai lầm, cô gái này cùng với những cô đuổi theo hắn cũng không có gì khác biệt!

Cái này thì dễ làm.

Ngụy Tín Nhiên cũng không nói lời vô nghĩa, thẳng thừng hỏi, "Vậy cô nói xem, cô muốn bao nhiêu?"

Long Điềm Điềm dựa vào ghế xe biểu tình thanh thản mà thi triển "công phu sư tử ngoạm", "Có thành ý, thì ít nhất thêm một số 0 có thể thương lượng lại a, tôi cảm thấy Ngụy Tu có thể rất đáng giá."

Ngụy Tín Nhiên sắc mặt trầm xuống, muốn mở miệng trào phúng, Long Điềm Điềm lại đột nhiên ngồi thẳng dậy, đôi tay chống đầu gối hướng phía trước cúi người, ghé sát vào Ngụy Tín Nhiên một chút rồi nói.

"Anh đường đường là Ngụy đại thiếu gia, chung quy sẽ không vì chút tiền ấy cũng không lấy ra chứ," Long Điềm Điềm nói, "Coi như tạm thời đau lòng một chút, nhưng là anh ngẫm lại coi, Ngụy Tu nếu mà không thể quay về Ngụy gia, vậy cả nhà các người, cho anh ta cũng chỉ là bố thí, không thể tính là phần của anh ta được."

"Nếu anh ta trở về, anh tuy rằng như cũ vẫn là lão đại, vẫn như cũ chưởng quản Ngụy gia, nhưng mà người già rồi rất dễ dàng hồ đồ a, đến lúc đó ba ruột anh phải cho đứa con nhỏ của ông ta chút gì chứ, anh có lập trường để cản sao?"

Ngụy Tín Nhiên nghe Long Điềm Điềm nói xuất hiện biểu tình do dự, rốt cuộc tại đây giữa hai người, Ngụy Tín Nhiên thật sự mới là đứa nhãi con, Long Điềm Điềm là một lão yêu tinh sống không biết bao lâu.

Hơn nữa Ngụy Tín Nhiên sở dĩ hôm nay tìm tới Long Điềm Điềm, là bởi vì sự kiện hắn tìm người đánh Ngụy Tu kia, có chút lớn chuyện, bị ba hắn biết, ba hắn tuy rằng không có làm rõ sự tình, còn đem chuyện đè xuống, nhưng là đã cho hắn thấy sắc mặt, chú của Ngụy Tín Nhiên nói, ba hắn đây là đau lòng, làm không tốt bước tiếp theo chính là đem người nhận trở lại.

Chú của hắn đang giúp hắn nghĩ cách, muốn chính hắn cũng nghĩ cách, hắn lúc này mới nhớ tới cô gái hôm đó, ngày đó là cô đưa Ngụy Tu vào bệnh viện, chuyện cô thích Ngụy Tu cũng hoàn toàn không khó tra.

Bất quá Ngụy Tín Nhiên không nghĩ tới cô gái này người không lớn, ăn uống lại không hề nhỏ, 30 vạn vừa đúng là số tiền năng động hắn sở hữu trong tay, nhưng nếu là cho cô, hắn phải bám lấy ba, đương nhiên là không muốn, trong lòng hắn thì khinh thường loại con gái này, chỉ muốn đưa cho ba dưa hai táo rồi đuổi đi, rốt cuộc cô có được việc hay không, còn chưa xác định đâu.

Long Điềm Điềm đoán được tâm lý đắn đo của Ngụy Tín Nhiên đến thập phần chuẩn xác, cười một chút lại nói, "Chuyện đánh người lọt ra ngoài, mánh khóe nhỏ đó của anh không gạt được lão nhân gia nhà các người đâu, Ngụy Tu hiện tại bị thương, ông ta khẳng định rất đau lòng."

"Bất quá anh không đi bệnh viện xem đi, Ngụy Tu hắn a, phỏng chừng trên mặt toàn là sẹo," Long Điềm Điềm nói, "Đương nhiên loại bỏ sẹo đối với gia đình như các người không tính là khó, chỉ cần anh đủ thành ý, cho tôi một chút thời gian, không cần quá lâu, tôi có thể làm cho ba anh nổi giận với anh ta, đến lúc đó còn có thể cho anh một lý do làm cho ba anh đối với anh ta thất vọng tột đỉnh."

Ngụy Tín Nhiên đối với những lời này của Long Điềm Điềm, cùng với cái híp mắt khẽ cười của cô, bộ dáng tinh khiết đến mức tận cùng, cũng xấu xa đến mức tận cùng, có chút trố mắt, Long Điềm Điềm duỗi tay vỗ vỗ bả vai của Ngụy Tín Nhiên, "Đây chính là một bí mật tuyệt sát có thể làm anh ta mất đi khả năng cạnh tranh với anh, tôi bảo đảm, anh nhất định sẽ thích."

Một người không thể sinh con, như thế nào làm người thừa kế?

Ngụy Tu bị này kia một chút, nhưng là một dao làm vô sinh, vốn là phải đâm vào trên người nữ chính là Long Điềm Điềm, bây giờ đương nhiên là kiểm tra không ra, bởi vì trong cốt truyện nữ chính Bạch Diệc cũng không biết, chờ đến sau này một mực vẫn luôn không thai mới phát hiện.

Ngụy Tín Nhiên nhìn Long Điềm Điềm, lý trí thì không muốn tin tưởng, nhưng trong lòng lại thật sự mà tin, cô nói chuyện quá có lực thuyết phục, hơn nữa một cô gái tâm cơ thâm trầm như vậy, thật sự có đủ khí lực để cấu kết với một tiểu thiếu gia kiều quý, đừng nói là bị nuôi có thể xưng một câu là không rành thế sự, chính là hắn phỏng chừng cũng rất khó chống đỡ.

Ngụy Tín Nhiên mục đích tới hôm nay, chính là làm cho Ngụy Tu cùng với cô gái này dính dáng không rõ, tốt nhất là làm ra chút chuyện gì đó, ba của hắn nhất định sẽ tạm hoãn đưa Ngụy Tu nhận trở về, lại không nghĩ rằng còn có kinh hỉ bất ngờ.

"Cô muốn nói là bí mật gì?" Ngụy Tín Nhiên hỏi.

Long Điềm Điềm cười lắc lắc đầu, "Bí mật đương nhiên là không thể dễ dàng nói, hiện tại không thể nói cho anh, thời cơ còn chưa đến, chuyện này nói ra hiệu quả liền quá nhỏ, còn sẽ dẫn lửa thiêu thân, anh không tin tôi?"

Long Điềm Điềm lưỡi câu ném xong hết rồi, đứng dậy nhún vai, "Nếu đại thiếu gia không tin tôi, lại tiếc tiền, vậy quên đi, chính anh tự nghĩ cách, dù sao Ngụy Tu mặt lưu lại sẹo, tôi cũng không thích tới như vậy."

Cô nói xong, mở cửa xe lập tức đi xuống. Ngụy Tín Nhiên trong lòng rối rắm, nhưng là lại không có đi gọi Long Điềm Điềm lại, 30 vạn không phải một con số nhỏ, hắn đối với lời cô nói không có hoàn toàn tín nhiệm.

Long Điềm Điềm đương nhiên dự đoán được hắn đang phân vân, nhưng là cá này đã cắn câu thì không cần nói cũng biết.

Xuống xe một lúc sau, cô đi trên đường nhỏ, nói với hệ thống trong đầu, "Nếu sửa đổi thành tiểu ngọt văn, vậy ngươi biết cốt truyện gì nên sinh thành văn tự, cốt truyện gì cần lược bỏ đúng không?"

Chỉ nhìn cô như thế nào làm tâm tư của thiếu niên Ngụy Tu động tâm, mở ra một tình yêu ngọt ngào là được, đến nỗi quá trình dùng cái thủ đoạn gì, không ảnh hưởng toàn cục.

Hệ thống trong đầu đã vào trạng thái chết máy, nó theo chủ nhân đã rất nhiều năm, chủ nhân quyết định chuyển kênh, nó vui vẻ đến gần chết, mặc kệ làm gì, cũng so với cả ngày tính kế người hiếu thắng!

Dù sao nó sẽ không làm chủ nhân đau, chủ nhân cũng sẽ không thật sự vì ai mà khổ sở.

Nhưng mà ai tới nói cho nó, vì cái gì chủ nhân thay đổi kênh, rồi lại đi lên đường xưa!

Hệ thống tự bế, Long Điềm Điềm dỗ dành đôi câu, rồi dứt khoát không để ý tới nó, lập tức đi thẳng về nhà.

Trong nhà xác thật là điều kiện không tốt lắm, mẹ của cô đang làm thủ công, ba của cô còn chưa có tan tầm, sau khi Long Điềm Điềm cùng Ngụy Tín Nhiên chơi một hồi tâm cơ rồi về nhà, phát hiện trong nhà ngay cả cơm nóng bỏ vào miệng cũng không có, che cái bụng xẹp lép lại, tức khắc một trận buồn rầu.

Thở dài quá rõ ràng, bị mẹ cô trừng mắt liếc một cái, mắng, "Chết nha nhãi con! Không thấy mẹ bận rộn hả, cả ngày chỉ biết ăn ăn ăn, đói bụng thì tự mình nấu chút cháo đi!"

Long Điềm Điềm không nói gì, rầu rĩ mà đi vào phòng nhỏ của mình còn không lớn bằng phòng chứa đồ lặt vặt của trường học, che lại bụng đang ục ục, liền hối hận, vô cùng hối hận, tốt xấu gì lúc trước phải lừa Ngụy Tín Nhiên một bữa cơm.

Cô lục tung hết lên tìm được mấy đồng tiền, kỳ thật không gian của cô là có thể đổi trước tiền của thế giới này, lúc giúp Ngụy Tu nộp tiền tạm ứng chính là lấy ở đây ra, bất quá điểm tích lũy đổi tiền thế giới này, quá mắc, hơn nữa hệ thống lúc này lại tự bế, cô chỉ có thể tự mình nghĩ cách cho no bụng.

Thời điểm thân thể lớn lên, vô luận là nam hay nữ, bụng đều là một cái động không đáy, một ngày ngoài ba bữa cơm ra còn phải thêm bữa xế, thời điểm cô cầm mấy đồng tiền ra cửa, bị người đàn bà đang làm thủ công nhìn thấy, giơ tay ném một con gấu bán thành phẩm lại đây, đập ngay vào sau ót của Long Điềm Điềm.

Bất quá thời điểm thân thể con gấu ục ục lăn ra trên mặt đất, Long Điềm Điềm thấy được trên đầu con gấu, có mười đồng tiền dùng đinh ghim đính lên, cô nhanh chóng nhặt lên, lại đem con gấu nhẹ nhàng mà ném trở lại cho người phụ nữ.

"Tham ăn chết mày! Cũng biết chạy ra ngoài!"

Sau cửa đóng lại, âm thanh của người phụ nữ còn có thể xuyên qua cửa truyền ra tới, Long Điềm Điềm đứng ở cửa, xoa xoa cái gáy của mình, biểu tình không có thành thạo như lúc đối mặt với Ngụy Tín Nhiên, cười khổ một chút.

Mẹ như thế này, vô luận đời nào, vô luận sống bao nhiêu năm, đều là làm cho Long Điềm Điềm chân tay luống cuống.

Hệ thống vốn dĩ đang tự bế, nhìn Long Điềm Điềm bị đánh, lặng yên không một tiếng động mà làm cho cô giảm bớt cơn đau trên đầu.

Long Điềm Điềm cầm mười mấy đồng tiền này ra cửa, chuẩn bị tìm cái siêu thị gần đây, siêu thị thời gian này có bán rất nhiều bánh linh tinh không bán được nên giảm giá, mười mấy đồng có thể mua được một đống lớn, hương vị cũng không tệ lắm, còn có thể mang về cho mẹ của nữ chính một ít.

Bất quá Long Điềm Điềm mới chuyển qua khúc quanh, liền nhìn thấy một bóng dáng đứng ở mảnh đất trống bên ngoài hẻm nhỏ nhà cô. Nơi này vốn được trải xi măng, hiện tại lâu năm thiếu tu sửa, bể bể hỏng hỏng mà lộ ra mấy viên gạch đen nhánh, mưa một chút, cùng rác rưởi hỗn hợp nước mưa thấm vào, dẫm lên kêu phụt phụt, rất thoải mái, mấy ngày hôm trước Long Điềm Điềm ở phiến đất này bị thua thiệt nặng.

Bất quá cái thân ảnh kia liền đứng ở trên phiến gạch dơ hề hề, mang giày thể thao trắng đến quá mức, còn có cả người một thân trang phục thể thao màu sắc đơn giản hưu nhàn, giống như một đóa hoa hướng dương sinh ra ở nơi bùn lầy, cùng hoàn cảnh này không hợp nhau.

Long Điềm Điềm thả chậm bước chân, đuôi lông mày nhếch lên cao, àiiii, hôm nay là ngày gì vậy, một người hai người toàn tới tìm cô.

Cô quan sát Ngụy Tu đang đứng thẳng tắp, thấy hắn đang có chút mờ mịt mà nhìn chung quanh, dường như là lạc đường, người trên đường này không nhiều, thỉnh thoảng có người nghỉ chân, đều là nhìn Ngụy Tu.

Long Điềm Điềm đứng ở hẻm nhỏ, cũng đang nhìn hắn, không thể không nói, Ngụy Tu lớn lên là thật sự đẹp a, bộ dáng như vậy làm một chút kỳ thật cũng không mệt.

Cô điều chỉnh biểu tình của mình giống như nhân viên xã hội nhàn tản, lúc Ngụy Tu chuyển hướng tới cô bên này, giống như con thỏ con bị chấn kinh, kinh ngạc mà hướng tới bên cạnh một bước, thanh tú thấu bạch trên mặt chậm rãi có chút nín thở khiến cho mặt đỏ ửng, một đôi mắt chung quy cũng không mở ra được, ngập nước mà trợn tròn, có thể so với chó con nhìn thấy chủ nhân.

Ánh mặt trời theo hai nóc nhà dân quá mức gần nhau gian nan mà bò tiến vào, vừa lúc bò đến trên người Long Điềm Điềm, khiến cho cô như một tầng thấu kính thiên nhiên, gió đầu hẻm thổi động váy trắng của cô, cô kinh ngạc chớp mắt một cái lấy lại tinh thần, lại từ từ mà hướng tới Ngụy Tu tràn ra một nụ cười, giống một đóa hoa đối với hắn từ từ nở rộ, đúng là bộ dáng mối tình đầu trong mộng của bao nhiêu cậu trai trẻ.

Ngụy Tu chưa từng nhìn kỹ qua cô gái nào, chỉ biết cô tên là Bạch Diệc, biết cô đưa thư tình cho mình luôn là xếp hình trái tim đẹp mắt, nhưng là hắn cũng chưa một lần mở ra, trực tiếp ném vào thùng rác.

Hắn chưa từng có nảy mầm thanh xuân, tự cao kiêu ngạo, tính cách làm cho bên người hắn ngay cả bạn bè cũng chưa quá hai người, con gái thích hắn lại nhiều, hắn đều chưa từng có để ý tới.

Nhưng là giờ khắc này, hô hấp của hắn ngắn ngủi mà ngưng đọng lại trong một cái chớp mắt, tiếp theo liền thấy cô gái này đối với hắn cười rộ lên, đôi mắt to cười rộ lên lại là cong cong như vậy, nhưng buổi tối cùng ngày đó khi hắn nằm trên mặt đất thời điểm ý thức hôn mê mơ hồ trông thấy được cô khóc lên lại hoàn toàn bất đồng.

Ngụy Tu ngẩn ra một chút, Long Điềm Điềm đã bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng mà chạy tới trước mặt hắn, đương nhiên không uyển chuyển nhẹ nhàng cũng không được, bởi vì mưa to vừa qua khỏi không bao lâu, gạch phía dưới tất cả đều là nước bẩn, dám chạy quá nhanh sẽ bắn bùn hết lên người.

Cô là mượn dùng hệ thống mới có thể uyển chuyển nhẹ nhàng như vậy mà lại đây, thiếu nữ sắc môi phấn nộn tươi cười mi mắt giơ lên cong cong, gió mang theo những biểu đạt vụn vặt trên mặt cô, đẹp giống như một bức họa lưu động, cô ngửa đầu nhìn về phía Ngụy Tu, thanh âm mở miệng cũng không phải cùng Ngụy Tín Nhiên nói chuyện trầm thấp cùng lười nhác, mà là chân chính thuộc về thiếu nữ điềm mỹ cùng nhảy nhót.

Ngụy Tu hoàn hồn trước tiên, lại là nhanh chóng cúi đầu, làm tóc của hắn che đi vết sẹo ở thái dương, theo bản năng đem một bên mặt hoàn hảo hướng về phía Long Điềm Điềm.

Long Điềm Điềm trong mắt xẹt qua ý cười, như là căn bản không có nhìn đến thái dương của hắn, tóc căn bản che không được vết sẹo còn đỏ tươi, chỉ là quan tâm nói, "Chỗ bị dao đâm, cũng đã lành chưa?"

Ngụy Tu nhìn thoáng qua Long Điềm Điềm, gật gật đầu, mở miệng nói, "Tốt."

Thanh âm của hắn cùng buổi tối ngày đó bị đám côn đồ kia đánh lúc trước giống nhau, lạnh lùng kéo kéo, thực thiếu đánh, Long Điềm Điềm nghe xong liền nhớ tới chuyện hắn căn bản sẽ không đánh nhau còn buông lời hung ác, buồn cười, liền bật cười.

Ngụy Tu nhìn cô, cô liền nói nói, "Tôi rất vui, vết thương của anh tốt rồi thì có thể đi học lại, hiện tại chương trình học rất căng, một chút chậm trễ cũng không tốt."

Cô vẫn luôn cười, Ngụy Tu cũng bị ý cười của cô cảm nhiễm, thấy cô không có cố tình dừng lại vết sẹo ở thái dương trên mặt hắn, Ngụy Tu thoáng nhẹ nhàng thở ra, biểu tình cũng thả lỏng xuống, lúc này mới nói, "Buổi tối hôm đó, cảm ơn cô đưa tôi đi bệnh viện."

Ngụy Tu nói, rồi cầm túi đeo vai xách lên, từ bên trong lấy ra một bóp tiền, lấy một ít tiền đưa cho Long Điềm Điềm, "Hôm đó cô giúp tôi ứng tiền thuốc men, bây giờ trả lại cho cô."

Long Điềm Điềm đã dự đoán được là hắn tới trả tiền, một ít này thoạt nhìn so với số cô ứng ra cũng muốn nhiều hơn rất nhiều, nguyên văn trong sách cũng là sau khi Ngụy Tu thanh toán tiền thuốc men, dù cho nữ chính trên mặt có sẹo, hắn cũng không chú ý, hắn hoàn toàn là một tên cặn bã, đây là sau khi cho cô tiền, muốn phủi sạch quan hệ a.

Dễ dàng như vậy khiến cho hắn phủi sạch, sau này lại lại tiếp cận liền phí sức, thừa dịp hắn bây giờ còn có chút tình cảm tạ ơn nghĩa, cô phải lợi dụng cho thật tốt.

Long Điềm Điềm "A" một tiếng, đôi mắt nhanh chóng dạo qua một vòng, suy nghĩ lý do, bất quá ngủ gà ngủ gật lại có người đưa gối đầu, cô mắt thấy cha ruột của nguyên nữ chính Bạch Chính Quốc đã uống rượu liền nổi điên đánh người đang hướng tới bên này đi tới.

Ngày hôm qua làm ca đêm, ông ta lại không về nhà, phỏng chừng là cùng bạn bè chó mèo uống rượu đi, hiện tại mặt mày đỏ rần, nhìn dáng vẻ là uống tới choáng váng.

Mấy ngày qua Long Điềm Điềm lợi dụng hệ thống làm cho ông ta khi về nhà liền mất đi tri giác, cô cùng với mẹ của nguyên thân Bạch Diệc, liền đều bình yên vô sự, người này vốn là Long Điềm Điềm lưu trữ lại chuẩn bị sau này dùng đến, nhưng là hôm nay nếu vừa vặn, liền lôi ra linh động sử dụng trước, nhìn chó sủa có phải dễ nghe hay không đi.

Long Điềm Điềm làm bộ không có nhìn thấy người đàn ông kia đang đi tới, cố ý đề cao âm thanh, ở trong phạm vi người đàn ông có thể nghe được liền mở miệng, "Ngụy Tu, anh có thể giúp tôi hay không!"

Ngụy Tu sửng sốt một chút, nhìn khuôn mặt nhỏ của Long Điềm Điềm trở nên sợ hãi cùng khẩn cầu, trong mắt thậm chí tràn ngập hơi nước, khẽ nhíu mày, hỏi, "Cái gì?"

"Tiền đó...... Tiền đó kỳ thật là tôi trộm từ trong nhà, một chút tích cóp, ba tôi sau khi uống say liền đánh tôi với mẹ tôi gần chết mới thôi, tôi muốn," Long Điềm Điềm nước mắt rơi xuống, "Tôi muốn chờ đến tích cóp đủ rồi, liền mang theo mẹ tôi cao chạy xa bay, ngày thường tôi đều là tùy thân cất giấu, nhưng là rất sợ bị phát hiện, cho nên anh có thể hay không......"

Dư quang nhìn thấy Bạch Chính Quốc đã dừng lại, chính hướng tới bên này nhìn qua, Long Điềm Điềm tiến lên một bước, hàm chứa hai dòng nước mắt long lanh trong suốt, khẩn cầu nói, "Giúp tôi giữ một thời gian trước, chờ tôi tích cóp đủ rồi...... A!"

Bạch Chính Quốc không phụ sự mong đợi của mọi người, thấy con mình cùng một người con trai lôi lôi kéo kéo, nói cô giấu tiền chính là tiền bồi thường hàng hóa của nhà mình, liền sải bước mà đi tới, bay thẳng đến Long Điềm Điềm giơ tay, đưa ra một cái tát đập ở trên mặt cô, trực tiếp đem cô đẩy ngã ở trên mặt đất.

Mà Long Điềm Điềm lúc này đã cho hệ thống che chắn cảm giác đau cho cô, sau khi nặng nề mà ngã trên mặt đất, nước trong kẽ hở của nền gạch phun ra tới, nháy mắt liền làm dơ váy trắng cùng mặt của cô, một bên mặt của cô đỏ bừng, nước mắt rào rào mà rớt xuống, giương mắt nhìn thoáng qua Ngụy Tu, tựa như một đóa hoa vừa mới mạnh mẽ nở ra, đã bị giẫm đạp vào nước bùn.

Ngụy Tu chính là một thân thiếu gia tôn quý, ngày đó bị chặn đường đánh, đã là chưa từng có, giống như vậy nhìn đến một người đàn ông thành niên tát tai một cô gái mảnh mai, hắn quả thực khiếp sợ.

Hắn khiếp sợ nên theo bản năng lui về phía sau một bước, đối mặt với tầm mắt của Long Điềm Điềm, Long Điềm Điềm lại không màng tới người đàn ông đang nắm tóc cô, đối với Ngụy Tu dùng khẩu hình mà nói —— chạy mau!

Trong nháy mắt, Ngụy Tu nghĩ đến buổi tối hôm đó, cô gái này vì hắn nghĩa vô phản cố mà xông tới, vì hắn mà sốt ruột, vì hắn mà điên cuồng, mặt đầy nước mắt dàn dụa mà che chắn, Ngụy Tu đầu óc ong một tiếng, sau khi phản ứng lại, đã kéo túi đeo vai xông lên!

Hắn căn bản sẽ không đánh nhau, hô hấp dồn dập, đôi tay run run, đuôi mắt đều choáng váng mở ra một mảnh hồng, đối người đàn ông kia vung một cái vào đầu, lại không phát hiện, Long Điềm Điềm đang bị người đàn ông nắm tóc mà lại cười.

Long Điềm Điềm: Tôi xem anh còn thờ ơ như thế nào ——