Khí Vận Chi Tử, Phản Diện Chi Lộ

Chương 20: Lấp Khí Hóa Hải



"Huyền ca, để đệ đi đánh gãy tay tên khốn đó" - Âu Mã Thành nghiến răng nói.

Phụ thân hắn rất kỳ vọng vào Đại điển năm nay. Hiện giờ đệ đệ lại bị đánh thành thế này, còn đại điển cái quái gì nữa.

Âu Dương Huyền thầm lắc đâu. Cho ngươi đi ? E rằng chỉ giúp Khí Vận Chi Tử thăng cấp nhanh hơn.

Quy củ của gia tộc rất rõ ràng, không cho phép tranh đấu trừ khi hai bên tự nguyện.

Âu Dương Phong có thể lấy lý do cấp độ hai bên quá chênh lệch, muốn đẩy lùi trận đấu đi một hai tháng. Một, hai tháng nghe thì ít, nhưng với những kẻ như Khí Vận Chi Tử là quá thừa.

Chuyện tiếp theo không nói cũng biết, Âu Dương Phong kích động Âu Mã Thành đặt cược, sau đó đánh bại đối phương, cướp hết đồ của gã, từ đó có thêm tài nguyên để tu luyện.

Đây chính là chiêu đòn cơ bản của mấy tên nhân vật chính. Nếu Âu Dương Huyền ở hoàn cảnh của hắn cũng sẽ làm như vậy.

"Ta khuyên ngươi không nên coi thường Âu Dương Phong. Tuy ta không biết vì sao hắn có thể tấn thăng Tôi Huyết Sơ Kỳ, nhưng tuyệt đối không phải nhờ thiên tài địa bảo. Rất có khả năng kinh mạch hắn đã phục hồi, có thể tu luyện trở lại"

Âu Mã Thành trợn tròn mắt:

"Không thể nào, năm đó các y sư đã nói kinh mạch của hắn đã bị phế, chỉ có cường giả cấp Thánh trở lên mới có thể chữa trị" .

"Mỗi người đều có cơ duyên của mình. Làm sao ngươi biết hắn không vô tình gặp được cường giả cấp Thánh hay thậm chí nhặt được bảo vật nghịch thiên ?"

Âu Dương Huyền quay đầu hỏi Mã Thành khiến gã nhất thời cứng họng.

Hắn nói tiếp:

"Đưa Định Hải về đi, báo chuyện này cho cha ngươi và mọi người, nói rằng Âu Dương Phong hiện đã khôi phục, hơn nữa còn có thể tu luyện"

"Thế thì sao nào, cũng chỉ là Tôi Huyết Sơ Kỳ, đệ vẫn có thể đánh bại hắn"

Âu Mã Thành có chút không vui, hắn hiện giờ đã là nửa bước Hóa Hải, tại sao phải sợ một gã mới là Tôi Thể tầng năm.

"Đừng quên hắn là ai, thiên tài trẻ tuổi nhất của Linh Hư Thành. Nếu như có thể tu luyện, hơn nữa lại có bảo vật trợ giúp, ngươi nghĩ xem mất bao lâu để hắn bắt kịp ta ?" - Âu Dương Huyền trịnh trọng nhắc nhở.

Thấy khuôn mặt Âu Mã Thành vẫn không quá tin tưởng, Âu Dương Huyền chỉ đành lắc đầu.

Hắn biết người này tâm cao khí ngạo, bảo gã không bằng một tên Tôi Huyết Kỳ, làm sao gã chịu nổi.

Hết cách, hắn chỉ đành mặc đối phương tự lo liệu.

Bỗng nhiên một thanh âm cất lên:

"Dù hắn có thể tu luyện, nhưng huynh vẫn có thể đánh bại hắn đúng không, muội tin Huyền ca là mạnh nhất" - Giọng nói phát ra là của Lâm Uyển Nhi.

Âu Dương Huyền ngẩng lên, vừa lúc nhìn thấy khuôn mặt có chút quái dị của cô nàng.

Dường như tin tức Âu Dương Phong có thể tu luyện tạo cho nàng một sự đả kích rất lớn.

Không hiểu sao, hắn cảm thấy cô gái này cũng không hề thiện lương như vẻ bề ngoài:

"Không biết nữa" - Nói xong liền quay người rời đi.

Lâm Uyển Nhi thầm cắn môi. Năm đó nàng cũng từng ái mộ Âu Dương Phong, thậm chí có suy nghĩ muốn gả cho hắn.

Nhưng kể từ khi hắn không thể tu luyện, niềm ái mộ này liền biến mất.

Nàng tuy không cười nhạo gã, nhưng thái độ lại thập phần xa cách. Thậm chí nàng còn khinh bỉ Âu Viên Viên, cho rằng ả thật ngu ngốc khi đặt hy vọng vào một tên phế vật như vậy.

Lâm Uyển Nhi chưa từng nghĩ rằng mình sai. Tham vọng của nàng rất lớn, nàng muốn trở thành nữ chủ nhân của Âu Gia, thế nên mới từ bỏ hắn để hướng đến Âu Dương Huyền.

Nhưng nếu như Âu Dương Phong có thể tu luyện, thậm chí đánh bại cả Âu Dương Huyền, vậy thì nàng biết làm sao ?

Nghĩ đến khuôn mặt đắc thắng của Âu Viên Viên, Lâm Uyển Nhi không tài nào chịu nổi.

"Không đâu, sẽ không đâu, Huyền ca nhất định sẽ thắng, ta sẽ không chọn sai" - Nàng không ngừng tự nhủ.

Bước chân trở về phòng, Âu Dương Huyền bắt đầu dò xét nhẫn trữ vật.

Bên trong ngoài trừ thanh Cự Khuyết và lệnh bài gia tộc thì còn có ba cuốn tranh mà hắn thắng cược, một lọ đan dược, hai cuốn sách, một tấm ngọc bội và một chiếc rương chưa đầy tiền.

Âu Dương Huyền lôi ra bức Sơn Hà Đồ, bắt đầu nghiền ngẫm. Có thể khiến cho một vị kiếm tu của Hóa Kiếm Môn tìm mọi cách để đạt được, tuyệt đối là vật trân quý.

Thế nhưng suốt hai canh giờ sau đó, dù chỉ là một chút đầu mối cũng không tìm ra.

Bức tranh ngoài trừ điểm đặc biệt là thủ pháp “Tranh lồng tranh” thì dường như không có gì khác lạ.

“Không lẽ cần có đồ vật đặc biệt mới có thể phản ứng ?”

Tình tiết này thật ra cũng không hiếm, trong truyện mỗi khi nhân vật chính tìm thấy một bảo vật gì đó thì luôn cần một điều kiện cụ thể để kích hoạt.

Hắn không có khí vận giống như Âu Dương Phong, e rằng khó mà tra xét, chỉ đành vứt nó qua một bên, chuyển qua kiểm kê tiền trong rương.

Tính sơ sơ, họ Âu đếm được 100 Linh Tệ, tương đương với một vạn Kim Tệ, xem ra gã chủ thể mà hắn nhập vào rất được gia tộc bồi dưỡng.

Miếng ngọc bội xếp bên cạnh được điêu khắc tỉ mỉ, ẩn chứa trong đó là một nguồn năng lượng hùng hậu.

Đây là bảo vật phòng thân mà Âu Gia cấp cho hắn, có uy lực ngang ngửa một kích của cường giả Tụ Đan.

Tranh chấp giữa các gia tộc rất phức tạp. Không bên nào muốn con cháu đối phương lại mạnh hơn bên mình.

Do đó trong quá khứ có rất nhiều lần bọn họ bị ám sát, điển hình là Âu Dương Phong, bị một nhóm người không rõ lai lịch tấn công.

Chính vì vậy mang theo bảo vật bên mình là hết sức cần thiết.

Âu Dương Huyền để miếng ngọc bội sang một bên, cầm lấy hai cuốn sách đặt gần đó.

Hai cuốn này, một cuốn là đao pháp Hoàng Cấp trung phẩm "Phong Vân Toái Trảm", cuốn còn lại là công pháp tu luyện cấp độ Hoàng Giai Thượng Phẩm.

Công pháp cũng như vũ kỹ chia làm Thiên Địa Huyền Hoàng. Mỗi cấp lại chia làm Hạ Trung Thượng, Cực Phẩm.

Cấp bậc công pháp càng cao, tốc độ tu luyện càng nhanh. Khả năng tấn cấp lại càng lớn.

Sau khi đọc một lượt, hắn ngồi khoanh chân, hai tay tạo thế. Tay trái ở trên, tay phải ở dưới.

Cảnh giới của hắn hiện giờ là Hóa Hải Kỳ, cần phải lấp khí hóa hải.

Thế nào là Lấp Khí Hóa Hải ?

Để giải thích được điều này trước phải nói về cảnh giới Tôi Thể.

Nhiệm vụ của Tôi Thể Kỳ là hấp thu linh khí trong trời đất, qua đó không ngừng trui rèn cơ thể.

Trước Luyện Bì, sau Luyện Cốt, tiếp đến Luyện Huyết, cuối cùng là Luyện Tạng. Đây là bốn giai đoạn đầu tiên của Tôi Thể Kỳ.

Vấn đề là ở chỗ, mặc dù lượng linh khí hấp thu có thể cường hóa cơ thể nhưng nồng độ lại ít đến đáng thương, muốn sử dụng để thi triển Linh Kỹ đơn giản là không đủ.

Tại sao lại như vậy ?

Nguyên nhân là bởi thân thể con người vốn là hậu thiên, kinh mạch khi sinh ra đã yếu ớt. Nếu coi kinh mạch là đường ống, vậy thì cái đường ống đó vừa thô ráp vừa gập ghềnh, lại chất đầy đá cuội.

Ống mà như vậy thì dẫn linh khí thế nào được.

Do đó các thượng cổ đại năng đã đưa vào một giai đoạn nữa của Tôi Thể Kỳ, gọi là Tôi Mạch. Giai đoạn này tên như ý nghĩa, đó là không ngừng dùng linh khí đả thông mười bốn đường kinh mạch.

Tôi Mạch Sơ Kỳ đả thông mười hai đường Thủ Túc Tam Âm Kinh, Thủ Túc Tam Dương Kinh.

Tôi Mạch Đỉnh Phong đả thông hai đường Nhâm Mạch Âm Kinh, Đốc Mạch Dương Kinh.

Mười bốn đường kinh mạch liên kết chặt chẽ với nhau, bao phủ khắp cơ thể, một khi được đả thông toàn bộ, tức là ngươi đã chính thức bước chân vào cảnh giới Hóa Hải.

Bước tiếp theo chính là tạo một nơi chứa đựng Linh Lực.

Thần thức có Thức Hải, Linh Lực cũng có Khí Hải.

Muốn tạo Khí Hải, trước tiên cần lấp đầy các Kinh Huyệt. Những Kinh Huyệt này giống như những quả bóng, có thể tạm thời tích trữ Linh Khí.

Có tổng cộng 364 Kinh Huyệt, phân bổ đều trên hai mươi bốn đường kinh mạch, tích trữ hết toàn bộ được coi là hoàn thành giai đoạn "Lấp Khí".

Cuối cùng là bước quan trọng nhất : Hóa Hải.

Tu luyện giả huy động toàn bộ Linh khí tích trữ từ Kinh Huyệt, đánh sâu vào đan điền, không ngừng ép lại, tạo thành một vòng xoáy Âm Dương.

Âm dương linh khí giao hòa, từ không sinh nhất, từ nhất sinh nhị, từ nhị sinh tam, khí hải cũng theo đó mà hình thành.

Hóa Hải Kỳ có tổng cộng mười tầng, tương ứng với mười lần Hóa Hải. Mỗi lần Hóa Hải lại khiến Khí Hải mở rộng thêm một phần.

Còn việc mở rộng thêm bao nhiêu thì còn phụ thuộc vào kinh mạch của ngươi bao lớn, một lần Lấp Khí được bao nhiêu Linh lực.

Kinh mạch càng lớn, kinh huyệt càng to, tích trữ được càng nhiều thì Hóa Hải sẽ càng rộng.

Bản thân Thượng Cổ Đại Năng phân kinh mạch làm Nhân, Địa , Thiên tam mạch

Một cường giả sở hữu Nhân Mạch, mỗi lần Hóa Hải, thể tích Khí Hải chỉ tăng thêm ba trượng, như vậy tối đa chỉ đạt ba mươi trượng.

Nhưng một cường giả có Thiên Mạch, mỗi lần Hóa Hải, thể tích Khí Hải tăng lên tới chín trượng, tối đa lên tới chín mươi trượng.

Cứ thử tưởng tượng, cùng một chiêu người dùng được một lần là hết linh lực, thì đối phương có thể sử dụng tới ba lần mới hết.

Đấy là còn chưa kể bề dày kinh mạch Thiên Cấp rộng hơn Nhân Cấp khá nhiều, khiến cho uy lực chiêu thức cũng mạnh hơn, ai thắng ai bại không cần nghĩ cũng biết.

Đây cũng là lý do vì sao nếu có tu luyện giả xuất hiện Thiên Cấp Kinh Mạch sẽ trở thành đối tượng bị các môn phái tranh giành.

Đương nhiên cấp độ kinh mạch càng cao thì yêu cầu linh lực để tăng mỗi cấp lại càng lớn, âu cũng là chuyện công bằng.

Ngoài ra, nghe đồn thời thượng cổ còn có người từng xuất hiện Tiên Mạch, có thể mở Khí Hải lên tới trăm trượng, đương nhiên đấy cũng chỉ là truyền thuyết.

Âu Dương Huyền hiện tại là Hóa Hải Đệ Tam Tầng, nhưng kinh mạch chỉ là Địa Mạch, đồng nghĩa với việc Khí Hải chỉ có mười tám trượng.

Hắn không ngừng hấp thụ linh khí vào trong các kinh huyệt, muốn trùng kích lần Hóa Hải tiếp theo, có điều tốc độ hấp thụ là tương đối chậm.

Cầm trong tay lọ đan dược có ghi chữ Nạp Khí Đan, Âu Dương Huyền không ngừng quan sát.

Đây là loại đan dược phù hợp cho cảnh giới Hóa Hải, có giá 800 Kim Tệ một viên, có thể giúp tu luyện giả hấp thụ linh lực trong đó, tăng nhanh tốc độ Lấp Khí.

Viên đan dược có màu đen tuyền, tỏa ra mùi thơm ngát. Vừa bỏ vào miệng, một luồng linh lực ấm áp liền tỏa ra, thẩm thấu vào từng sợi kinh mạch.

Chẳng mấy chốc, hắn đã Lấp Khí được hơn một nửa số Kinh Huyệt.

Điều này hoàn toàn không làm họ Âu thấy vui, trái lại hắn cảm thấy mình đang gặp một vấn đề rất nghiêm trọng.

Thông thường trong mỗi bộ truyện xưa, lý do nhân vật chính mạnh mẽ chính là nhờ công pháp nghịch thiên, từ đó khiến hắn vượt trội hơn đồng giai.

Nhưng hiện tại cái gì hắn cũng không có, chỉ với Địa Mạch, khí hải của hắn tối đa chỉ đạt tới sáu mươi trượng, nếu như gặp một gã có cảnh giới cao hơn, hoặc thâm chi sở hữuThiên Mạch thì làm thế nào, không phải là chịu thiệt sao ?

Day day trán, Âu Dương Huyền bỗng dưng nhớ đến một vật.

Tấm mề đay của Tô Chi Nhạc.

Đêm đó trước khi chết, lão Tô có đưa cho hắn một tấm mề đay cổ, nhưng khi xuyên qua đến đây thì không thấy.

Bởi xảy ra quá nhiều chuyện khiến Âu Dương Huyền nhất thời quên mất, không biết nó có đi theo mình không.

Sờ mó một lượt vẫn tìm được gì, hắn hoài nghi chẳng lẽ nó ẩn núp trong cơ thể mình.

Thử sử dụng thần thức nội thị khắp cơ thể, hắn rốt cuộc tìm thấy một chấm nhỏ nằm trong đầu, tiến đến quan sát gần hơn, hắn vui sướng khi nhận ra đây chính là tấm mề đay đó.

Tấm mề đay ban đầu còn nhỏ tí như hạt gạo, nhưng khi đến gần liền trở nên thật khổng lồ, đứng trước nó thân hình do thần thức hóa của Âu Dương Huyền trở nên nhỏ bé như con kiến.

Mặt ngoài tấm mề đay vẫn có mười viên ngọc, chín viên quây quanh một viên to hơn có màu vàng, tạo thành hình dáng của một hệ tinh hà cỡ nhỏ.

"Mề đay, chúng ta lại gặp mặt"

Khuôn mặt hắn vô cùng háo hức, trong đầu đã mơ đến công pháp cùng bí bảo nghịch thiên.