Âu Dương Huyền mở ra Thập Nhãn, bắt đầu nghiên cứu bức họa. Ban đầu hắn chưa thấy gì, nhưng dần dần ở nơi ngọn lửa mà nhóm người đang tế bái, xuất hiện một luồng hỏa chi quy tắc cực kỳ mờ nhạt.
"Thì ra là vậy, vẽ lửa thay cho chữ thật ra cũng là một cách Họa"
Chế Phù Sư là người viết ra ngôn ngữ của thiên đạo. Chữ chính là một dạng ngôn ngữ, mà tranh cũng là như vậy. Viết chữ hay vẽ tranh thì có gì khác nhau ? Chỉ cần thiên đạo hiểu, vậy thì chính là Họa.
Thông suốt được điểm này, Âu Dương Huyền rốt cuộc tìm ra một lối đi hoàn toàn mới.
Hắn bước qua bức "Tế bái Hỏa Thần", đi đến bức tranh tiếp theo. Đây là một bức tranh khổ lớn, miêu tả một con hỏa long đang bay lượn giữa chín tầng trời. Từ miệng của nó phun ra một cột lửa thiêu cháy toàn bộ sinh vật trên mặt đất.
So với ngọn lửa đầu tiên, ngọn lửa từ miệng rồng trông thật dữ dội và mãnh liệt.
Âu Dương Huyền chậm rãi cảm ngộ. Từng bước, từng bước, hắn không ngừng quan sát cách vẽ tranh của những vị Họa Sư. Nếu coi Thiên Đạo Chân Ngôn là một bài văn, vậy thì mỗi bức tranh lại có một cách trình bày khác nhau, có đôi khi phân tách, lại có lúc quy nạp, cũng có khi liên kết, lại có lúc rời rạc, nhưng tất cả đều tạo thành một bài văn hoàn chỉnh.
Thực tế suốt hàng vạn năm qua, không phải không có người nghĩ đến phương pháp này của Âu Dương Huyền. Chỉ là so với Phù Sư, thiên đạo chân ngôn trên họa quyển quá mỏng manh. Họ lại không có thần thức biến thái như hắn, có thể nhìn ra thiên đạo chân ngôn trên ngay cả những bức họa bình thường nhất.
Nhậm Khinh Sương đứng bên cạnh không hiểu đối phương đang làm gì, chỉ thấy gã cứ đứng trước mỗi bức họa, mắt chăm chú nhìn vào đó thật lâu.
Sau gần nửa canh giờ, Âu Dương Huyền rốt cuộc quan sát hết cách thể hiện Hỏa chi quy tắc trong bốn mươi bức họa, không khỏi mừng rỡ. Những thứ này tuy còn thô sơ, nhưng đã tiết kiệm rất nhiều cho hắn thời gian tu luyện.
Đang muốn rời đi, mũi hắn chợt ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng như u lan, nhẹ nhàng, tinh khiết, len lỏi vào từng thớ thịt, khiến hắn không nhịn được mà hít thêm một lần nữa.
"Cô nương đến mua tranh sao ?" - Một gã thư sinh lên tiếng.
Âu Dương Huyền quay đầu lại, vừa lúc chạm phải một đôi mắt xanh như làn nước mùa thu, đôi mi như được lấy từ trong họa. Mái tóc đen tuyền thả dài sau lưng, được tô điểm thêm bằng một chiếc trâm cài màu mận chín.
Nữ tử vận một thân lam y, để lộ vai trần gợi cảm. Ống tay áo mỏng như tơ, làm từ chất lụa thượng hạng, uốn lượn bồng bềnh theo hai cánh tay thon dài.
Nàng chính là đệ nhất bài danh của Vạn Túy Lâu, Như Nguyệt.
So với khi đứng trên sân khấu, Như Nguyệt hôm nay thiếu đi một phần vũ mị, nhưng lại nhiều thêm một chút phong tình.
"Không ngờ lại có thể gặp công tử ở đây, thật là có duyên" - Như Nguyệt không để ý đến gã thư sinh, chỉ mỉm cười. Nụ cười rực sáng tựa trăng rằm trong đêm thu.
Có duyên ? Âu Dương Huyền nghĩ thầm.
Nếu Khí Vận Chi Tử Âu Dương Phong ở đây, hắn có thể tin vào hai chữ có duyên. Dù sao thể loại nam chính vô tình gặp nữ phụ trên đường cũng không hiếm, nếu không lấy đâu ra tình huống cho hắn trang bức ?
Nhưng hắn thì không phải. Vừa hôm qua chúng ta đã gặp, ngày hôm nay ta đi Thiên Bảo Các xem tranh, ngươi cũng đồng thời xuất hiện. Trùng hợp ư ? Có quỷ mới tin.
"Công tử xem tranh lâu như vậy, là có ý muốn học thư họa sao ?" - Giọng nói của nàng nghe như chuông bạc, mềm mại êm tai khiến người ta dễ bị lạc vào đó.
"Không có gì, chỉ là nhất thời hứng thú mà thôi"
Lời vừa nói ra, hắn bất giác quay qua nhìn Nhậm Khinh Sương, quả nhiên thấy cô nàng đang nhếch miệng coi thường.
Lại là bài ca hứng thú, ngươi cái gì cũng hứng thú học vậy sao.
"Công tử thật biết đùa, trùng hợp là tiểu nữ lại có chút kiến thức về họa quyển. Nếu đã vậy, không bằng chúng ta cùng tới Tây Các. Nơi đó phong cảnh rất đẹp, lại có một phòng thư họa có thể vẽ tranh"
Âu Dương Huyền miệng thì mỉm cười nhưng trong lòng liền dậy sóng. Kể từ lúc lấy được Sơn Hà Đồ, hắn đã nghĩ xem tên kiếm tu sẽ tiếp cận mình bằng cách nào. Hiện tại Như Nguyệt xuất hiện càng làm hắn thêm cảnh giác.
Chưa nói đến việc nàng có chút tà môn, xuất thân của nàng cũng là một dấu hỏi lớn.
Mười ngày trước, nữ nhân này đột nhiên xuất hiện, một hơi giành lấy đệ nhất bài danh từ tay Tô Ngọc, khiến cho lâu chủ phải tổ chức Bài Danh Hội. Nếu không như vậy, Dư Tùng Vận chưa hẳn đã tới Vạn Túy Lâu, cũng sẽ không đánh mất Sơn Hà Đồ vào tay mình.
Đây chính là điểm đáng ngờ.
Âu Dương Huyền là một kẻ cẩn trọng, biện pháp an toàn nhất chính là từ chối. Có điều trong thâm tâm, hắn thực sự tò mò về Sơn Hà Đồ. Nếu đối phương thực sự là đồng bọn của gã kiếm tu, có lẽ sẽ kiếm được một chút thông tin hữu ích.
Có câu không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con. Hắn lại có bảo vật hộ thân trong người, đối phương muốn ra tay cũng không phải chuyện đơn giản.
Nghĩ đến đây, Âu Dương Huyền lôi ra một chiếc quạt xếp, khẽ phe phẩy:
"Sương tỷ, tỷ về trước đi, ta cùng Như Nguyệt cô nướng muốn đi du hí, tiện thể trao đổi tâm đắc một phen"
Nhậm Khinh Sương nhìn nữ nhân trước mặt, lại thấy vẻ mặt đắc chí của Âu Dương Huyền, bao nhiêu hảo cảm gom góp được liền trôi theo dòng nước.
" Đúng là nam nhân" - Nàng hừ lạnh quay đi.
Âu Dương Huyền và Như Nguyệt cùng rảo bước đi về Tây Các. Đây là nơi cho thuê gian phòng dành cho việc thưởng hoa, ngắm cảnh. Xung quanh là hồ sen thơm ngát, lại đang vào mùa, có thể nói là cảnh đẹp ý vui.
Thư phòng mà bọn họ thuê không quá rộng rãi nhưng sạch sẽ, bên trong chứa đầy dụng cụ, từ bút lông, nghiên mực, màu vẽ cho đến giấy tuyên và đĩa pha màu.
Phía trên bàn còn đựng một ấm trà và một bộ chén sứ. Xem ra người chủ của nơi này cũng rất có nhã ý, có thể vừa thưởng trà, vừa vẽ tranh, đây quả thật chính là giấc mộng của mọi vị Họa Sư.
Như Nguyệt lấy từ trong túi ra một gói trà đổ vào ấm. Chẳng biết làm cách nào mà nước trong ấm tự động sôi.
Sau một lúc nàng nhấc lên, từ từ đổ ra hai cái chén. Khi ngẩng đầu dậy, đã thấy Âu Dương Huyền đang tản bộ xung quanh, không ngừng sờ mó. Bộ dáng giống như rất hứng thú với mấy dụng cụ thư họa.
Nàng cầm chén đứng lên đưa cho hắn, nhưng hắn chỉ cầm chứ không uống.
"Công tử không uống là vì chê trà pha không ngon, hay là sợ tiểu nữ hạ độc vào trong đó" – Như Nguyệt vừa nói vừa khẽ nhấp một ngụm, đôi mắt đẹp vẫn chăm chú nhìn Âu Dương Huyền.
Họ Âu hơi lúng túng, dùng hai tay nâng chén chầm chậm uống. Nước trà xanh ngát, tỏa ra mùi thơm rất dễ chịu:
"Đúng là trà ngon. Không biết trà này tên là gì ?"
“Là Vong Tình Trà”
“Vong Tình Trà ? Cái tên cũng thật cổ quái” – Âu Dương Huyền không nhịn được mà nhận xét.
Như Nguyệt khẽ mỉm cười. Hai người ngồi xuống bàn, nàng bắt đầu mài mực.
"Công tử muốn học vẽ tranh sao ?"
"Như Nguyệt cô nương biết vẽ tranh, không biết là do ai dạy"
"Thân sinh vốn là một họa sư, bốn tuổi tiểu nữ đã được học mài mực, năm tuổi tập vẽ, sáu tuổi tập tô"
Chẳng trách mỗi động tác của nàng lại thuần thục như vậy, hóa ra là xuất thân từ con nhà gia giáo, chỉ là không hiểu sao lại đi theo con đường như hiện tại.
Dường như đoán được tâm tư của Âu Dương Huyền, Như Nguyệt khẽ đáp:
"Tiểu nữ đến từ một tiểu trấn nhỏ nằm giữa Thanh Hoàn Quốc và Thiên Khôn Quốc. Năm ta lên mười, chiến tranh nổ ra, anh trai ta tòng quân chết trận. Phòng tuyến của Thanh Hoàn sụp đổ, quân đội của Thiên Khôn Vương Triều đi qua tiểu trấn, đốt phá nhà cửa. Bản thân tiểu nữ cũng bị bắt làm nô. Nếu như không phải trên đường gặp được ân sư, có lẽ đã sớm là nắm xương khô, hoặc tồi tệ hơn bị bán làm thiếp cho người khác"
Âu Dương Huyền không nghĩ nữ nhân này lại có quá khứ đau khổ như thế, thầm thở dài. Chỉ là có một điều hắn không hiểu, tứ đại vương triều nằm dưới sự quản lý của Liên Minh Tứ Trụ, đáng lẽ phải yên bình mới đúng, thế nhưng dường như lại thường xuyên có chiến tranh.
Khả năng duy nhất là bản thân Liên Minh không muốn quản. Có chiến tranh mới sinh ra hào kiệt, giết một người là tội, giết vạn người là hùng. Không chừng trong đó lại đản sinh ra những nhân tài mà Liên Minh có thể chiêu mộ.
Những công hội như Luyện Khí hay Luyện Đan lại càng ưa thích chiến tranh. Đánh nhau nhiều, nhu cầu vật tư lại càng tăng cao, đây chính là miếng mồi béo bở cho bọn họ, họ mong còn chả kịp nói gì đến ngăn cản. Ở thế giới cũ của hắn, đây được gọi là làm giàu trên xương máu của người khác.
"Ân sư dạy tiểu nữ múa, vừa có ơn làm thầy, vừa có ơn làm mẹ. Cách đây hai tháng, nàng không may bạo bệnh, cuối cùng viết một bức thư gửi đến lâu chủ hiện tại của Vạn Túy Lâu, xin cho tiểu nữ một nơi để sinh nhai"
Như Nguyệt vừa nói vừa mài mực, đến khi mài xong, tay trái khẽ cầm bút lông, nhẹ nhàng chấm một nét trên giấy:
"Vẽ tranh cũng như uống trà, muốn vẽ đẹp, trước cần ngưng thần, phác thảo bố cục, sau mới khắc đường nét"
Động tác của nàng nhẹ nhàng thanh thoát, thi thoảng lại khẽ chạm bút vào khay mực, sau gần một nén nhang, đã có thể nhận ra bức tranh vẽ gì. Đây là một bức họa vẽ một con chim, chính xác là một con phượng hoàng. Đôi cánh nó giang rộng, đỏ rực như lửa, dường như là muốn bay.
Âu Dương Huyền thầm tấm tắc khen. Hắn có thể cảm thấy trong bức tranh ẩn ẩn hỏa chi quy tắc, tuy không bằng những bức tranh mà hắn từng xem, nhưng tuyệt đối cũng không kém nhiều.
"Cô nương quả thật chính là tay nghệ như hoa, tại hạ xin bái phục. Chỉ là không biết bức họa này có tên là gì ?"
"Xin công tử cho bức tranh này một cái tên"
Âu Dương Huyền ngẫm nghĩ một lát, rồi trả lời:
"Chi bằng gọi nó là Mộng Nhập Thiên Thanh đi"
Như Nguyệt hơi nhíu mày, Mộng Nhập Thiên Thanh, tại sao lại là Mộng Nhập Thiên Thanh ?
"Tại hạ chỉ cảm thấy Phượng Hoàng vốn nên thuộc về bầu trời, thế nhưng phượng hoàng trong bức tranh này chỉ giang cánh chứ không bay, giống như chỉ có thể ngước lên nhìn trời cao. Mộng Nhập Thiên Thanh chính là ý chỉ giấc mộng được tự do bay lên chạm tới trời xanh"
Nghe thấy hai chữ "Tự Do", chiếc bút trong tay Như Nguyệt hơi dừng lại. Động tác này rất nhẹ, cũng rất nhanh, nhưng không thoát được tầm mắt của Âu Dương Huyền.
"Tự do, ai mà chẳng muốn được tự do, nhưng có đôi khi lại thân bất do kỷ" - Như Nguyệt nói với Âu Dương Huyền nhưng lại như tự nói với chính mình.
Sau một lúc dường như cảm thấy hơi thất thố, nàng khẽ vuốt lấy mái tóc, mỉm cười đưa bút cho hắn:
" Công tử cũng thử đi"
Âu Dương Huyền cầm lấy bút lông, cảm thấy thân bút hơi nhẹ nhưng đàn hồi, tuy phong cách vẽ của thế giới này hơi khác, nhưng kiếp trước hắn cũng từng được mẹ dạy về thư họa, cũng không đến mức chẳng biết gì.
Dưới sự chỉ dẫn của Như Nguyệt, Âu Dương Huyền dần tạo ra những đường nét đầu tiên, tuy còn chút nguệch ngoạc, nhìn chí ít cũng có hình thù.
Không biết từ lúc nào, thân hình Như Nguyệt đã dán sát vào người hắn, cái cần cổ trắng ngần chỉ cách hắn có nửa phân.
Trong thoáng chốc, hắn lại ngửi thấy mùi hoa u lan trên người nàng. Một mùi hương nhẹ nhàng, êm dịu mà quyến rũ.