Khí Vận Hệ Thống

Chương 220: 220





Ý định ban đầu khi Tần Vũ đến Thương quốc này cũng chỉ là thông qua Bối gia khống chế Thương quốc trong tầm tay, bằng cách nô dịch Ngũ hoàng tử, Tần thế gia sẽ khống chế âm thầm đằng sau, nhưng sự xuất hiện của nàng làm hắn thay đổi kế hoạch vào phút chót.
Tần Vũ quyết định hậu thuẫn cho Tam công chúa đăng cơ, nên phải giữ lại cho lão tổ hoàng thất một mạng, để lão có thể bảo hộ cho nàng, ban đầu hắn định để cho Ngũ hoàng tử đảo chính thành công, giết cả lão tổ hoàng thất, rồi mới ra tay diệt trừ Hồn Điện chấn nhiếp Bối gia, đưa Bối gia thành gia tộc công thần, phối hợp với Ngũ hoàng tử thay hắn bên trong bên ngoài hoàng cung khống chế Thương quốc.
Nhưng mà đêm đó, Bối gia lão tổ lại úp bài, đổi phe, chuyển sang ủng hộ lão tổ hoàng thất, nhưng suy cho cùng, với tình thế đêm đó, lão ra quyết định như vậy hoàn toàn hợp tình hợp lý.

Bởi vì nếu Hồn Điện tiêu diệt được hoàng thất, Bối gia chắc chắn sẽ phải bồi táng theo, không thể nào Hồn Điện cho Bối gia tranh giành sự ảnh hưởng ở Thương quốc được.
Nhưng chân chính cuối cùng, bọ ngựa bắt ve, lại là Tần Vũ, ba bên chém giết lẫn nhau, tiêu hao nghiêm trọng, nguyên khí đại thương, bị hắn lợi dụng mượn danh Tam công chúa đường hoàng tiến vào tham chiến, ngư ông đắc lợi.
Lão tổ Bối gia lẫn lão tổ hoàng thất bất đắc dĩ phải phục tùng hắn, để giữ lại một mạng, chuyện nội bộ ở quốc gia phụ thuộc, thiên triều thường rất ít khi can thiệp, trừ khi chính bọn họ bỏ ra cái giá lớn, mời cường giả thiên triều ra tay.

Hoặc là có chiến tranh quy mô cấp quốc gia, bọn họ mới đưa quân đội xuống bảo vệ, ra uy với các thế lực khác.

Còn lại, miễn hàng năm cống nạp đầy đủ là được, ai làm quốc vương bọn họ cũng không quan tâm.
Hơn nữa, lúc Tần Vũ cho thủ hạ tiến vào toàn bộ cải trang thành cấm vệ quân Thương quốc, còn hô lớn khẩu hiệu “Tam công chúa vạn tuế”, người ngoài hoặc tai mắt nhìn vào cũng chỉ biết là người của Tam công chúa mời đến, phút cuối tranh thủ ngư ông đắc lợi mà thôi.

Cho nên bắt buộc phải đưa nàng đăng cơ, mới che được tai mắt thiên hạ, cũng có cái cớ hợp lý để trình lên thiên triều ẩn giấu sự thật đằng sau.
Mấy ngày gần đây, hắn ở bên ngoài không đến gặp nàng, một là Tần Vũ bận phải chỉ huy truy quét tàn dư Hồn Điện ở Thương quốc.

Hai là càn quét hết tất cả các thế lực chống đối nàng ở kinh đô, dưới danh nghĩa cấm vệ quân diệt trừ phản loạn.

Sau đó, đường đường chính chính đưa các gia tộc phân hệ Tần thế gia cài cắm ở Thương quốc vào trong hoàng triều.

Đại kế của Hồn Điện ở Thương quốc thất bại thảm trọng, tổn thất một hơi 4 vị cao thủ Đại Thừa kỳ cảnh giới.

Cộng thêm hơn 500 nhân thủ cài cắm trong hoàng cung, một đêm chết sạch, phân bộ ở khắp nơi trong Thương quốc ngày đêm bị truy quét, thiệt hại đến bây giờ không kể xiết.

Tần Vũ trong lòng thở dài, vuốt ve mái tóc của nàng, hắn bây giờ cũng không biết làm sao cho phải.

Vốn dĩ kế hoạch ban đầu của hắn cũng không phải như thế này, tất cả đều là duyên số đưa đẩy hắn và nàng đến với nhau.
Tử Yên bấu bấu tay hắn, ý muốn đưa nàng đi theo, Tần Vũ thở dài, rồi bất đắc dĩ nói:
- Ta sẽ ở lại thêm một thời gian, tìm thế thân cho nàng, hướng dẫn chi tiết sự vụ, rồi mang nàng cùng rời đi.
Lăng Mộng Nhi nghe hắn nói vậy, khóc òa lên vì hạnh phúc, càng ôm chặt hắn.

Bây giờ, đối với nàng mà nói, cũng chỉ còn hắn và Hứa Chử thống lĩnh là người thân mà thôi, phụ mẫu đã mất, gia gia là lão tổ hoàng thất, vốn trọng nam khinh nữ, xa cách với nàng, nên tình cảm cũng không có bao nhiêu.
Cho nên khi nghe hắn đồng ý mang nàng đi theo, nàng mới cảm thấy vui vẻ như vậy, dẫu sao nàng quyết định lần nữa tranh đấu cũng là vì hắn, bây giờ, hắn mà rời đi, nàng cũng không còn biết phải dựa vào ai để gắng gượng tiếp.

Nên nàng quyết định bỏ tất cả hư vinh ở lại phía sau, đi theo hắn, ngoan ngoãn làm một cái lão bà.
Tần Vũ ở lại Thương quốc thêm gần một năm, sắp xếp sự vụ, hướng dẫn thủ hạ bên dưới làm việc và quản lý, xong xuôi mới an tâm giao lại cho Vô Diện Tam Quỷ lão nhân, rồi mới rời đi.

Lần này hắn sẽ trở về Hoàng Đô, Đông Tấn Quốc trước, thiết lập mối quan hệ quốc gia phụ thuộc với Thương quốc, từ từ xây dựng căn cơ Tần thế gia ở Thương quốc, biến Thương quốc thành tiền tuyến phòng thủ phía trước còn Đông Tấn quốc làm hậu phương phía sau.
Long thế gia và Nam Cung thế gia bên này, dùng hơn mười năm thời gian, cũng đã thành công đưa Sở quốc khống chế trong tay, bắt đầu xây dựng tiền tuyến phòng thủ ở quốc gia này, kết hợp liên minh với Thương quốc của Tần thế gia, âm thầm nuôi dưỡng binh lực, chờ thời cơ chín muồi tiến hành Bắc phạt.
Tần Vũ cũng giúp Hứa Chử lão nhân lên làm thống lĩnh quân doanh Thương quốc, lại hướng dẫn lão cách rèn luyện binh sĩ, thiết lập hệ thống quân hàm chiến công, và quản lý quân doanh theo thập bách phu trưởng hệ.


Lão cũng rất khâm phục Tần Vũ, tuổi trẻ tài cao, vậy mà có thể nghĩ ra cách quản lý quân doanh tài tình như vậy, không hổ là Tần thế tử của đệ nhất thế gia Đông Vực.
Lão cũng giao ra tinh huyết bản mệnh đưa cho Tần Vũ nắm giữ, thề một lòng trung thành với hắn, mong sau này có thể đi theo bảo vệ Lăng Mộng Nhi.

Tần Vũ cũng không bạc đãi những người thân cận với nàng trong những năm qua, dựa trên năng lực và thiên phú của họ mà bố trí sắp xếp chức vụ phù hợp, vô tình thu phục được nhân tâm của bọn họ.
Bây giờ trong hoàng cung, Tần Vũ cũng có không ít thân tín là người xuất thân từ Thương quốc này hỗ trợ cho hắn.

Việc này mà nói là chuyện vô cùng tốt, nhất là sau này khi Tần thế gia viễn chinh đến đây, được sự ủng hộ của người Thương quốc phải nói là vô cùng hoàn mỹ.

Chỉ là bây giờ cần phải chậm rãi gieo xuống mầm mống niềm tin cho bọn họ mà thôi.
Giống như Đông Tấn quốc hiện tại, dân chúng và tu sĩ vô cùng ủng hộ tứ đại thế gia Đông Vực, bởi vì đời sống của bách tính và tu sĩ đều được nâng cao rõ rệt, chế độ bóc lột hà khắc cũng không còn nữa, mọi người cùng hưởng thành quả của sự phát triển này.
Còn về Thiên Cẩu mà tông môn giao cho hắn tìm kiếm, hơn chục năm nay Tần Vũ cho thủ hạ nghe ngóng khắp nơi, nhưng vẫn chưa có manh mối, Thương quốc rộng lớn, hắn cũng không thể chỉ vì tìm nó mà chậm trễ đại sự, đành giao lại cho thủ hạ tiếp tục tìm kiếm, còn hắn trở lại Đông Vực làm chuyện chính sự.

Phủ Tần Vũ, Hoàng Đô thành, Đông Tấn quốc, lúc này Hoa Y Tiên, Diệp Nhi, Dương Nguyệt Thiền mấy nàng đã đứng đợi sẵn Tần Vũ hắn quay về, từ đằng xa mấy nàng giấm chua nhìn hắn, nam nhân này của mấy nàng biệt xứ làm chính sự cũng không quên thu thêm hai cái lão bà thiệt là hết nói nổi.
Dương Nguyệt Thiền nói:
- Diệp Nhi tỷ, tỷ có nghĩ ta nên một tiễn bắn nát trường thương của chàng hay không ? Để chàng lêu lổng thật là nguy hại cho mỹ nhân Thiên Huyền Đại Lục.
Diệp Nhi cũng gật gù nói:
- Ta nghĩ hẳn là nên như vậy, sao đó tống chàng lên núi Phật sơn, tịnh tu sửa đổi tâm tính mới được.
Hoa Y Tiên một bên cũng liên tục gật gù phụ họa.

Tần Vũ đằng không từ xa bay tới, bỗng chốc cảm giác lành lạnh sống lưng, tiểu đệ có chút co rút lại, không biết là bị ai mang sát khí nhằm vào, hắn thật muốn lấy tay che chắn lại một hai.
Lúc này Nam Cung Uyển Nhi, Long Vũ Âm, Vũ Nguyệt Nhi cũng đã đến Hoàng Đô, nghe tin hắn trở lại cũng nhanh chóng ghé thăm hắn, từ xa xa mấy nàng đã thấy hắn mang theo hai mỹ nhân về, trong lòng thật muốn lao lên quần ẩu hắn một trận.
Long Vũ Âm đanh đá nói:
- Sớm biết hắn như vậy, ngày đó muội đã một cước phế hắn cho rồi.
Vũ Nguyệt Nhi vội vã bênh hắn một chặp:
- Ài, huynh ấy anh tuấn tiêu sái, khí thế bá đạo, nếu là muội, cũng bị huynh ấy hớp hồn!
Nam Cung Uyển Nhi chọc nàng:
- Ài, muội đúng là bị huynh ấy hớp hồn thật rồi!
Vũ Nguyệt Nhi ngượng ngịu cười cười nhìn hai nàng.
Ở hướng Tây Nam, Gia Cát Thường Hi cùng Cổ Huân Nhi hai mắt đằng đằng sát khí nhìn Tần Vũ, bọn họ ở nhà khổ cực cầu nguyện cho hắn bình an nơi xứ người, nào ngờ hắn hưởng phúc nhân gian như vậy, nào có cực khổ như bọn họ nghĩ chứ.
Hai nàng không hẹn mà cùng nghĩ nam nhân tên Tần Vũ này của mấy nàng hẳn là đến Thương quốc ngày đêm hưởng thụ mỹ nhân, hai tay chỉ đạo thủ hạ bên dưới lăn lộn, thiệt là phí công bọn họ lo lắng cho hắn.
Gia Cát Thường Hi nói:
- Cổ tỷ tỷ, muội nghĩ chúng ta nên cất cái trường thương của huynh ấy vào mật thất, tránh cho huynh ấy gây hại cho nữ nhi khắp thiên hạ.
Cổ Huân Nhi còn hung hăng hơn, trực tiếp nói:
- Ta nghĩ huynh ấy hết thuốc chữa rồi, trực tiếp chặt đầu trị tội a!
Gia Cát Thường Hi rùng mình, cười cười nói:
- Tỷ gặp huynh ấy có sức đánh lại không đã chứ! Hihi
Cổ Huân Nhi đỏ mặt nói:
- Mình ta đánh không lại thì chúng ta quần ẩu, ta không tin đông như vậy không trị được chàng!
Tần Vũ đáp xuống thấy không khí có chút căng thẳng, mấy nàng nhìn hắn không có thiện ý cho lắm, hắn có chút lo lắng.
Một bên Tử Yên sợ sệt truyền âm cho Tam Long với Hắc Miêu nói:
- Đảo chính phản loạn rồi a, ta nghĩ chúng ta nên chuồn thôi!
Tần Vũ cười gượng nói với mấy nàng:

- Ha ha, ta thật nhớ các muội, đây là Chu Tư Lệ và Lăng Mộng Nhi!
Nói rồi hắn định chuồn, thì Diệp Nhi lên tiếng:
- Bọn muội cũng thật nhớ chàng!
Xong rồi không biết ai là người ra tay đầu tiên, mấy nàng xông vào quần ẩu hắn một trận.

Tử Yên ở đằng xa lấy tay che mắt, len lén nhìn hắn bị đánh, Hắc Miêu một bên hồ ngôn loạn ngữ:
- Loạn rồi a, chủ nhân không biết qua trận này còn sống sót không a!
Tử Yên nói:
- Ài, là ta hại ca ca rồi!
Tam Long lại nói:
- Nam nhân trong thiên hạ phải như chủ nhân có trái tim bao dung rộng lớn, dung nạp tất cả mỹ nhân mới xứng danh đại trượng phu!
Tam Long thầm ước chính mình cũng có thể ngày đêm quần ẩu với chục cái lão bà như chủ nhân Tần Vũ của nó.
Tần Vũ cũng biết mình có lỗi đứng im chịu trận cho mấy nàng đánh, Chu Tư Lệ và Lăng Mộng Nhi cũng không vừa tranh thủ xả cơn bực tức lên người hắn một chút, rồi mới chịu dừng tay.
Mấy nàng đã tay rồi cũng dừng lại, hừ lạnh nhìn hắn, đột nhiên hắn hắc hắc cười, đại trận khởi động, chân khí xung quanh mau chóng rút hết, hắn xoa xoa hai tay nói:
- Giờ đến lượt ta, dám phản loạn quần ẩu ta, ta đánh mông mấy nàng!
Mấy nàng nhanh chóng chạy trốn liền phát hiện bị hắn vây lại trong này, hoảng hốt ra mặt, hắn đánh mông rất là đau a!
Tử Yên lúc này thay hắn dương dương tự đắc nói:
- Đúng là ca ca của ta, phút chốc đã dẹp loạn, đưa mấy nàng đánh nát mông!
Tam Long cũng khí thế bừng bừng nói:
- Chủ nhân thật khí phách, ra ngoài tung hoành thiên hạ, về nhà đánh mông mấy lão bà!
Con mèo đần cũng gật gù liên tục, bây giờ nó chỉ mong Tần Vũ sớm quên món mèo hầm canh mà thôi!