Tần Vũ nhìn Thiến Mai một thoáng, liền nhận ra tâm sự trong đôi mắt của nàng, nhưng hắn lại không có nói gì, chỉ yên lặng ngồi đó, lâu lâu tiện tay chất thêm củi vào đống lửa trước mặt.
Chốc chốc lại kéo áo choàng lên đắp cho Tử Yên và Kim Mao đang nằm lên gối hắn ngủ ngon lành, một bên Huân Nhi cũng đã thiếp đi lúc nào không hay.
Tần Vũ lấy thêm một cái áo choàng dạ bằng lông thú Hỏa Hồ Ly, đắp lên người của Huân Nhi, nàng khẽ trở mình một cái, khẽ kêu nhẹ một tiếng như là trách cứ hắn phá giấc của nàng vậy.
Bên kia đống lửa, Thiến Mai nhẹ kéo áo choàng che chắn toàn thân, hai bàn tay xoa xoa bắp tay của nàng, như là tự an ủi mình vậy.
Đột nhiên, từ trong không trung xuất hiện thêm một cái áo choàng, Tần Vũ nhẹ dùng chân khí điều khiển đắp nó lên người của Thiến Mai, mặt nàng thoáng ửng hồng, chỉ khẽ gật đầu cảm ơn hắn.
Tên Lý Chính Thắng một bên vẫn nhắm mắt thiền định, dường như không để ý đến xung quanh, chỉ tập trung vào ôn dưỡng lại pháp bảo trong đan điền, chuẩn bị cho trận chiến ngày mai.
Sáng sớm, một vầng sáng nhìn như mặt trời dần dần ló dạng sau rừng cây, từng tia sáng len lỏi qua cánh rừng lá kim, ánh lên từng tia lung linh trên nền tuyết trắng xóa, gió hôm nay cũng lặng hơn, nên không khí cảm giác thật dễ chịu.
Mấy con sóc nhỏ, toàn thân phủ lớp lông dày màu nâu sẫm, nhảy nhót trên cành thông, tìm kiếm thức ăn, lâu lâu lại có một hai con, nhặt lấy quả thông ném vào mình con khác lấy đó làm trò vui.
Kim Mao cũng nhanh chóng nhập hội, nó vo tuyết lại trong tay, ném cái bụp về phía một con sóc đang cặm cụi nhai hạt, con sóc tức tối gọi cả bầy, nhặt đá, vo tuyết ném Kim Mao tới tấp, Tử Yên thấy tiểu đệ của mình bị ăn hiếp, cũng không nhịn nữa, nhặt nguyên một tảng đá to, ném cái ầm về phía trước dọa bọn chúng.
Đám sóc hoảng hốt chạy tán loạn, hai đứa thích chí cười lăn ra đất, Huân Nhi và Thiến Mai nhấp một ngụm trà ấm vào buổi sang, xem hai đứa nó làm trò ở đằng xa.
Tần Vũ và Chính Thắng, ngồi sát bên đống lửa, chầm chậm nướng hai miếng khô trâu nhắm rượu, lâu lâu bọn họ lại tu nhẹ một hớp rượu cho ấm người, nhìn nhau khẽ mỉm cười, đôi khi chính bọn họ cũng cảm thấy chỉ cần chính mình thả lỏng một chút, cuộc sống liền dễ chịu hơn hẳn.
Sau một hồi, khi tâm trạng mọi người đã tươi tỉnh hơn hẳn, bọn họ mới quyết định lên đường, vượt qua được ải đầu, Băng Nguyệt Lang, là đã xem như trút bỏ được phần lớn gánh nặng trong chuyến thám bảo lần này rồi.
Hai ngày tiếp theo bọn họ phá giải trận pháp ở bìa rừng, sau đó lại vượt qua huyễn cảnh thử thách đạo tâm, đối với thiên tài như bọn họ mà nói, hai ải này vẫn là thuận lợi xông quan, bây giờ bọn họ đang đứng trước đại trận trắc thí thân pháp.
Trước mặt bọn họ, một dòng sông lạnh lẽo lặng lẽ nhấp nhô chòng chành từng cơn sóng nhỏ, xung quanh lác đác mấy tảng băng lênh đênh ở một chỗ cố định, đây là những điểm bọn họ phải đi qua thì mới có thể tiến về phía bờ bên kia.
Khoảng cách hai bờ xong ước chừng một dặm, nói ngắn thì không ngắn, nói dài thì không dài, vừa đủ để khảo nghiệm mà thôi.
Tần Vũ sẽ là người đầu tiên xông quan, vì ở đây, mọi người đều công nhận là thân pháp của hắn là tốt nhất.
Tần Vũ phi thân đáp chân lên một tảng băng nhỏ ở phụ cận, một mũi thương băng màu bạc lao lên vun vút từ lòng sông, oanh kích thẳng về phía Tần Vũ đang đứng.
Tần Vũ điểm nhẹ chân, xoay tròn người trên không trung, né băng thương, lại điểm nhẹ một cước vào hư không đẩy người hắn lao về phía trước.
Khi Tần Vũ chuẩn bị đáp xuống tảng băng liền kề, thì một mũi thương băng lại ào ào lao tới, Tần Vũ tế lên mộc kiếm, dùng Trọng Nhạc Kiếm Kỹ - Bát trọng thiên gạt phăng nó đi, thuận thế mượn lực phản chấn đẩy người hắn lao về phía trước thuận lợi đáp lên tảng băng thứ hai.
Vừa đáp xuống, Tần Vũ đã lập tức lao lên phía trước, bằng Tam Thiên Lôi Động, cước bộ để lại tàn ảnh trên không trung, hắn di chuyển theo hình chữ V, làm mũi băng thương lao vào hư không, phía sau lưng Tần Vũ để lại ba đốm lôi điện, chập chờn nổ tí tách từng hồi.
Oành!
Đang thế lao lên, một băng thương từ phía đối diện bất ngờ lao đến, Tần Vũ huy kiếm, chém một chiêu Liệt Diệm trảm, oanh nó nát bấy, hắn cũng vì vậy mà bị phản chấn lui về phía sau một đoạn.
Tần Vũ thủ thế, cúi thấp người, chân phải căng hết cỡ điểm vào hư không ổn định thân hình, chân trái co lại, khẽ nhún một cái, đẩy hắn lao vun vút trên không trung.
Ba bốn ngọn băng thương từ phía trước lao đến, Tần Vũ không kinh không hoảng, dùng Thất Tinh Bộ Sát kiếm kỹ, chân đạp theo lộ tuyến của thất tinh, tay huy kiếm chém băng thương, dũng mãnh tiến về phía trước, chân vừa chạm tảng băng thứ ba, hắn đã cấp tốc lao đi.
Một cước nhẹ như lông hồng, đẩy Tần Vũ như tên bắn lao lên phía trước, trên bầu trời, một cơn mưa băng thương ào ào trút xuống, Tần Vũ lấy Trúc Lâm Khoái Bộ làm chủ, mượn Thất Tinh Bộ Sát kiếm kỹ làm lộ tuyến, lách trái lách phải, né tránh băng thương như đang nhảy múa ở trong thương băng loạn vũ.
Lý Thiến Mai kinh ngạc nhìn thân ảnh của Tần Vũ phía trước, nhìn hắn ung dung vượt đại trận trắc thí mà say mê, người hắn nhẹ tựa lông hồng, cước bộ vô cùng đẹp mắt, phiêu diêu tự tại mà vượt qua mưa thương.
Tảng băng thứ tư vừa vào tầm chiêu, Tần Vũ đã dùng Phong Vân Kiếm Kỹ làm chủ, ầm ầm lao tới, thế nhanh không thể đỡ, băng thương chỉ có thể đánh vào tàn ảnh của hắn.
Ba bốn ngọn băng thương từ phía trước, oanh kích về phía Tần Vũ, bị hắn một kiếm quét ngang, chấn cho tan nát, vỡ vụn thành từng bông tuyết li ti, rơi lả tả trong không trung.
Tần Vũ ánh mắt sắc bén, tay cầm kiếm để ngang trước người, bay xuyên qua đám bông tuyết lung linh hoa lệ trước mặt, thuận lợi đáp lên tảng băng thứ tư.
Một cảnh vừa rồi thật đẹp mắt, đến ngay cả nam nhân như Lý Chính Thắng nhìn còn phải say mê, chính hắn cũng mong, một màn vừa nãy là do hắn thực hiện tới, thực sự quá tuyệt hảo, miệng hắn kêu lên ngưỡng mộ.
- Hay, quá hay!
Tần Vũ điểm cước lên tảng băng thứ tư, hướng về phía bờ bên kia, lúc này, hư ảnh một con băng long xuất hiện, rít gào lao về phía Tần Vũ, hắn xoay người, né tránh thế công của băng long, tay trái vỗ nhẹ lên đầu của nó, mượn lực đẩy Tần Vũ lao về phía trước.
Con băng long rít gào, quật một chiêu Chân Long Bái Vĩ Về phía Tần Vũ, vậy mà hắn không né tránh, giơ lên mộc kiếm, mượn lực phản chấn của chiêu này, đẩy hắn văng về phía bờ bên kia.
Tần Vũ đạp cước, lộn một vòng trên không trung, giảm bớt lực phản chấn, nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất, tay phải cầm kiếm xoay một vòng trước mặt thu về sau lưng, thân kiếm thẳng tắp, một bộ vô cùng anh tuấn tiêu sái mà đứng, con băng long lao ầm ầm trở về mặt nước, phong áp làm tóc Tần Vũ bay phiêu phù trong gió, đạo bào bây phấp phới, vô cùng say đắm lòng người.
Thiến Mai nhìn thân ảnh của hắn mà có chút ngây dại, mặt nàng thoáng ửng hổng, không ngờ thân pháp hắn lại lợi hại như vậy, chỉ cần vọn vẻn năm cước, liền có thể tới bờ bên kia, hơn nữa, trông hắn vô cùng thong dong thư thái, quả là lợi hại.
Tiếp sau, đám người Huân Nhi cũng lần lượt xông quan, bọn họ phải mất trên dưới mười lần đáp xuống tảng băng, mới có thể qua được đến bờ bên kia, chính vì vậy, bọn họ càng thấy nể Tần Vũ.
Bởi vậy tu sĩ bình thường đồng cấp với Tần Vũ, bị hắn vờn chết cũng không oan.
Bọn họ đi thêm năm dặm về phía trước, thì cũng đến chân núi đại điện truyền thừa, Lý Thiến Mai nhìn Lý Chính Thắng có chút ám muội, không biết là bọn họ đang mưu tính chuyện gì.
Tần Vũ cũng đã để ý đến hành động này của họ, nhưng hắn tạm thời chưa đả động đến, hắn muốn xem thử trong hồ lô của bọn họ là giấu thuốc gì.
Huân Nhi khẽ truyền âm cho Tần Vũ.
“Muội thấy bọn họ từ lúc đến chân núi, có chút mờ ám, ánh mắt có vẻ lo lắng bất an”
Tần Vũ khẽ truyền âm lại cho nàng.
“Ta cũng đã sớm nhận ra chuyện này, nhưng trước khoan hãy bứt dây động rừng, ta muốn thử xem bọn họ muốn giở trò gì”
Một bên Lý Thiến Mai truyền âm cho Lý Chính Thắng nói.
“Sư huynh chuyện này quả thật quá mạo hiểm”
Lý Chính Thắng giọng nói mang theo vẻ thở dài, ẩn ẩn một tia bất cam, hắn truyền âm cho Thiến Mai nói.
“Ài, cũng là bất đắc dĩ, lệnh của sư phụ không thể không tuân theo”
Lý Thiến Mai ngưng trọng nói.
“Nhưng mà Tần Vũ hắn …”
Lý Chính Thắng ngắt lời của nàng.
“Tùy cơ ứng biến”
Nói rồi mấy người bọn họ vẫn chậm rãi thả cước bộ đi lên đại điện ở trên đỉnh núi, một lão già đang hai mắt vô thần, đang trầm tư quan sát bọn họ, ngón tay lão khẽ nhịp lên thành ghế.