Ba ngày sau, Bích Dao vẫn cứ lầm lầm lỳ lỳ như vậy chả chịu nói năng gì với Tần Vũ, hắn cũng kệ nàng, ngày ngày lôi nàng ra cưỡng gian hai chập sớm tối, miệng thì vô sỉ nói là chữa thương cho nàng, hắn ăn nàng đã sớm nghiện, cảm giác “cưỡi” một vị tiên đế thật là thống khoái.
Lúc này, Bích Dao nằm trong lòng Tần Vũ, khẽ nói:
- Ta cần ngươi giúp một tay để cải tạo lại thân thể này.
Tần Vũ nhíu mày, giọng giận dữ nói:
- Chú ý ngôn từ của nàng.
Hết cách, nàng đành phải nói:
- Phu quân, mong chàng giúp ta một tay!
Tần Vũ hài lòng nói:
- Nàng muốn ta giúp như thế nào?
Bích Dao nhẹ giọng nói:
- Ta sẽ đưa cho chàng một danh sách linh thảo cần tìm kiếm bổ sung thêm, tiên thảo thì ta đã có đủ, hơn nữa, cần một đại đỉnh chịu được dị hỏa trong thời gian dài để luyện hóa thân thể này.
Tần Vũ đáp lời nàng:
- Linh thảo thì cần thời gian, còn đại đỉnh, ta có Bàn Cổ Thần Nông đỉnh.
Bích Dao khẽ giật mình, nàng hỏi lại hắn:
- Bàn Cổ Thần Nông đỉnh ?
Tần Vũ đắc ý nói:
- Có gì đâu mà phải giật mình!
Nàng cắn thật mạnh lên ngực của hắn, cho chừa thói khoe khoang khoác lác, Bích Dao hừ lạnh nói:
- Hừ, ngươi thật là xấu tính!
Tần Vũ vỗ mông nàng cái bành rồi nói:
- Cái miệng của nàng thật hỗn, gọi phu quân!
Bích Dao giọng giận dữ nói:
- Dâm tặc, thả ta ra!
Nói rồi nàng xị mặt ra, hất tay Tần Vũ qua một bên rồi ngồi dậy ngưng thần nhập thiền, những vết nứt lớn trên tiên đài của nàng cũng đã khép dần, tiến triển rất tốt, án theo tốc độ này tịnh dưỡng 30 đến 40 năm nữa, là có thể hoàn toàn hồi phục.
Quan sát một lúc lâu nàng nói:
- Mau phá bỏ đại trận phong bế chân khí, ta cần phải tu luyện!
Tần Vũ tức giận nói:
- Khi nào nàng biết lễ phép, ta sẽ tự khắc giải khai đại trận!
Nàng hừ lạnh, nói:
- Ngươi nằm mơ đi!
Nói đoạn, Tần Vũ phất tay áo rời đi, để nàng ở lại một mình trong mật thất, Bích Dao khẽ thu người lại, hai tay ôm chặt lấy đầu gối, thân hình của Lâm Thanh Hà quả thật kiều diễm mê người, cũng là một trong tuyệt đại mỹ nhân đương thời.
Miệng nàng khẽ lẩm bẩm:
- Tên dâm tặc, khốn kiếp!
Chả hiểu sao hai má nàng lại đỏ hây hây, cái cảm giác này vạn năm nay, nàng chưa từng gặp qua, thật là khó diễn tả.
Nàng vỗ vỗ má của mình, tự nhủ bản thân tỉnh táo lên, trong lòng nàng bây giờ cảm xúc lẫn lộn, lúc thì hận hắn đến tận xương tủy, lúc lại nhìn hắn vô cùng thuận mắt, nàng tức giận chửi rủa:
- Tần Vũ, ngươi là tên dâm tặc khốn kiếp chết tiệt, ta hận chàng! Aaaaaa….
Tần Vũ đi ở bên ngoài, ngoáy ngoáy cái lỗ tai trái của hắn, lời này của nàng tất nhiên là hắn nghe được, hắn còn chưa đi ra khỏi thông đạo của mật thất mà.
Hắn cười cười, rơi vào ma trảo của hắn, trước sau gì cũng phải ngoan ngoãn mà thôi, hắn không tin là không trị được nàng.
Xế chiều, Tần Vũ hai mắt nhắm nghiền, đứng trước cây liễu trong sân, Tử Yên và Tam Long cẩn thận bảo hộ cho hắn, khả năng là Tần Vũ đang giao tiếp với Liễu thần.
Ở bên trong không gian hư vô, Tần Vũ nói với Liễu thần:
- Tiền bối an tâm, ta sẽ dốc lòng hỗ trợ ngài!
Liễu thần khẽ gật đầu, nàng phất nhẹ tay áo, mang Tần Vũ trở về bản thể.
Bên trong mật thất Bích Dao cảm nhận được tiên khí lưu động, nàng khẽ xoay đầu hướng về phía Liễu thần mà nhìn, nam nhân bên cạnh nàng mấy ngày qua, bí mật nhiều không đếm xuể, đến tận cùng hắn là ai, trong lòng nàng nghi hoặc không thôi.
Một nhánh hoa liễu dung nhập vào bên trong thân thể Tần Vũ, sau lưng hắn, ẩn ẩn hiện hiện một đồ hình nữ nhân, vóc dáng vô cùng xinh đẹp chỉ là khuôn mặt nàng đã bị che đi bởi một chiếc mặt nạ.
Bây giờ, Tần Vũ cảm thấy một luồng sức mạnh dị thường đang lưu chuyển trong cơ thể hắn, chậm rãi ôn dưỡng phù văn của Bất Tử Thần Thể.
Lúc này, ở bên trong chánh điện của hoàng cung Trung quốc, mấy lão quan thần liên tục nài xin hoàng đế chuẩn tấu.
- Thưa bệ hạ, bọn Hồn Điện quả là gan to bằng trời, xâm phạm uy nghiêm của hoàng thất Trung quốc, thỉnh bệ hạ ra lệnh thảo phạt.
- Bọn chúng cả gan ám sát Đại công chúa, gây náo động lớn như vậy, nếu chúng ta không trừng phạt, lòng dân không yên, tu sĩ không phục.
- Thỉnh bệ hạ ban thánh chỉ thảo phạt Hồn Điện!
- Thỉnh bệ hạ ban thánh chỉ thảo phạt Hồn Điện!
- Thỉnh bệ hạ ban thánh chỉ thảo phạt Hồn Điện!
- …
Một cái lý do vô cùng xảo hợp, cộng thêm sự việc lần trước, Hồn Điện có dính dáng đến phản loạn ở Thương quốc, phút chốc, Hồn Điện trở thành thế thân hoàn hảo chịu chết thay cho Ám Dạ Hành Tần thế gia.
Điện Chủ Hồn Điện gào thét vang vọng cả bầu trời.
- Lũ Tần thế gia khốn nạn, một lũ chó chết, aaaaa …
Phân bộ Hồn Điện ở Trung quốc bị hoàng thất ở đây truy quét thảm khốc, thế lực tổn thất một phần ba, Tần thế gia lại ném đá xuống giếng, truy quét tàn dư còn lại cơ hồ như muốn tận diệt.
Không những vậy, Tần Vũ còn cho người trà trộn vào thế chỗ nhân thủ Hồn Điện ở trong Hoàng cung, thay thế lại những tổn thất lúc trước Bích Dao gây ra cho bọn họ, lần nữa cài cắm nhân lực ở đây.
Một số gia tộc cũng bị quan thần là thế lực của Tần thế gia hãm hại, bị lôi ra tru di cửu tộc, thủ đoạn của Tần Vũ phải nói là cực kỳ tàn khốc, Diệm Cơ cũng thở dài, nhưng nàng cũng phải công nhận, riêng khoản sắp xếp mưu kế và bố cục, Tần Vũ hắn đã bắt đầu có phong phạm của mấy lão cự đầu.
Ra tay cực kỳ kín đáo và dứt khoát, đã không làm thì thôi, một khi đã hành sự liền là long trời lở đất.
Lần này, Tần Vũ coi như lấy công chuộc tội, hơn nữa, hắn đã trích ra lượng lớn tài nguyên tích lũy của riêng hắn bù đắp lại toàn bộ tổn thất lần trước truy sát Bích Dao, dẹp yên nháo sự trong gia tộc, hắn làm như vậy người khác cũng không thể dị nghị gì thêm.
Tần thế gia lão tổ cũng vì vậy mà càng xem trọng hắn, Tần Vũ hành động cực kỳ kín kẽ, người khác muốn bắt lỗi hắn, cũng khó khăn vạn phần.
Hơn nữa, bây giờ trên dưới Tần thế gia, các lộ nhân mạch cũng không ai dám dại dột trêu chọc vào hắn, riêng thế lực của phụ mẫu hắn đã đau đầu, lại thêm thế lực quân doanh dưới trướng của hắn nữa, phải gọi là kinh hồn táng đảm.
Bích Dao mấy ngày nay cũng đã theo hắn ra ngoài, nhìn hắn xử lý sự vụ và sắp xếp bố cục ở Trung quốc, trong lòng nàng cũng phải thán phục hắn, nàng thua trong tay hắn quả cũng không oan, nàng ôn dưỡng cả vạn năm, còn hắn mới có tám mươi mấy năm mà thôi, cỡ này tài trí đã là yêu nghiệt trong tu chân giới rồi.
Mấy ngày nay, Bích Dao cứ ngồi dưới tán liễu tu luyện, dường như nàng và Liễu thần rất thân thiết với nhau, có lẽ là cùng một cảnh giới nên nói chuyện cũng dễ hơn.
Tần Vũ triệu hoán Tam Long, ầm ầm lao đi, Bích Dao cũng dần quen, Tần Vũ hành sự luôn là như vậy, cứ như thần long thấy đầu không thấy đuôi, chuyện hắn làm ít khi hắn kể lể với ai, khi mọi sự đã thành, ngay cả người bên cạnh hắn cũng phải bất ngờ.
Chuyện lần này cũng vậy, nếu hắn nói với Tần thế gia lão tổ biết, Bích Dao nàng là tiên đế chuyển thế trùng sinh, chắc lão sẽ kinh ngạc không thôi, hắn dám mang Tần thế gia ra để vây bắt một vị tiên đế quả là gan to bằng trời.
Liễu thần khẽ nói với Bích Dao.
- Không biết khi hắn đến tiên giới, ở trên đó sẽ loạn thành cái gì đây!
Bích Dao cười khổ, đáp lời nàng:
- Ài, đứng ở vị trí người ngoài quan sát mà nói, hắn quả thật là âm hiểm, nước sâu không thấy đáy, ta cũng vì bị hắn bức đến đường cùng mà rơi vào tay giặc.
Liễu thần khẽ cười nói:
- Hắn cực kỳ thông minh, chỉ nói một lời liền hiểu.
Bích Dao khẽ gật đầu đồng ý với nàng, ngày đó truy bắt nàng, hắn chỉ đứng đằng xa chỉ huy, đợi khi nàng sức cùng lực kiệt hắn mới xuất đầu lộ diện, làm nàng không có cơ hội bắt hắn làm con tin uy hiếp mà trốn chạy.
Nghĩ lại nàng vẫn còn thấy tức giận, bị một tiểu tử tính kế thật là mất mặt.
Ngày đó, nhờ có hắn mà Liễu thần có một cái “chết” vô cùng minh bạch, hợp tình hợp lý, người ngoài muốn truy đến cũng khó khăn vạn phần, hơn nữa, ở Hoàng Đô thành này, ai dám nhảy vào đình viện của hắn mà truy xét chứ.
Mấy năm qua, hắn rảnh rỗi là lại bố trí thêm đại trận ở đây, nơi đây bây giờ đã có một phần uy lực của Thiên Cấm Sơn ngày đó, cho dù Độ Kiếp kỳ tiến vào đây, cũng phải trầy da tróc vảy một hồi.
Bích Dao cũng sớm đã nhận ra điều này, tạo nghệ trận pháp của Tần Vũ phải nói là có thể xếp trước hạng ba mươi trên tiên giới, nơi này sớm đã không còn người có thể đối đầu với hắn nữa.
Con Mực đang nằm một góc, bỗng nhiên đứng dậy quẩy đuôi tíu tít như là nịnh nọt ai, trước mặt nó, xuất hiện một cái thân ảnh quen thuộc, lão Thái bà, nó ẳng ẳng nịnh nọt lão.
Lão Thái bà thâm thúy nhìn Bích Dao, ánh mắt lão như nhìn xuyên người nàng, làm nàng thoáng chốc rùng mình, một Địa Tiên cảnh nhỏ nhoi, làm sao lại mang đến cho nàng cảm giác bức bách bực này, thân phận thật sự của lão bà bà trước mặt là ai.