Khí Vận Hệ Thống

Chương 260: 260





Sát thủ Hồn Điện điên cuồng chạy trối chết mấy ngày qua, cuối cùng cũng chạy về tới tổng bộ, sau lưng đám binh sĩ của Bách Quỷ Quân Doanh và thủ hạ của Tần thế gia vẫn đang truy theo ráo riết.

Lão Điện Chủ Hồn Điện đi vào phạm vi đại trận của Hồn Điện, phiêu phù trên hư không, cười gằn từng chữ:
- Haha, các ngươi dám đuổi theo đến đây đúng là nghé con không sợ cọp, haha, Tần cẩu tiểu tử, để ta cho ngươi thấy thế nào gọi là Hồn Điện.

Lão hai tay bắt pháp quyết, miệng niệm chú ngữ, huy động đại trận của Hồn Điện, mặt lão khẽ biến sắc, đại trận không phản ứng nữa, chuyện gì đã xảy ra, lão cố gắng bình tĩnh, làm lại lần nữa, nhưng kết quả vẫn như cũ.

Lão cố gắng câu kéo thời gian.

- Hừ nhóc con, bây giờ ngươi rút lui còn kịp, sau này chúng ta nước sông không phạm nước giếng! Bây giờ đánh nhau, hai bên tổn thất thảm trọng chỉ có lợi cho những thế lực khác mà thôi!
Tần Vũ ngửa mặt lên trời cười lớn từng tràng.

- Ha ha ha ha …
Rồi hắn nói:
- Ngươi nói cái gì ? Ta nghe không rõ! Hơn bảy mươi năm trước, ngươi nhận lời truy sát ta có nghĩ đến kết cục ngày hôm nay hay không ?
Lời này lọt vào tai mọi người làm bọn họ chấn động, hắn vì trả thù mà có thể nhẫn nhịn đến bảy mươi năm, bày mưu tính kế để đánh úp Hồn Điện, một lần diệt sát, tâm cơ bực này, người nào dám động vào hắn nữa đây.

Lão biến sắc, tức giận nói:
- Hừ, ngươi đừng nghĩ rằng mình có thể làm càn, ở đây có đại trận của Hồn Điện, ta tùy thời có thể oanh sát ngươi.


Tần Vũ đạo bào toàn là máu tươi, hai mắt đỏ ngầu, lạnh lùng nói:
- Mời!
Hắn cười một cách quỷ dị, làm lão cũng lúng túng theo, lão quát lớn:
- Ta liều chết với ngươi!
Dứt lời, lão bị vây lại bên trong đại trận, chân khí bên trong, rút xuống kịch liệt, lão kinh hãi hét thảm:
- Khốn kiếp, ngươi muốn làm gì ?
Hắn lật tay, miệng niệm chú ngữ, phun một tia tiên huyết lên đầu ngón tay, vẽ lên hư không một cái cấm chú, hắn nói:
- Luyện hồn!
Nhân thủ cả hai bên hít một ngụm khí lạnh, gió mùa xuân thổi qua từng đợt mát rượi, nhưng bọn họ chỉ cảm thấy lạnh sống lưng.

Tần Vũ tế lên một pháp bảo hình phiên, nó cấp tốc hóa lớn, bây vào giữa đại trận, đại trận cấp tốc bùng nổ, hỏa diệm đỏ rực thiêu đốt toàn bộ nhân thủ Hồn Điện ở bên trong, da thịt bọn họ tróc xuống từng mảng, xương trắng lộ ra rệu rạo, lão Điện Chủ hét thảm:
- Khốn kiếp, ngươi muốn luyện hồn hơn vạn người sao ?
Tần Vũ cười lạnh:
- Thì đã sao ?
Tu sĩ ở đằng xa hiếu kỳ quan sát, chân tay tê cóng, nuốt từng ngụm nước bọt vào bên trong, bất tri bất giác lùi lại một mảng, không khí trở nên nghiêm trọng, không ai dám hé miệng nói một lời.

Khắp một mảnh sâm lâm, vang lên từng tiếng thét thảm thiết như địa ngục trần gian, từng cái oan hồn lần lượt xuất hiện, bị cấm phiên thu lại vào bên trong, vô cùng quỷ dị.

Diệm Cơ cũng không dám nhìn một cảnh trước mặt nữa, lập tức ngưng thần nhập thiền, cảnh tượng bên trong đại trận, bây giờ vô cùng thảm khốc.

Một số tu sĩ định lực thấp, trực tiếp nôn mửa khi thấy tràng cảnh này, xa xa mấy vị nữ tu ngất xỉu đương trường, một màn này còn thảm khốc hơn cả ngày đó hắn diệt sát Mãn Thanh tộc.


Bách Quỷ chiến thiếp rực rỡ trên không trung, nhìn từ xa, trông như đang không ngừng nhỏ từng giọt máu tươi trên hư không, toàn bộ Nhân Tộc vực vì chuyện này mà kinh hồn táng đảm.

Luyện Hồn Đại Trận thiêu đốt bảy bảy bốn chín ngày, hoàn toàn hủy diệt Hồn Điện, phân bộ và tàn dư còn sót lại của chúng, bị thế gia Đông Vực và các quốc gia Trung Nguyên chia nhau truy quét tàn sát khắp nơi, hoàn toàn biến mất khỏi Thiên Huyền Đại Lục, hai chữ Hồn Điện bỗng chốc trở thành hai từ cấm kỵ, không ai dám nhắc đến nữa.

Bách Quỷ Quân Doanh một lần xuất binh, liền một lần máu chảy thành sông, thây phơi đầy đồng, khô lâu chất thành núi, kinh hồn táng đảm.

Những thế lực nhăm nhe sinh ý thế tục của Tần Vũ và Tần thế gia cũng co đầu rụt cổ lại, qua hơn chục năm Tần Vũ không xuất binh, bọn họ còn nghĩ hắn đã thu tay, ai ngờ, một mạch luyện hồn vạn người của Hồn Điện bảy bảy bốn chín ngày, kinh hồn khiếp vía.

Bích Dao nghe được tin tức từ chiến trường, khẽ rùng mình một cái, nam nhân của nàng, hành sự thật là khủng bố, nàng khẽ nói:
- Hắn là ma tu sao ?
Liễu thần nhẹ giọng nói:
- Nếu hắn là ma, thiên hạ vô phật!
Nói xong, Liễu thần lại nói tiếp:
- Nhưng hắn chưa từng bao giờ phản bội người thân! Chí ít là đến bây giờ.

Bích Dao khẽ gật đầu đồng tình với Liễu thần.

Con Mực một bên nghe hai nàng nói chuyện, khẽ rùng mình một cái, ngày đó nó còn dám kỳ kèo mặc cả với hắn, đúng là tự tìm đường chết mà, nó thầm nghĩ: “Chủ nhân, ta thật sự nghe theo lời của chủ nhân, mong ngài đừng ăn ta”.


Tam Long ngạo nghễ mang theo Tần Vũ lướt đi trên không trung trở về Hoàng Đô thành, tính hiếu sát của Giao Long tộc rất mạnh, nay nó lại đi theo một chủ nhân bá khí như vậy, liền vô cùng vui vẻ, Tần Vũ càng sát phạt bá đạo, nó càng cảm thấy vinh hạnh, long tọa của một vị Sát Thần tuyệt đối là hãnh diện vô cùng.

Tần Vũ từ trên lưng Tam Long đáp xuống sân, Bích Dao thấy hắn khẽ nói:
- Ngươi … chàng về rồi sao ?
Nàng cũng không hiểu vì sao, bây giờ trong lòng nàng, hình bóng của hắn có sức nặng thật lớn, trấn áp cả ngạo khí của nàng.

Tần Vũ khẽ gật đầu ôn nhu với nàng, hắn tiến lại gần Bích Dao khẽ hôn lên trán nàng một cái rồi bâng quơ nói:
- Ta đã về, có ta ở đây, không ai dám đụng đến nàng!
Bích Dao khẽ đỏ mặt, lời này của hắn, nếu như hai năm trước nói ra, nàng còn xem thường, nhưng bây giờ, lại cảm thấy vô cùng an tâm, kẻ địch của hắn, nhất định chết rất thê thảm.

Gia tộc tể tưởng ở Ngô quốc, mấy năm trước Bối gia đề nghị hợp tác, còn xem thường bọn họ, mới có tý chuyện ở kinh đô, đã vội vàng xưng thần với Tần Vũ, bây giờ bọn họ trên dưới cuống cuồng thông qua Bối qua xây dựng giao hảo với Tần Vũ.

Bọn họ lo sợ, một ngày nào đó hắn thấy bọn họ chướng mắt, một đêm diệt tộc thì thật là vạn kiếp bất phục.

Lão tổ Liệt thế gia đọc báo cáo tổn thất trong ngọc giản mà tức giận thổ huyết, lần này Liệt gia tổn thất thảm trọng, ba vị Đại Thừa trung kỳ tử trận, hai mươi vị Đại Thừa sơ kỳ chết không toàn thây, thủ hạ dưới trướng chết gần ngàn người, nguyên khí đại thương, mà cuối cùng Tần Vũ hắn vẫn sống, đây chính là một hồi công cốc.

Bên này Trịnh thế gia nhận được tình báo của Tần Vũ cũng bắt đầu cường ngạnh chèn ép Liệt thế gia ra mặt, sinh ý của Liệt thế gia rơi vào tay Trịnh thế gia không đếm xuể, Trịnh Tuấn Hào cũng mài dũa binh lực, hẹn Tần Vũ một ngày không xa diệt sát Liệt thế gia, ngoài mặt là hỗ trợ huynh đệ trả thù, bên trong lại là củng cố địa vị Trịnh thế gia ở Tây Vực.

Bây giờ các thế lực đều đã âm thầm công nhận địa vị của Tần Vũ ở tu chân giới Thiên Huyền Đại Lục, hắn đã thoát khỏi cái bóng của Tần thế gia, tạo lập riêng cho mình một thân uy danh hiển hách.

Án theo đà này, sớm muộn Tần thế gia sẽ thống trị ở Thiên Huyền Đại Lục.

Bây giờ người đời không gọi hắn là Tần Kiếm Tiên nữa, mà thay vào đó là hai chữ Sát Thần.


Ở một góc phố, một lão già say sưa kể chuyện, đứa nhỏ liên tục gõ trống đánh chiêng.

Tùng tùng, cắc, cheng!
- Tần thế tử vì thấy Hồn Điện sát nghiệp quá nặng, liền đích thân mang quân chinh phạt bọn họ, thay trời hành đạo, mang lại bình yên cho tu chân giới.

Cheng!

- Ngày đó, Tần thế tử, toàn thâm đẫm máu, lưỡi kiếm bén nhọn, đứng trên đầu Giao Long Đại Thừa kỳ, một kiếm chém bay đầu Điện Chủ Hồn Điện, một tay luyện hồn vạn người…cảnh tượng vô cùng tráng lệ.

Tùng tùng, cắc, …
- Hảo, …
- Hảo a, …
- …
Mấy tu sĩ vui vẻ tung đồng xu vào bát của đứa trẻ, nó nhanh chóng chạy khắp nơi lụm tiền trên mặt đất, bỗng nó thấy một thỏi bạc vô cùng lớn, nó hét lớn:
- Gia gia, có công tử vừa cho chúng ta!
Nó mừng đến rơi nước mắt, liên tục cúi đầu cảm tạ bóng lưng của vị công tử vừa nãy, trên vai hắn có một con khỉ nhỏ, bên cạnh có một tiểu la lỵ cưỡi con mèo to xác, lững thững đi trên phố đông người.

Lão cũng mắt chữ A mồm chữ O mà nhìn thỏi bạc, thầm cảm tạ tổ tiên, cảm tạ lão thiên phù hộ hai người bọn họ.

Đối với những thành trì mà được Tần Vũ bảo hộ, tu sĩ và dân chúng bên trong vô cùng sùng bái hắn, xem hắn như một minh vương, quân lâm thiên hạ, hết lòng vì thiên hạ đại nghĩa.