Khí Vận Hệ Thống

Chương 272: Lũ khốn nạn, để lại cái mạng cho ta!



Tần Vũ gọi ra hệ thống, bắt đầu xác định vị trí của mấy nàng, người gần hắn nhất bây giờ là Dương Nguyệt Thiền, hắn tính toán một chút rồi bắt đầu di chuyển về phía nàng. Trước khi tiến vào Thông Thiên Địa Cung, Tần Vũ đã đổi từ cửa hàng hệ thống mấy cái nhẫn định vị cho mấy nàng đeo lên, để mọi người có thể tìm ra vị trí lẫn nhau, phạm vi hoạt động theo như mô tả của hệ thống là mười vạn dặm.

[Dương Nguyệt Thiền, hướng đông, khoảng cách 10 dặm]

Tần Vũ luồn dưới tán cây tiềm hành mà đi, ở trong này tứ phương tám hướng đều là địch nhân, hắn không thể lộ liễu phi hành hoặc di chuyển ở những vị trí trống trải được. Dù một thân thực lực không tệ, nhưng Tần Vũ vẫn hết sức cẩn thận, dựa theo lời của Liễu thần, nơi này còn câu thông đến mấy cái tinh cầu khác, khả năng mấy tên khí vận chi tử vượt trội đều hội tụ ở trong này.

Ngày hôm qua hắn không vội tìm mấy nàng là bởi vì Tần Vũ đã căn dặn chúng nữ, một khi vào đây liền tìm chỗ an toàn ẩn nấp, tránh manh động, chuẩn bị hậu chiêu và nơi an toàn để rút lui xong xuôi rồi mới được di chuyển. Chính Tần Vũ hắn cũng làm như vậy, vừa vào trong này hắn đã thiết lập đại trận làm cứ điểm đầu tiên của hắn để rút lui hoặc oanh sát địch nhân.

Dương Nguyệt Thiền ẩn nấp ở trên một cổ thụ, tán lá rậm rạp đã che lấp thân hình của nàng, bây giờ trên người nàng đang vận một bộ y phục bó sát người, đặc trưng của cung thủ, hơn nữa, còn có thể đổi màu theo môi trường xung quanh.

Nàng đảo mắt cẩn thận quan sát chung quanh, dựa theo chỉ dẫn của pháp bảo, luồng khí màu cam đậm, đại điện cho Tần Vũ đang lưu chuyển từ hướng Tây về đây, còn lại mọi người, cũng đang di chuyển về phía hắn.

Đột nhiên luồng khí màu cam sắc biến mất, nàng hoảng hốt ra mặt, cẩn thận nghe ngóng tình hình phía trước, qua một một chén trà, nàng trong lòng cấp bách, chuẩn bị lao về phía Tây tiếp ứng cho hắn, thì một bàn tay từ phía sau lưng nàng, một tay bịt chặt miệng của nàng lại, một tay để lên nhũ phong của nàng ra sức mà bóp.

Ngửi thấy mùi hương của Tần Vũ nàng cắn mạnh lên bàn tay của hắn một cái, hung hăng nói:

- Huynh … huynh dám lừa ta ?

Tần Vũ cười cười, hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng, rồi vỗ lên mông nàng, hắn vô sỉ nói:

- Ta muốn cho nàng một cái bất ngờ mà thôi!

Nàng hừ lạnh nói:

- Hứ, ai thèm!

Miệng thì nói vậy, nhưng hai tay vẫn ôm chặt lấy người hắn, Tần Vũ đột nhiên truyền âm cho nàng nói:

- Có người tới!

Hai người lập tức hòa mình vào tán cây, biến mất một cách quỷ dị, một tên nam tử hai mắt dáo dác ngó nghiêng xung quanh, cặm cụi cúi xuống bày bố bẫy rập, rồi nấp ở phụ cận, chờ con mồi xuất hiện. Trên bầu trời đột nhiên hiện lên hư ảnh của một lão giả, lão vận khí lực âm thanh vang vọng khắp nơi:

- Giết chết Luyện Hư sơ kỳ 4 điểm, Luyện Hư trung kỳ 6 điểm, Luyện Hư kỳ đỉnh phong 8 điểm, Hợp Thể sơ kỳ 10 điểm, Hợp Thể trung kỳ 12 điểm, Hợp Thể đỉnh phong 14 điểm, sau 12 canh giờ ai có ít hơn hai mươi điểm lập tức bị giết chết.

Nói rồi lão biến mất, Tần Vũ hai mắt hiện lên hung quang, nhìn về phía ẩn nấp của tên kia, dùng [Thần Nhãn] xác định thực lực của hắn. Tu vi tên này là Hợp Thể sơ kỳ, hắn và Nguyệt Thiền hợp công, khả năng có thể trảm sát được hắn.

Tần Vũ tế lên Nhật Nguyệt Tinh Cung, phối hợp cùng Sơn Hà Tinh Cung trong tay Nguyệt Thiền thi triển Truy Tinh Tiễn.

Xiu!

OÀNH!

Tên kia hộc máu hoảng sợ kích hoạt pháp bảo hộ mệnh cùng phù lục cắm đầu bỏ chạy, chưa được bao xa, cửu trùng tiễn đã oanh tới:

Xiu! Xiu! Xiu! Xiu! Xiu! Xiu! Xiu! Xiu! Xiu!

BÀNH! UỲNH UỲNH! ĐOÀNG!

Nhục thân hắn bị oanh nát bấy, chưa kịp hoàn hồn, Nguyệt Thiền đã một tiễn oanh tới, Cuồng Phong tiễn.

Xiu!

Oành!

Nguyên Anh bản mệnh của hắn gào thét độn địa bỏ chạy, Nguyệt Thiền lại bồi thêm một tiễn Truy Phong Tiễn hạ sát hắn.

Lúc này, trên tay nàng cũng hiện lên con số 10, thay thế cho con số 0 hồi nãy, hai người nhìn nhau, lập tức tiến đến thu thập chiến lợi phẩm trên người tên vừa nãy rồi lập tức lên đường đi về phía Vũ Nguyệt Nhi.

Bên này Bích Dao đã dư điểm, lập tức cảm ứng vị trí của người gần nhất, chạy sang đó tập hợp hỗ trợ. Bích Dao khẽ cười khúc khích, nơi này thật là thú vị, khí huyết trong người nàng lần nữa sôi trào, sống lại tuổi trẻ ngày trước.

Lúc này Vũ Nguyệt Nhi đang bị ba tên Hợp Thể trung kỳ truy đuổi, bọn chúng hắc hắc cười lớn:

- Mỹ nhân, đứng lại, bổn công tử sẽ cho nàng hưởng phúc.

Nguyệt Nhi ném Phật Liên pháp bảo về phía bọn chúng, nàng niệm chú ngữ, pháp bảo nhanh chóng bạo nổ.

BÀNH!

Sóng nhiệt lan tỏa hơn trăm trượng, chấn ba tên kia lùi lại hơn chục trượng, một tên trực tiếp hộc máu, ánh mắt hắn điên cuồng, nói:

- Lão đại, phải bắt con ả lại, hãm hiếp cho thỏa cơn tức này.

Bọn chúng đuổi theo nàng vào bên trong rừng rậm, bỗng nhiên một tia lôi điện oanh tới.

Đoàng!

Tên kia tế lên pháp bảo phòng ngự chống đỡ, hai tay tê dại, ánh mắt tức tối, quát lớn:

- Mẹ nó, con tiện tì, giết ả cho ta!

Một tên mày rậm, tế lên phi kiếm, cấp tốc bay vọt về phía Nguyệt Thiền, nàng lách người né tránh, thi triển Băng Thương, oanh kích bọn chúng.

Ầm ầm ầm …

Hơn mười ngọn băng thương lao vun vút về phía ba tên ô hợp phía sau, bọn chúng cười lạnh, huy vũ kĩ chém nát mấy ngọn băng thương này, một tên dâm dê nói lớn:

- Mỹ nhân, chống cự vô ích, khặc khặc.

Nguyệt Thiền cười lạnh, miệng niệm chú ngữ, tay ấn pháp quyết, khởi bạo hơn mười tấm Vạn Lôi Phù, năm sáu tấm Hỏa Diệm Phù oanh kích bọn chúng.

Lực sát thương của Hợp Thể kỳ phù lục không nhỏ, hơn nữa, trong trạng thái không phòng bị, bọn chúng bị thương không nhẹ, hai mắt long sòng sọc, như muốn lột sạch đồ trên người Nguyệt Thiền xuống, hung bạo lao về phía nàng.

Oành!

Nguyệt Thiền tế lên pháp bảo phòng ngự chống đỡ, khóe môi đỏ mọng của nàng khẽ trào máu, làm bọn chúng càng kích thích, dục hỏa dâng trào, tên lão đại liếm liếm môi nói:

- Mỹ nhân, ngoan ngoãn theo bổn công tử, ta sẽ cho nàng lên đỉnh, khặc khặc!

Nguyệt Thiền hừ lạnh, cấp tốc lùi lại, băng hệ chân khí xung quanh người nàng lập tức trở nên nồng đậm, nàng huy chưởng đánh về phía tên lão đại.

“Bát Cực Băng”

Oành!

Hắn vận khí, một quyền mang theo hỏa hệ chân khí nồng đậm, đánh nát quyền kình này của nàng.

“Diệm Lộng Quyền”

Đùng!

Một bên tên mày rậm, lao lên oanh kích nàng, thương kình bén nhọn, đâm tới ngang hông, Nguyệt Nhi chật vật né tránh, cùng lúc bị ba tên vây công, có chút khó khăn.

Hắn cười dâm nói:

- Mỹ nữ, để ta xoa bóp cho nàng! Ngoan … khà khà …!

Nguyệt Nhi chỉ kịp huy kiếm, chém một chiêu “Kim Phong Kiếm Kình” về phía hắn, ngăn chặn lại kình lực của một kích vừa nãy.

Oành!

Từ sau lưng nàng tên nhỏ con một chưởng vỗ tới, nàng lộn một vòng trên không trung, xuýt xoát tránh được, nhưng hông nàng vẫn trúng chiêu, miệng hộc một ngụm máu tươi.

Nguyệt Nhi hai mắt hung quang mãnh liệt, ném Phật Liên pháp bảo ra ngay tại chỗ nàng đứng, cấp tốc xoay người chạy về phía Tần Vũ.

BÀNH!

Ba tên đang đà truy theo nàng, không kịp phòng bị, lại ở trong tâm của vụ nổ, chỉ kịp tế lên phù lục chống đỡ, bị thương không nhẹ, gào thét truy theo nàng:

- Chó chết, tiện tì đứng lại cho ta!

Cũng may Nguyệt Nhi chiến lực không tệ, còn đủ sức chạy trốn dưới sự truy đuổi của ba tên này, nàng cười lạnh, phu quân của nàng đã đuổi tới trước mặt, ngày chết của ba tên này không còn xa.

Một tên đứng lại, vận khí súc thế, phong hệ chân khí và kim hệ chân khí nồng đậm tụ lại trên phi kiếm của hắn, kiếm rung lên kêu từng tiếng ong ong, chuẩn bị lao về phía nàng.

Đằng trước hai tên kia, một trái một phải, huy động vũ kỹ oanh nàng từ hai phía, khóa chặt đường lui của nàng.

Tên mày rậm hét lớn:

- Tiện tì, ta lột sạch ngươi!

Phi kiếm lao nhanh như sấm chớp lao về phía Nguyệt Nhi, nàng chỉ có thể tế lên pháp bảo phòng ngự, cùng kích hoạt lục tầng Kim Chung Tráo phù lục chống đỡ, hai tay nàng huy chưởng, vỗ một chiêu Bát Cực Băng về phía trước nhằm giảm uy lực của phi kiếm đang lao tới.

Oành! Ầm ầm ầm …

Phi kiếm đâm xuyên qua Bát Cực Băng lao thẳng tới trước mặt nàng, hai bên hai tên kia cũng đồng thời đánh tới, hai nở một nụ cười tươi rạng rỡ, nàng nói:

- Chết đi!

OÀNH!

Băng Đống Chi Xúc bao trùm một phạm vi rộng hơn trăm trượng, đánh bật hai tên kia lùi lại ra xa, hộc cả máu mồm, phi kiếm đâm tới pháp bảo của nàng, làm khí huyết trong người Nguyệt Nhi nhộn nhạo, nàng ôm ngực ho một búng máu lớn, lảo đảo bay về phía Tần Vũ.

Từ xa, Tần Vũ đã gầm thét long trời lở đất:

- Lũ khốn nạn, để lại cái mạng cho ta!

Sát khí của hắn huyễn hóa thành lĩnh vực, bao phủ hơn năm trăm trượng xung quanh, làm người ta cảm thấy rợn cả sống lưng, ba tên hùng hùng hổ hổ vừa này, cảm nhận được khí tức nguy hiểm nồng đậm, toát cả mồ hôi hột, xoay người bỏ chạy.