Đệ tử của thế gia Đông Vực bắt đầu móc nối lại với nhau chia sẻ thông tin và thiết lập mạng lưới tình báo bên trong Thông Thiên Địa Cung, lúc này thủ hạ Tần Vũ ở khắp nơi đã bắt đầu để lại mã Morse liên lạc với nhau.
Một tên nói:
- Đã nhận được tin nhắn của thế tử hay chưa ?
Tên còn lại cấp bách nói:
- Đã nhận được rồi! Đây là mật lệnh!
Bọn họ trao đổi ngọc giản với nhau rồi nhanh chóng rời đi, tiến hành kế hoạch mà Tần Vũ đưa ra.
Đêm tối tĩnh mịch, chỉ còn lại tiếng cú kêu từng hồi rợn người.
Gùuu … gùuu …
Tần Vũ tìm đến một gốc gây trong vô cùng bình thường cẩn thận quan sát xung quanh, sau đó ngồi xuống tĩnh tọa. Một giọng nói truyền vào bên trong đầu Tần Vũ.
- Thế tử, đã liên lạc được với hơn một nửa nhân thủ ở đây, số còn lại vẫn chưa có tin tức, một phần bảy nhân thủ đã tử vong.
Tần Vũ truyền âm lại cho Ngạo Dương:
- Đã có manh mối gì chưa ?
Ngạo Dương đáp lời hắn:
- Vẫn chưa ? Mọi người vẫn đang nỗ lực tản ra tìm kiếm, hai vòng đầu thời gian hoàn thành có chút gấp gáp nên kế hoạch bị chậm trễ!
Tần Vũ không giận không vui nói:
- Không sao, ưu tiên bảo mệnh cho các huynh đệ, cố gắng đẩy nhanh tiến độ!
Ngạo Dương lại nói:
- Thế tử, người của ta cũng đã bắt đầu ghi chép về các lộ cao thủ ở trong này, Long Đầu đang tổng hợp thông tin, sẽ sớm có kết quả cho người!
Tần Vũ hài lòng nói:
- Tốt lắm, ở sâu trong gốc cây có đan dược chữa thương và phù lục, huynh phân phát cho các huynh đệ có thêm thủ đoạn bảo mệnh!
Ngạo Dương vui mừng nói:
- Tạ ơn thế tử!
Tần Vũ truyền âm lại nói:
- Huynh đừng khách sáo như vậy! Bảo trọng!
Ngạo Dương đáp lời:
- Thế t … đệ cũng bảo trọng!
Tần Vũ mỉm cười rồi rời đi, dù ở bên ngoài hay ở bên trong địa cung, người nắm thông tin là người quyết định, lần này cũng vậy, hắn sẽ điều tra những tên nổi trội một lượt, phòng sau này có việc cần, cũng đã có đầy đủ tình báo trong tay.
Hai mắt Tần Vũ hiện lên hung quang nồng đậm, hắn nở một nụ cười quỷ dị rồi trở về động phủ, tên đầu trọc cũng đang tĩnh tọa tu luyện, hắn chậm rãi mở hai mắt thâm ý nhìn Tần Vũ, không biết là đang suy nghĩ chuyện gì.
Ngạo Dương lấy túi trữ vật ở sâu trong gốc cây rồi lập tức rời đi, bên trong có một cái thiên cấp pháp bảo hình khiên, kèm theo lời nhắn, “Ngạo huynh vật này huynh giữ lấy, có thêm thủ đoạn bảo mệnh”.
Ngạo Dương trong lòng vô cùng cảm kích Tần Vũ, rồi lao vun vút bên trong rừng rậm, nhanh chóng trở về tập hợp cùng thủ hạ dưới trướng. Ngọc giản còn lại bên trong túi trữ vật, chỉ có một dòng mã Morse ngắn gọn, tạm dịch là: “Thay đổi kế hoạch, phương án dự phòng”
Đêm khuya thanh vắng, nhân thủ của Tần thế gia âm thầm di chuyển, trao đổi thông tin giữa các trạm, bắt đầu triển khai đại kế.
Dựa trên thông tin mà Liễu Thần cung cấp, Tần Vũ đã vạch ra nhiều phương án khác nhau trước khi tiến vào đây để cho thủ hạ chuẩn bị đối phó. Hiện tại mọi việc đều nằm trong sự tính toán của hắn, nếu không có biến cố xảy ra, chắc chắn hắn sẽ đạt được mục đích tiến vào đây.
Sâu trong sâm lâm, từ trong bụi cỏ, một con sói xám đột ngột nhảy tới vồ lấy con thỏ đang ngơ ngác nằm ở bụi cây, con thỏ dãy đành đạch trong miệng của con sói, chết tức tưởi, con sói nhìn ngó xung quanh rồi nhanh chóng rời đi, biến mất trong đêm tối.
Giữa đêm, tiếng sói tru vang vọng khắp bốn phương tám hướng, làm không gian hư vô mờ mịt càng trở nên quỷ dị, u tối.
Huân Nhi đọc ngọc giản tình báo về Hoa Hướng Tâm xong, trong lòng cũng có chút tính toán. Hiện tại, mọi người vẫn ổn, thông tin liên lạc đã thông suốt, nàng thật nể phục Tần Vũ về khoản mưu kế và tâm cơ của hắn.
Bích Dao trong lòng ngổn ngang suy nghĩ nhìn lên bầu trời xa xăm, khẽ thở dài, đó giờ nàng chỉ tập trung tu luyện, mà quên để ý những chuyện xung quanh nàng, bây giờ gặp được Tần Vũ, nàng mới hiểu cái gì gọi là quyền lực thật sự. Bây giờ chính Bích Dao cũng có cảm giác, chuyện ngày đó nàng bị hãm hại, không đơn giản như nàng đã từng nghĩ.
Tả Tiểu Đa mấy ngày nay cứ có cảm giác bị người theo dõi, nhưng hắn lại không phát hiện ra đối phương. Mặt khác, trong lòng hắn cứ bồn chồn lo lắng, có cảm giác sinh mệnh của mình đang bị đe dọa.
Tả Tiểu Đa nghi thần nghi quỷ chém mạnh về phía rừng cây, hét lớn:
- Ai? Mau ra đây cho ta!
Thủ hạ của Tần thế gia sát khí đằng đằng nhìn về phía Tả Tiểu Đa, nếu như không phải có lệnh của thế tử, bọn họ đã tổ chức vây sát Tả Tiểu Đa, trả thù cho những huynh đệ đã ngã xuống.
Tả Tiểu Đa mấy ngày nay cũng đi săn lùng người Tần thế gia, Đông Vực, Thiên Huyền Đại Lục, nhưng lạ ở một chỗ là hắn không gặp bất cứ người nào xuất thân từ Tần thế gia cả.
Hắn khẽ rùng mình, cảnh giác nhìn xung quanh, đã từ rất lâu rồi hắn mới cảm nhận được sinh mệnh của mình bị đe dọa như lúc này, hô hấp của hắn có chút ngưng trọng, hắn kéo mũ trùm kín đầu rồi nhanh chóng chạy trối chết. Chính Tiểu Đa cũng không biết mình chạy trốn cái gì!
Sáng sớm, ở trước cửa động phủ, Tần Vũ bày ra cái đùi của con Kim Ngưu lần trước hắn hạ sát ra nướng, mùi thơm nức mũi tỏa ra khắp nơi bên trong động, tên đầu trọc đang tĩnh tọa cũng phải nhíu mày.
“Chết tiệt, mùi gì thơm dữ vậy không biết”
Hắn mở ra hai mắt nhìn trân trân Tần Vũ, trong miệng nước miếng trào dâng, hắn xoa xoa hai tay đưa lên miệng thổi thổi, vừa đi lại gần Tần Vũ vừa vô sỉ nói:
- Ài, sáng nay trời lạnh nhỉ ?
Hắn ngồi xuống bên cạnh Tần Vũ giơ hai tay lên hơ trước đống lửa, mon men lại gần cái đùi Kim Ngưu, chuẩn bị dứt một miếng da thì Tần Vũ cầm đũa khõ tới làm hắn rụt tay lại.
- Chưa có chín!
Hướng Tâm vô sỉ nói:
- Ài, đệ hiểu lầm ta rồi, ta chẳng thấy lạnh quá nên muốn sưởi ấm một chút thôi.
Miệng thì nói vậy, nhưng tay đã rờ tới cái đùi Kim Ngưu, Tần Vũ giơ cước đạp hắn lăn qua một bên rồi lạnh nhạt nói:
- Lăn!
Hướng Tâm xoa xoa cái đầu trọc của hắn, rồi lấy ra một quyển công pháp dụ dỗ Tần Vũ:
- Lão đệ, ta chợt nhớ ra mấy ngày trước nhặt được một quyển thiên cấp công pháp công kích Hợp Thể kỳ, đệ xem ...
Tần Vũ bắt bài của hắn, liền lạnh lùng nói:
- Đệ đang bận lắm, không có thời gian xem đâu!
Hắn vô sỉ chạy ra sau lưng Tần Vũ, xoa xoa bả vai cho hắn rồi bắt đầu thi triển đại chiêu mát xa “Chuồn Chuồn Đạp Nước”, năm ngón tay hắn chụm lại khẽ điểm khắp nơi trên lưng Tần Vũ.
Phập! Phập! Phập! …
Cả thân thể Tần Vũ thoáng chốc sảng khoái hẳn lên.
“A … cái tên trọc này xuất thân từ hồng lâu à ?”
Nghĩ thôi mà Tần Vũ thấy lạnh sống lưng, thương hại cho cái bàn tọa của tên đầu trọc sau lưng, khẽ thở dài.
“Âu cũng là cuộc sống mưu sinh a!”
Tần Vũ khẽ rùng mình sung sướng nói:
- Sang bên trái một chút! … đúng rồi chỗ đó đấy, … thêm tý lực nữa … ừm, đúng rồi …
Tên đầu trọc nịnh nọt nói:
- Lão đệ, sảng khoái chứ ? Khà khà, … cho ta nửa cái đùi nhé !
Tần Vũ cười ha hả nói:
- Ta còn tưởng huynh tịnh giới ?
Hoa Hướng Tâm một bộ cao tăng nói:
- Tu đạo tại tâm, tu đạo tại tâm!
Nói chưa dứt lời, hắn đã xé được một miếng thịt trên đùi Kim Ngưu xuống, bỏ vào miệng nhai nhồm nhoàm. Hắn nói:
- Lão đệ, trù nghệ của ngươi thật là đỉnh !
Vị ớt cay nồng truyền ra khắp cơ thể hắn, từng luồng chân khí nóng ấm di chuyển theo lộ tuyến kinh mạch làm cho hắn sảng khoái không thôi, hắn ra sức mà mát xa cho Tần Vũ rồi vô sỉ nói:
- Hôm nay chúng ta săn thêm vài con Kim Ngưu đi!
Tần Vũ nói:
- Lăn!
Tố Tố trợn mắt nhìn tên đầu trọc, hắn đây là … đang lăn trên mặt đất a!
Tần Vũ mắt chữ A mồm chữ O nhìn hắn, rồi nói:
- Huynh làm cái gì vậy ?
Tên đầu trọc vô sỉ nói:
- Ta lăn cho đệ xem, đệ cho ta nửa cái đùi nhé!
Tần Vũ á khẩu với hắn, cái tên này không phải là não có vấn đề đó chứ ?
Tố Tố và Tần Vũ không hẹn mà cùng nghĩ.
“Ngươi có chút liêm sỉ nào không vậy ?”
Tần Vũ lấy thêm một cái đùi nữa ra nướng thêm, cái vừa nãy đưa cho hắn rồi nói:
- Cho huynh cái này!
Hướng Tâm vui vẻ nhận lấy rồi nói:
- Lão đệ, ngươi thật là tốt tính!
Nói rồi hắn cắn một miếng thật lớn, nhai nhồm nhoàm rồi nói:
- Yên … tâm, có ta … ở đây … đảm bảo không ai … đụng đến được đệ!
Hắn nuốt cái ực thiệt sảng khoái, rồi nói:
- Ngon quá, phải chi có một bầu rượu!
Trên tay Tần Vũ hiện ra một cái bầu rượu, mùi hương làm hắn si mê không thôi, hắn như thuấn di lao tới, chụp vào hư không, biết mình thất thố, hắn sờ sờ cái đầu trọc rồi vô sỉ nói:
- Ể … lão đệ ngươi cũng không nên keo kiệt a!
Tần Vũ hừ lạnh nói:
- Mồm ăn nhồm nhoàm còn bảo ta keo kiệt!
Hắn cười hề hề đưa quyển công pháp sang cho Tần Vũ rồi nói:
- Cho đệ! Khà khà, đưa rượu cho ta đi!
Tần Vũ quăng cho hắn bầu rượu rồi nói:
- Đợi chốc nữa, chúng ta đối tửu!
Hai mắt hắn thoáng qua vẻ suy tư, không biết là nghĩ gì, khẽ tu một hớp, rồi ngồi một bên nhìn Tần Vũ nướng thịt, chờ hắn đối tửu.
“Lão đệ, hai ngươi thật giống nhau!”