Khí Vận Hệ Thống

Chương 299: Manh mối



Tần Vũ đang ép Côn Thanh Sơn về phía bày trí đại trận của mình, tuy nhiên, vì để đối phương không phát giác ra, Tần Vũ phải đánh theo đường ziczac để giảm bớt sự nghi ngờ của tên này.

Lúc này chỉ còn hai trăm trượng nữa là đến chỗ Ngũ Hành Sơn và Luyện Ngục Đại Trận, nhưng Tần Vũ vẫn nhấp nhả vô cùng điệu nghệ, chờ hắn mất cảnh giác liền một chiêu bức hắn vào bên trong đại trận.

Côn Thanh Sơn bay vút lên cao, sau đó hai cánh nép sát vào thân thể, cả người lao xuống như một mũi tên về phía Tần Vũ, phong hệ chân khí và kim hệ chân khí ở trong thiên địa, nhanh chóng bao bọc lấy thân thể của hắn, tạo thành một lớp quang mang bén nhọn.

“Côn Bằng Đột Kích”

Thế công của một chiêu này nhanh như lôi điện, hết cách Tần Vũ phải kích hoạt [Thần Ma Thủ] và Huyết Lân Giao Long giáp đến cực hạn, đồng thời tế lên pháp bảo Hạo Nhiên Khiên toàn lực chống đỡ. Một bên Tần Vũ lại tế lên Thông Huyền Phiến, tạo phong bạo và phong sát cản lại tốc độ của Côn Thanh Sơn.

OÀNH!

Hai tay Tần Vũ tê dại, ôm ngực ho một búng máu lớn, Côn Thanh Sơn sau khi va chạm vào Hạo Nhiên Khiên liền tung người bay trở lại, vỗ cánh thi triển Vạn Lý Vũ Dực oanh sát Tần Vũ.

Tần Vũ chân đạp cước bộ Thất Tinh Bộ Sát kiếm kỹ, lại mượn Thanh Phong Phù Lục nhị tầng phù văn lao nhanh ra khỏi phạm vi oanh kích của Vạn Lý Vũ Dực, đồng thời ném một hơi năm cái Phật Liên pháp bảo đến ngay tại phạm vi mà Côn Thanh Sơn đang thi triển chiêu thức.

BÀNH! BÀNH! BÀNH! BÀNH! BÀNH!

Năm cái Phật Liên pháp bảo ầm ầm bạo nổ, Côn Thanh Sơn thu chiêu lùi lại nhưng đã chậm, cả người vết thương chi chít, khóe miệng trào máu tươi, lông vũ trên người cháy xém từng mảng trông vô cùng khó coi.

Côn Thanh Sơn giận dữ, lần nữa thi triển Côn Bằng Đột Kích lao về phía lưng Tần Vũ đang bỏ chạy, hắn cười gằn:

- Nhân loại đê tiện, chịu chết!

Tần Vũ cười lạnh, hắn khẽ xoay người, Côn Thanh Sơn theo quán tính ầm ầm lao xuống mặt đất.

ẦM!

Hắn bị đại trận phòng ngự phản chấn, hộc máu tươi, cả người lảo đảo xém ngã, vội vàng tung cánh bay lên cao, nhưng đụng phải quang mang hộ tráo, văng ngược trở lại, Côn Thanh Sơn trong lòng vô cùng hoảng sợ, yêu thú bọn hắn rất kém trong việc phá giải đại trận.

Tần Vũ cười gằn, hai tay ấn pháp quyết, trọng lực bên trong đại trận phút chốc gia tăng trọng trọng điệp điệp. Côn Thanh Sơn vỗ cánh càng lúc càng khó khăn, tốc độ giảm đi trông thấy.

Tần Vũ ở bên ngoài kết ấn thi triển Phật Nộ Hỏa Liên, Côn Thanh Sơn đã sử dụng hai lần Vạn Lý Vũ Dực bây giờ hắn không thể thi triển được nữa, nếu không lông vũ trên người sẽ không đủ để cho hắn phòng vệ.

Hắn cảm nhận được sức mạnh hủy diệt ở phụ cận, liền lập tức thu người lại, lấy hai cánh bao bọc toàn bộ thân thể, thi triển thần thông Côn Bằng nhất tộc để ngạnh khánh với chiêu thức của Tần Vũ.

“Côn Bằng Kim Thân”

OÀNH! UỲNH UỲNH! BÀNH!

Côn Thanh Sơn bị uy áp một chiêu Phật Nộ Hỏa Liên trấn áp nằm bẹp trên mặt đất, chín tầng trận pháp phòng ngự bị phá hủy hết tám tầng, uy lực vô cùng khủng bố. Khắp người hắn bây giờ toàn vết thương, lông vũ tơi tả, xương bả vai đầu hai cánh nứt từng đoạn, mỗi lần cử động truyền đến cảm giác đau nhức kịch liệt.

Tần Vũ phun ra một ngụm tiên huyết lên đầu ngón tay, hắn vẽ lên không trong một chữ “Hỏa” màu đỏ nồng đậm, đồng thời khởi bạo Luyện Ngục Đại Trận, Phong Bạo Dị Hỏa Hoàn bùng lên dữ dội bao trùm toàn bộ Ngũ Hành Sơn vào bên trong.

Nhan Như Ngọc hoảng sợ nhìn về phía bên kia chiến sự, trong lòng nàng vô cùng hoảng hốt, chín cái đuôi của nàng bỗng dưng rực lửa, nàng phải mau chóng đẩy lùi Cơ Huyền Tử tìm cách chạy trốn, chính nàng không ngờ, Cơ Huyền Tử và Tần Vũ chiến lực không hề thua kém Hoa Hướng Tâm.

Bên trong đại trận, Côn Thanh Sơn bị trọng lực chấn áp nằm bẹp dí trên mặt đất, hắn hót vang từng tiếng, đại triển Côn Bằng pháp tướng, một đôi cánh lam vũ to lớn hơn năm trượng, huyễn hóa sau lưng hắn, chỉ một nhịp vỗ cánh, đã chấn nát mặt đất bên trong Ngũ Hành Sơn.

Rắc!

Côn Thanh Sơn hộc máu, một bên bả vai của hắn đã bị gãy, uy lực của thần thông giảm mạnh, hắn cố gắng phá trận lao ra ngoài.

“Côn Bằng Hải Vương”

Uỳnh! Uỳnh!

Mặt đất đột nhiên tràn ngập nước, mặt nước dao động mãnh liệt, từng cơn sóng thần cao lớn hơn mười trượng ầm ầm trùng kích bốn phương tám hướng bên trong đại trận, Tần Vũ bị đại trận phản trấn, khóe miệng trào máu.

Sắc mặt không đổi, Tần Vũ tế lên U Minh Đăng pháp bảo, pháp bảo vừa hiện, dị hỏa càng lúc càng mạnh, liên miên không dứt, nước biển được tạo thành từ thần thông của Côn Bằng nhất tộc sôi lên sùng sục từng đợt.

Côn Thanh Sơn hót vang từng tiếng, hắn vỗ cánh liên tiếp ba cái, sóng biển trào dâng, đại trận Ngũ Hành Sơn bị chấn nát, Tần Vũ ho ra một búng máu, lùi lại về sau, Côn Thanh Sơn ngạo nghễ đứng trong Luyện Ngục Đại Trận, hót lên một tiếng vang vọng khắp không trung.

Tần Vũ vẫn chưa vội gọi ra pháp tướng, hắn muốn tiêu hao Côn Thanh Sơn thêm chút nữa, đảm bảo có thể giết được hắn, cướp lấy thần thông Côn Bằng nhất tộc, rồi từ bỏ Ngưng Thần Bảo Đan cũng đáng giá.

Tần Vũ khẽ động, Viêm Hỏa Tổ Phù rực sáng ở bên trên đỉnh đại trận, Dị Hỏa Sinh Linh cũng hiện thân, trợ giúp Tần Vũ khống hỏa.

Ngọn lửa sau đuôi của Cửu Vĩ Yêu Hồ không ngừng chập chờn, dường như đang sợ hãi một thứ gì đó, ánh mắt nàng kinh hãi nhìn về phía Tần Vũ.

Phong Lôi Long của dị hỏa Phong Lôi Long Diệm bay lượn xung quanh người Tần Vũ trợ uy cho hắn, khí thế phô thiên cái địa, trong một trăm dặm xung quanh, bây giờ hắn chính là Hỏa Thần.

Hắn lật tay, hỏa diệm bùng nổ, Phong Lôi Long Diệm trong Luyện Ngục Đại Trận khởi bạo, từng đợt phong sát bén nhọn cắt lên thân thể Côn Thanh Sơn, Tần Vũ lại tế lên Thông Thiên Tháp, Lôi Điện không ngừng đánh xuống nhục thân của hắn.

Côn Thanh Sơn ầm ầm lao ra khỏi phạm vi Luyện Ngục Đại Trận, lao về phía Tần Vũ, hắn hét lớn:

- Chết đi!

Tần Vũ miệng cười nhạt, Luyện Ngục Đại Trận di động theo bước chân của hắn, như cũ vây chặt Côn Thanh Sơn ở bên trong, nước biển của Côn Bằng Hải Vương thần thông không cách nào dập tắt dị hỏa, sôi lên ùng ục, bắt đầu bốc hơi một cách nhanh chóng.

Côn Thanh Sơn trong lòng cấp bách, hắn quyết định bỏ chạy, bây giờ không phải là lúc cố chấp sính cường nữa, lam vũ dực đổi sang màu bàng bạc, gió trong năm trăm trượng tập trung trợ lực cho Côn Bằng nhất tộc.

Hắn vỗ cách một cái thật mạnh, lao vút đi hơn một dặm, tốc độ vô cùng khủng bố, Tần Vũ thi triển Bách Quỷ Dạ Hành cùng Bách Quỷ Chi Thuật đến cực hạn, tốc độ gia tăng đột biến.

Hắn đạp một cước lướt đi hơn năm trăm trượng, đạp một hơi hai ba cước liền đuổi theo sát rạt Côn Thanh Sơn, Tần Vũ súc thế thi triển Thiên Mã Hành Không truy theo hắn.

Côn Thanh Sơn một bên cánh đã gãy, tốc độ không thể nào bằng lúc toàn thịnh, hắn cắn răng chịu đau, vỗ thêm một nhịp nữa, lao vun vút trong không trung, Tần Vũ sớm đoán được thương thế của hắn, không giận không vui đuổi theo đằng sau, chỉ cần cánh còn lại của hắn gãy nát, chính là lúc hắn tử vong.

Côn Thanh Sơn cười gằn dữ tợn, từ trong miệng, hắn nhỏ ra một cái Hoàng Kim Lông Vũ, đây là Lông Vũ của trưởng bối Độ Kiếp kỳ đỉnh phong trong nhà của hắn.

Một hư ảnh côn bằng to lớn xuất hiện trong không trung, huyễn ảnh côn bằng ngửa cổ hót vang một tiếng, bầu trời lặng gió, hàng ngàn hàng vạn lông vũ màu hoàng kim xé gió mà lao về phía Tần Vũ.

Tần Vũ kích hoạt Huyết Lân Giao Long Giáp cùng Sinh Mệnh Chi Linh Chân Hỏa đến cực hạn, chịu đau đến thấu xương, dùng phương thức ta tổn 1000 địch tổn 800 lao lên truy sát Côn Thanh Sơn.

Hắn đã bỏ ra một cái giá lớn như vậy, Côn Thanh Sơn nhất định phải chết, không lý nào hắn buông tay giở chừng như thế này được.

Hạo Nhiên Khiên kích phát đến cực hạn, một vòng quang mang hộ tráo bao bọc lấy Tần Vũ, Tần Vũ khóe miệng trào máu không ngừng truy theo sát rạt Côn Thanh Sơn.

Rắc!

Côn Thanh Sơn khẽ lảo đảo, Tần Vũ cười lạnh, hai mắt hắn kim quang đại thịnh, đạp liền ba cước đã đến trước mặt tên kia. Côn Thanh Sơn hoảng hốt lấy hai cánh che chắn trước mặt, từ trong miệng lại phun ra một cái lông vũ bất ngờ tập kích Tần Vũ.

Tần Vũ lách người né tránh, lông vũ bén nhọn, đâm xuyên qua cả quang mang hộ tráo của Hạo Nhiên Khiên, cắm thẳng lên bả vai của Tần Vũ. Dường như hắn không cảm thấy đau đớn, hai tay nắm chặt mộc kiếm, bổ một kiếm nặng hơn hai vạn cân cự lực lên đôi cánh yếu ớt tả tơi của Côn Thanh Sơn.

“Trọng Nhạc Kiếm kỹ - Bát trọng thiên”

ẦM!

Thân thể của tên kia văng mặt xuống mặt đất, xương cốt ở trên cánh gãy vụn, hai mắt kinh hãi nhìn về phía Tần Vũ.

“Tên điên! Hắn điên rồi”

Tư Mã Thiên từ xa quan sát, chuẩn bị ngư ông đắc lợi thì đột nhiên trong cái bóng Tần Vũ, hơn ba mươi nhân ảnh ầm ầm lao ra, thẳng hướng đội ngũ hắn mà oanh kích.

Tư Mã Thiên kinh hãi hét lớn:

- Rút lui, mau rút lui!

Đội ngũ của hắn bây giờ chỉ còn lại gần hai chục người, mà đối phương có đến gần bốn mươi người, làm sao có thể đánh lại, hắn không thể mạo hiểm, nhưng điều mà Tư Mã Thiên khó hiểu đó là tại sao Tần Vũ lại biết hắn ẩn nấp ở đây.

Tần Vũ nhìn thân thể côn bằng nằm trong vũng máu dưới mặt đất, lạnh lùng thi triển Trụy Nhật Tiễn tiễn pháp, oanh sát hắn, Côn Thanh Sơn liều mạng, sử dụng lông vũ cuối cùng của lão tổ để lại trước khi phi thăng bao bọc lấy cơ thể của hắn dùng huyết độn phù bỏ chạy.

Xiu! Xiu! Xiu! Xiu! Xiu! Xiu! Xiu! Xiu! Xiu!

BÀNH! UỲNH UỲNH! ĐOÀNG!

Quang mang hộ tráo xung quanh người của Côn Thanh Sơn vẫn còn, nhưng hắn bị uy lực của cửu trùng tiễn phản chấn, lại thêm thương tổn của huyết độn phù gây ra, lảo đảo ngã khụy trên mắt đất, giương mắt tuyệt vọng nhìn Tần Vũ oanh kích hộ tráo không ngừng.

OÀNH!

Hộ tráo vỡ nát, Côn Thanh Sơn bất lực gào thét trong vô vọng.

Tần Vũ từ xa thi triển Lôi Diệm Trảm Thiên oanh sát hắn, lôi long kiếm khí và hỏa long kiếm khí ầm ầm bay về phía Côn Thanh Sơn, chẻ hắn ra làm đôi, vô cùng thảm liệt.

Một giọt tinh huyết và lông vũ bản mệnh thần thông của Côn Bằng nhất tộc xuất hiện trong hư không, Tần Vũ liền dùng hệ thống thu hồi vào trong kho, sau đó huýt sáo một tiếng, toàn bộ thủ hạ Tần thế gia đang truy đuổi Tư Mã Thiên lập tức quay về, bảo hộ hắn rút lui.

Bây giờ Tần Vũ toàn thân trọng thương, đang cố gắng chật vật chống đỡ bằng Sinh Mệnh Chi Linh Chân Hỏa và huyết mạch Bàn Cổ Bất Tử thần.

Phía bên này Cơ Huyền Tử đang không ngừng truy sát Cửu Vĩ Yêu Hồ Nhan Như Ngọc. Nàng kinh hãi nhìn thân ảnh của Tần Vũ, Hợp Thể sơ kỳ giết chết bàn cổ hung thú Côn Bằng nhất tộc Hợp Thể kỳ đỉnh phong. Đôi mắt long lanh của nàng mở to nhìn từng cổ tự trên thân thể Tần Vũ, bây giờ nàng đã hiểu ra, thì ra hắn là Bàn Cổ Bất Tử thần nhất tộc, thảo nào chiến lực kinh thiên như vậy.

Tần Vũ ánh mắt lạnh lẽo nhìn nàng, làm nàng từ đằng xa cũng rùng mình, vốn dĩ nàng định chạy cùng hướng với Côn Thanh Sơn để có gì hai người đùm bọc lẫn nhau chạy trốn, nào ngờ Tần Vũ mạnh mẽ đến bực này, dùng nhục thân cường đại lao qua Vạn Lý Vũ Dực của Côn Bằng nhất tộc mà truy sát Côn Thanh Sơn.

Tần Vũ lần nữa tế lên Nhật Nguyệt Tinh Cung, lạnh lẽo thẳng hướng nàng mà nhắm tới, Nhan Như Ngọc hoảng hốt cực điểm, nàng đã chứng kiến uy lực của thần khí trong tay hắn, trong lòng càng cấp bách, nàng nói:

- Ta biết manh mối của Sinh Mệnh Chi Tuyền, đừng giết ta!

Tần Vũ cười nhạt, hắn nói:

- Làm sao ta tin được ngươi?