Bên dưới vân vụ thấp thoáng mấy đỉnh núi chọc trời lúc ẩn lúc hiện, cả một dãy Thanh Sơn này, từ trên cao nhìn xuống như một cái thành lũy vững chắc đang che chắn cho cả phương Bắc Thiên Huyền Đại Lục vậy.
Sâm lâm bên dưới một mảnh rậm rạp, chủ yếu toàn là mấy cây cổ thụ cao lớn chọc trời, chúng đã đứng sừng sững ở đây hơn mấy nghìn năm, cũng bởi vậy mà có những gốc cây to đến cỡ mười người trưởng thành ôm mới xuể.
Gr...gr...gr...*
Thi thoảng lại truyền đến tiếng gầm gừ thị uy của mấy con yêu thú cấp cao ở nơi này, bọn chúng đang ra uy với những vị khách không mời mà tới bên trên không trung kia.
Nhưng bọn nó cũng nhanh chóng sợ hãi lẩn trốn khắp nơi khi cảm nhận được khí tức của Tam Long, một con Giao Long Đại Thừa kỳ hàng thật giá thật đang quấn quanh cánh tay của Tần Vũ, lâu lâu nó lại thở nhè nhẹ, để lộ ra khí tức của một yêu vương ngạo nghễ.
Càng đi sâu vào bên trong, yêu thú cao cấp càng lúc càng nhiều, để tránh phiền toái không cần thiết, Tần Vũ thấp giọng nói:
- Tam Long, ngươi ra dọn đường một chút!
Tam Long nhanh chóng nhận lệnh từ Tần Vũ, nó trườn ra khỏi ống tay áo, rồi bay về phía trước.
Nó dần hóa lớn, đến khi dài cả ba trăm trượng mới dừng lại, nó ngửa đầu rống lên một tiếng kinh thiên động địa.
Uông ...
Tiếng rống của Tam Long mang theo uy nghiêm ngạo nghễ, ẩn chứa sự khát máu tàn bạo, thứ mà nó được thừa hưởng từ Tần Vũ qua vô số trận tàn sát địch nhân.
Bởi vậy, cả đám yêu thú ở nơi này, liền chui rụt vào trong hang ổ, không dám lộ diện, không có con nào dám ra mặt đối chiến với một con Giao Long khát máu trên bầu trời kia.
Lân giáp của Tam Long trông vô cùng sống động, dường như mỗi phiến lân giáp là một sinh linh có sự sống riêng biệt vậy, lân giáp của nó chuyển động như sóng vỗ, tỏa ra hào quang màu bàng bạc lấp lánh.
Tam Long ngạo nghễ nhìn xuống bên dưới rồi nó bay lượn quanh thuyền của Tần gia như một vị hộ thần.
Nó lượn sát người Tần Vũ, để y thoải mái sờ lên cái đầu sừng sỏ của nó, đôi mắt nó lim dim thụ hưởng cái cảm giác khoan khoái này.
Không có ai dám tin lại có một tu sĩ Hợp Thể kỳ có thể thoải mái sờ lên cặp sừng của một con Giao Long Đại Thừa kỳ như thú sủng như thế này cả, quả là khoa trương.
Tiểu Mao đứng trên vai của Tần Vũ, nó nhắm đôi mắt to tròn lại, rồi phút chốc mở ra con mắt thứ ba nằm ngay giữa trán của nó, đôi mắt tỏa ra kim quang nồng đậm, nó lấy tay lên che nắng, ngó nghiêng một lượt khắp nơi
Chi … chi…*
Đột nhiên nó chỉ tay về phía Đông Bắc, kêu lên mấy tiếng chi chi hưng phấn.
Tần Vũ kích hoạt [Thần Nhãn] nhìn về phương hướng mà Tiểu Mao vừa chỉ, rồi nở một nụ cười thỏa mãn.
Ở phương hướng đó là bảo tàng của Hồng Hoang Thiên Đế, Vũ Phàm!
Bên trong có thứ mà Tần Vũ hắn cần, cổ trùng truyền thừa, Côn Bằng Cổ.
Theo nhiệm vụ của hệ thống, chỉ cần hắn đạt được Côn Bằng Cổ liền sẽ được ban thưởng thần thông Độn Thiên, một thứ giống như phép Dịch Chuyển trong trò chơi trực tuyến lúc hắn còn ở trái đất vậy.
Có thần thông này, hắn sẽ có thêm cơ hội đào thoát khỏi thân thể của Hắc Ám Ma Thần cổ đại kia.
Toà bí cảnh này đã tồn tại ở đây cả vạn năm, nhưng chưa từng có ai thành công tiến vào bên trong, bố trí của Hồng Hoang Thiên Đế không phải là thứ dễ dàng phá bỏ.
Có nhiều lời đồn cho rằng, Vũ Phàm Thiên Đế cố ý để lại vật này để cho hậu nhân đối phó với kiếp nạn Diệt Thế Đạo, nhưng không có ai có thể kiểm chứng được lời đồn này cả.
Cũng có người nói, cái bí cảnh này là Vũ Phàm Thiên Đế cố ý để lại, phòng khi phi thăng bị địch nhân diệt sát, tiến hàng trùng sinh ở nơi này, lẫn nữa tu luyện.
Duy chỉ có Tần Vũ hắn là có đáp án cho riêng mình, nhiệm vụ của hệ thống chỉ dẫn hắn đến đây, ắt có lý do của nó, hẳn là chuyện Diệt Thế Đạo kia không sai.
Nhưng hắn vẫn không hiểu, tại sao Vũ Phàm Thiên Đế lại có thể suy tính ra một kiếp nạn này, lại có thể tỉ mỉ chuẩn bị như vậy.
Càng ngày hắn càng cảm thấy, mình là quân cờ của những vị đại năng giấu mặt ở trên tầng mây cao vút kia.
Hắn bây giờ ngoài mục tiêu tự do tự tại ở Thiên Huyền Đại Lục ra, đã có một mục tiêu mới, đó là thoát khỏi hắc thủ sau màn đang điều khiển hắn.
“Cái cảm giác này thật là khó chịu!”
Lâu thuyền của Tần gia dừng lại trước lối vào bí cảnh, dùng mắt thường để quan sát, không ai có thể nhận ra được điểm khác thường ở chỗ này.
Duy chỉ có Tần Vũ và Mao Cầu mới có thể nhìn thấy được điểm vào ở chỗ này.
Hắn chạm tay vào chòm sáng lơ lửng trên không trung, đột nhiên cả người như mất đi trọng lực, trong nháy mắt, ánh sáng hoàn toàn biến mất, rồi vụt sáng loà trở lại, cả người hắn đã đứng ở một không gian xa lạ.
Tần Vũ khẽ nhíu mày, ổn định lại thân hình lẫn tinh thần, hắn nhìn xung quanh một lượt, rồi lắc đầu thở dài.
Quả nhiên, hắn là bị người ta nhắm đến, chỉ có mình hắn xuyên qua đây!
Nơi này thoạt nhìn giống như một đại sảnh của một toà cung điện của hoàng cung, chỉ khác là vô cùng rộng lớn.
Trong đại sảnh, bày biện vô số tranh ảnh về các loại sinh vật kỳ lạ, nhìn giống như dị thú trong Sơn Hải Kinh, nhưng lại không phải.
Theo hắn suy đoán, có lẽ đây là cổ trùng!
Cuối đại sảnh, là một bệ đá cổ xưa, trên bệ đá đặt một cái ngọc giản, trên không trôi nổi một dòng chữ vàng ươm.
Hồng Hoang Thiên Diễn Kinh!
-Cái tên thật là khí phách a!
Tần Vũ buông lời cảm thán, hắn tiến đến chỗ ngọc giản, đưa tay thử đặt lên ngọc giản, ngay khi hắn chạm vào, một lượng lớn thông tin ồ ạt truyền vào thức hải của hắn.
Khoảng chừng nửa phút sau, Tần Vũ mới định thần lại, hắn đã hoàn toàn học được Hồng Hoang Thiên Diễn Kinh.
Cái này là do hệ thống trợ giúp hắn, hay là Vũ Phàm Thiên Đế cố tình đây!
-Chậc, thôi kệ vậy!
Nhưng thứ hắn muốn tìm lại không có một chút manh mối nào, hắn đã dùng [Thần Nhãn] quét một lượt xung quanh đại sảnh, nhưng không hề phát hiện điểm khác thường nào ở đây.
Học được công pháp là một chuyện, nhưng đạt được cổ trùng lại là chuyện khác.
Mà mục đích lớn nhất của hắn khi tiến vào đây chính là Côn Bằng Cổ Trùng, không có nó, mọi thứ đều vô nghĩa.
“Rốt cuộc là ở đâu?”
Tần Vũ nhíu mày suy nghĩ, chẳng lẽ đây là do vị tiền bối này cố tình bày ra để làm khó hắn.
Đột nhiên hắn cảm nhận được sự tồn tại của một sinh vật nào đó ở trong đại sảnh.
Dựa theo cảm ứng của tinh thần lực, hắn liền phát hiện ra một con cóc nhỏ ở một góc trong cùng của đại sảnh.
-Bảo Bảo Oa?
Tần Vũ hít một ngụm khí lạnh khi đọc mô tả của nó trong cửa sổ trạng thái của hệ thống.