Tần Vũ khẽ nhấp ngụm trà, trong đầu hổi tưởng lại một ít chuyện cũ.
Đám người U Minh Quân Đoàn này, nếu hắn nhớ không nhầm cũng đã từng gặp mặt trước đây.
Gác lại chuyện này, Tần Vũ lại xem tiếp mấy cái ngọc giản khác về sinh ý của Tần thế gia mười năm qua.
Mọi chuyện đều theo kế hoạch của hắn, các thế lực ngoài Tiên Minh không ngừng bị Tần gia giảm đi số lượng giao dịch hàng hóa một cách âm thầm và đều đặn.
Thẳng đến bây giờ đã đạt được kế hoạch của hắn mà lại không vấp phải sự chỉ trích hay phản ứng gay gắt nào từ bọn họ.
Đúng là ếch luộc từ nước lạnh đến chết cũng không biết!
Diệp Nhi ngồi bồi chuyện cùng hắn đến đêm, Tử Yên lúc này sau khi ăn mấy quả Đào Tiên cũng đã ngủ thiếp đi từ lúc nào không hay.
Nhìn nàng ngủ ngon lành, cả hai bất chợt nở nụ cười vui vẻ.
Tần Vũ ôm Diệp Nhi vào lòng để nàng nghỉ ngơi, còn chính mình tiếp tục xem ngọc giản trên bàn.
Diệp Nhi nằm trong lòng Tần Vũ, trống ngực không khỏi đập thình thịch, bất giác, tay nàng nắm chặt áo của hắn, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Bất chợt nàng hôn lên cái cổ của hắn một nụ hôn quyến rũ, làm cả người hắn nóng ran.
Diệp Nhi đột nhiện thất thố, xấu hổ, cúi gầm mặt, rúc vào ngực áo hắn mà trốn tránh.
Tần Vũ cười tà, hắn buông ngọc giản xuống mặt bàn, cái tay hư của hắn luồn vào trong ngực áo của nàng bắt đầu mò mẫm tìm kiếm quả sơ ri đỏ mọng.
Diệp Nhi nằm im như thóc, mang tai đỏ tía như quả gấc, hơi thở có chút gấp gáp bởi động tác của hắn.
Một tia lôi điện nhẹ chạy qua đầu ti của nàng làm cơ thể nàng khẽ run lên trong thoáng chốc.
Hắn thấy nàng run run, liền cười khoái khẩu.
Tần Vũ mạnh mẽ xoay người của Diệp Nhi, để lưng nàng tựa vào ngực hắn.
Một tay hắn nghịch quả sơ ri căng cứng của nàng, một tay mò mẫm sơn thủy bên dưới.
Cơ thể Diệp Nhi căng cứng, lưng không khỏi cong lên, cọ xát vào ngực hắn, hơi thở nàng trở nên gấp gáp, tay nàng khẽ nắm bắp tay của hắn, như thể muốn hắn ngừng lại nhưng lại không có lực để làm điều đó.
Hắn ở phía sau, hai tay không ngừng sờ loạn, miệng không ngừng gặm nhấm cái tai trắng trẻo mỏng manh của nàng.
Đợi đến dâm thủy chảy ướt đùi đẫm nàng, hắn mới đẩy nàng ra phía trước một chút, dùng tay giúp nàng cởi y phục.
Phút chốc, Diệp Nhi toàn thân bị hắn lột sạch, để lộ ra thân thể mỹ miều thành thục.
Nàng xoay người lại, hai chân bấu chặt thắt lưng hắn.
Tần Vũ kề miệng, không ngừng mơn trớn sơ ri của nàng, làm nàng nỉ non thành từng tiếng nho nhỏ gợi cảm.
Đợi cả người nàng nóng ran, Tần Vũ mới dùng trường thương oanh tạc khe nhỏ của nàng.
Khi trường thương mới tiến vào, cơ thể nàng run lên nhè nhẹ, hai đầu ti căng cứng, vô cùng nhạy cảm, hắn chỉ mới chạm nhẹ, nàng đã không cách nào chịu nổi, hơi thở gấp gáp pha lẫn tiếng nỉ non quyến rũ, phối hợp nhịp nhàng với nhịp điệu bên dưới của hắn.
Khe suối của nàng truyền đến từng đợt ướt át nóng bỏng.
Tần Vũ đẩy nhanh nhịp độ, làm hơi thở của Diệp Nhi càng lúc càng gấp gáp, đến độ nàng phải thở gấp, hai tay ôm chặt lấy hắn không buông.
Hai người cứ vậy mà quấn lấy nhau, mãi đến khi dâm thủy của nàng tuôn trào như suối, cơ thể nàng mềm nhũn ra hắn mới chịu buông tha cho nàng.
Nàng gục vào lồng ngực hắn, thở dốc từng hồi yếu nhược, hai đầu ti căng cứng nhạy cảm kia vẫn bị hắn quấy phá không buông, làm dục hỏa trong nàng sôi trào không ngừng, cơ thể uốn éo vì bị hắn kích thích.
Nàng khẽ cắn lên đầu ti của hắn, muốn ép hắn ngừng lại.
Nhưng không ngờ lại bị hắn đè ngửa ra bàn, lần nữa oanh tạc khe sơn thủy bên dưới.
Chân khí thuần dương mang theo dị hỏa của hắn tràn vào bên trong cơ thể của nàng, tuần hoàn khắp kinh mạch giúp nàng tẩy kinh phạt tủy, đồng thời rút đi chân khí thuần âm của nàng truyền về cơ thể hắn.
Tuy bị hắn hút cạn chân khí, nhưng đổi lại, kỳ kinh bát mạch của nàng cũng được tăng cường không ít.
Hai người cứ vậy quấn với nhau tới sáng sớm mới dừng lại.
Diệp Nhi mệt nhừ gối đầu lên đùi hắn ngủ thiếp đi, còn Tần Vũ lại đả tọa thiền định, nhanh chóng hấp thu và luyện hóa chân khí thuần âm của nàng.
Mặt trời đi qua mái hiên, Tần Vũ mới thu công, tu vi của hắn sau song tu lần nữa được đề thăng không ít.
Hắn khẽ vuốt mái tóc của Diệp Nhi vẫn dang ngủ ngon giấc trên đùi mình, bầu ngực của nàng vẫn nhẹ nhấp nhô theo nhịp thở đều đều của nàng, làm hai quả sơ ri không ngừng di động tới lui nhịp nhàng.
Cái tay hư của hắn nhịn không được mà vân vê mấy cái làm nàng khẽ ưm ưm mấy tiếng, sợ nàng tỉnh giấc, hắn mới chịu buông.
Tần Vũ bế nàng lên ghế dài, đặt nàng nằm xuống, cẩn thận đắp áo choàng lên người nàng mới rời khỏi thư phòng.
Tử Yên ở bên kia, vẫn ngáy đều o o từng tiếng nhỏ.
...
Tần Vũ bước ra ngoài thư phòng, tận hưởng ánh nắng của buổi sáng, mắt lại nhìn đến Bích Dao, thấy hai má nàng phiếm hồng, hắn khẽ mỉm cười, khoan thai bước ra khỏi tiểu viện.
Con Hắc Miêu lững thững đi theo sau hắn, rồi nhảy vọt lên vai hắn ngồi chễm chệ, cái đuôi ở phía sau không ngừng ngoe nguẩy qua lại, chi trước không ngừng rửa mặt, hệt như một con mèo nhà.
Hắn hôm nay có nhã hứng muốn ra ngoài dạo một vòng Trung Châu thành, sẵn nghe ngóng chuyện trong thiên hạ một chút cho đỡ nhàm chán.
Đi đến đại môn, Tần Vũ đã thấy Tần Nhược Tuyết đợi ở đây, tay nàng cầm sẵn cái ô lụa.
Gió thổi nhẹ, làm tóc nàng bồng bềnh trong nắng sớm, tôn lên vẻ đẹp duyên dáng của nàng.
Tần Vũ khẽ cười, dạo phố cùng mỹ nhân, còn gì bằng!
- Phu quân!
Tần Nhược Tuyết khẽ cúi người, từ xa thi lễ với hắn.
Tần Vũ khẽ gật đầu, thong thả đi đến chỗ nàng, rồi dừng lại, chờ nàng khoát tay, lại lấy ô từ trong tay nàng che cho cả hai người, cùng nàng bước ra ngoài đại môn Tần gia.