Trong tầm mắt của Tần Vũ và Tần Nhược Tuyết dần dần hiện lên một cái tượng đá cao hơn mười trượng, nó đứng sừng sững trên nền đất trống trải, khí tức tỏa ra không hề tầm thường, làm người ta cảm thấy cao thâm mạt trắc.
Mấy phàm nhân sống ở quanh đây cũng thường xuyên đến chỗ này khấn vái cầu xin điềm lành.
Dần dà nó đã trở thành vật tín ngưỡng trong phàm gian.
Tu vi càng cao, năng lực [Thần Nhãn] càng được khai mở, hiện tại, Tần Vũ cũng đã có thể thấy được một hai điểm huyền cơ ở trên Thần Tượng.
Những thứ mà hắn nhìn thấy mơ hồ lúc này có lẽ được gọi là Pháp Tắc, chỉ là nó quá khó để hắn có thể nắm bắt ở thời điểm hiện tại, tựa như làn sương vậy, tuy hắn có thể thấy, nhưng một khi giơ tay bắt lấy, nó liền tan biến vào hư vô.
Quang Minh Chi Lực mà hắn đang sử dụng cũng là do có Cửu Lê Bảo Bình cung cấp, chứ thực chất, bản thân hắn chưa thể tự mình thu nạp Quang Minh Chi Lực, hoặc huy động được sức mạnh chân chính của nó.
Hắn chỉ mượn nó để gia trì thuộc tính vào chiêu thức mà thôi!
Tần Vũ mang theo Nhược Tuyết, tiếp tục tiến về phía trước, bước qua khỏi phạm vi che chở của Thần Tượng đi vào sâm lâm trước mặt.
Ở chỗ này, sớm hình thành một con đường mòn, nối liền Trung Châu thành và dịch trạm gần nhất ở phía Nam.
Bởi Trung Châu thành là thành trì trung tâm, số lượng thương đội đổ về đây nhiều không đếm xuể, cứ mỗi khắc lại có một hai thương đội đi ngang qua đây, thành thử ra mặt đất bên dưới láng bóng, đất mịn bị nén đến độ không thể nén hơn được nữa.
Dọc hai bên đường, cảnh vật hoang sơ nguyên thủy, thảm thực vật vô cùng xanh tốt, chỉ có động vật hoang dã thì thi thoảng mới thấy.
Xa xa, mấy con nai hiền lành cúi đầu gặm cỏ non trên mặt đất, chốc chốc lại ngóc cái đầu lên cảnh giác nhìn hai người Tần Vũ và Nhược Tuyết, cũng có lúc nó đứng yên bất động, nhìn chằm chằm hai người.
Có lẽ chúng nó không cảm nhận được địch ý từ hắn và nàng nên lại cúi đầu cặm cụi gặm cỏ non, lâu lâu thở phì phì một hai cái.
Những thứ đáng yêu như nai vẫn luôn là thứ hấp dẫn với phụ nữ, mà Tần Nhược Tuyết cũng không ngoại lệ, nàng đứng yên một chỗ, như thể sợ nàng sẽ làm kinh động đến bọn chúng vậy.
Gió thi thoảng lại thổi làm ngọn cỏ khẽ đung đưa theo gió nhẹ nhàng bồng bềnh như làn mây.
Ngược lại, Tần Vũ đứng ở một bên nhưng tâm tư lại không đặt trên mấy con nai, mà hắn lại chú ý đến ngọn tháp lấp ló sau mấy ngọn đại thụ xa xa.
"Phật Môn ..."
Một trong những thứ Tần Vũ thấy hứng thú nhất sau mười năm bế quan đó chính là sự phát triển mạnh mẽ của Phật Môn sau mấy ngàn năm.
Cũng giống như Thần Tượng, lãnh địa của Phật Môn, hay nói cách khác, xung quanh chùa chiền vài dặm, đều được bao phủ bởi một loại lực lượng có thể xua đuổi quỷ vật ở trong Hắc Ám Trường Dạ.
Thứ này có lẽ là Pháp Vực của Phật Môn.
Phật Kinh của Phật Môn mang theo chí dương chí thiện ý niệm, mỗi khi tăng sĩ niệm kinh tự nhiên phát ra pháp lực ẩn chứa sức mạnh đẩy lùi tà vật, mà Hắc Ám Chi Lực cũng không nằm ngoài lệ.
Mà hơn nữa, bởi vì tăng sĩ ngày ngày tụng kinh niệm phật, pháp lực thấm nhuần vào vạn vật xung quanh, tự thân hình thành Pháp Vực của Phật Môn xua đuổi tà khí và quỷ vật một cách vi diệu.
Bởi vậy mà gần chục năm gần đây Phật Môn phát triển vô cùng mạnh mẽ, đang trên con đường trở thành tín ngưỡng đứng đầu ở phàm gian.
Không thể không nói, Phật Môn quả nhiên cao minh, lựa chọn thời điểm trở lại thế gian vô cùng thích hợp, mượn Hắc Ám Trường Dạ, và thời thế loạn lạc đem tia sáng và hy vọng đến nhân gian, hiệu quả thực sự vô cùng tốt.
Tần Vũ thong thả bước về phía Phật Tự ở xa xa, Nhược Tuyết cũng cất bước đi theo, bước vào bên trong Pháp Vực của Phật Tự này, nàng và hắn đều cảm nhận được một sự thoải mái dễ chịu lạ thường.
Tâm tư của nàng và hắn dường như được thả lỏng không ít.
- Thảo nào ...
Tần Vũ khẽ lẩm nhẩm một mình, ánh mắt nhìn về đại môn của Phật Tự trước mặt.
Trung Châu Lĩnh Nam Tự!
Từ xa nhìn lại, bên trong ngôi chùa có không ít Phật Tử lui tới cúng bái, hương khói nghi ngút, tăng sĩ đông đúc, không ngừng thuyết pháp, niệm kinh khắp nơi.
Tuy người thường không thể thấy được, nhưng Tần Vũ hắn sở hữu [Thần Nhãn] liền nhìn ra được Tín Ngưỡng chi lực và Niệm Lực mơ hồ của Phật Tử không ngừng truyền vào các tượng phật đặt trong chùa.
Hào quang của các pho tượng này tỏa ra, đủ để cho Tần Vũ hắn cảm thấy không tầm thường, so với Thần Tượng cũng là một chín một mười.
Nhìn thấy Tần Vũ, một số Pháp Tăng có đạo hạnh cao thâm khẽ nhíu mày, sát thần hung ác Tần Vũ này đột nhiên ghé qua tiểu tự là có ý đồ xấu xa gì chăng?
Sư trụ trì của Trung Châu Lĩnh Nam Tự cảm nhận được sự hiện diện của hắn, đích thân ra mặt đón tiếp.
Lão đi từ bên trong đi ra, phong thái khoan dung đĩnh đạc, và chính trực.
- A di đà phật! Nghe đại danh Tần thế tử đã lâu, hôm nay tiểu tăng mới có cơ hội được gặp mặt, thật là hạnh ngộ! A di đà phật!
Lão nói xong, liền chắp hai tay thi lễ với hắn.
Tần Vũ hôm nay đến đây cũng chỉ để quan khán một trong vạn đạo trong thiên hạ - Phật Môn, hắn không có ý gì khác, tự nhiên sẽ kính chủ.
- A di đà phật! Gặp qua trụ trì!
- A di đà phật! Gặp qua trụ trì!
Nhược Tuyết cũng nho nhã thi lễ với lão.
Thấy cả hai không có ác ý, sư trụ trì của Trung Châu Lĩnh Nam Tự cũng thả lỏng tâm tình, lão hòa ái nói.
- Không biết là ngọn gió nào đưa thí chủ đến đây?
Tần Vũ chậm rãi đáp lời.
- Tại hạ tấn thăng Đại Thừa kỳ không lâu, muốn quan khán vạn đạo trong thiên hạ, mở rộng tuệ nhãn.
Phương trượng đại sư khẽ gật đầu, đưa tay mời hắn vào trong.