Giác Minh đại sư, trụ trì Trung Châu Lĩnh Nam Tự khẽ xoay người, hai tay kết hiệp chưởng ấn, nói với Tần Vũ.
- Không nghĩ tới Tần thế tử cũng biết qua về đạo pháp của Phật Môn, lời của Tần thế tử nói quả thực không sai, Phật Môn gốc lấy sự ứng vô sở trụ nhi sinh kỳ tâm, nhất thiết vạn pháp bất ly tự tính. Tu chân của Phật Môn chú trọng đến lĩnh hội tự thân, nhận ra ngũ uẩn chính là đạo lý. Do đó cần người tu hành tự phong bế chính mình, tuân theo giới luật, hòa thần thức vào thiên địa ngộ ra đại đạo. Mà cũng bởi vậy mới cần ứng vô sở trụ, không có trụ cột mới có thể hòa thần thức vào thiên địa, từ đó mới nhi sinh kỳ tâm.
Tần Vũ khẽ gật đầu, hắn nghe lão giảng giải tiếp.
- Sở dĩ Phật Môn thờ Phật, ấy không phải là hữu thần, mà là dẫn dắt giác ngộ. Bởi vì phàm phu tục tử mới tu tập Phật Pháp, khó có thể tự mình thức tỉnh và giác ngộ, bọn họ không thể hiểu những thứ bản nguyên hư vô, lại càng không thể dựa vào ứng vô sở trụ mà tu hành, cho nên mới cần Tỉnh Giả dẫn dắt. Có thể nói mỗi vị Thần Phật đại diện cho một giới luật và giác ngộ, giúp đệ tử tu hành có thể nương tựa mà tu hành ngộ đạo, nhưng cũng vì vậy mà sau này lại là trở ngại của đệ tử bản môn.
Tần Vũ nghe hiểu, liền nói.
- Bọn họ phải phá thần?
Giác Minh đại sư nhìn hắn đánh giá một lượt, người này tuệ căn không tồi, nói liền thông hiểu, liền giảng giải tiếp.
- A đi dà phật, Tần thế tử nói không sai. Bởi vì đệ tử bản môn tu hành dựa vào Tỉnh Giả, cho nên đến lúc Hóa Thần, bản thân lại không thể vượt qua Tỉnh Giả dừng chân tại cảnh giới này, chỉ có thể tham ngộ chân lý "ứng vô sở trụ nhi sinh kỳ tâm, nhất thiết vạn pháp bất ly tự tính" mới có thể vượt qua.
Lão lại nhìn đến chúng Phật Tử đang niệm kinh lạy phật, giọng hòa ái nói.
- Mỗi vị Thần Phật tượng trưng cho một đại giác ngộ, một đại trí tuệ, và một đại giới luật. Đối với kẻ phàm phu tục tử, bọn họ quỳ lạy cúng bái Thần Phật chính là ép bản thân tuân theo giới luật, giúp bản thân tự hiểu giác ngộ, đưa đại trí tuệ vào trong phàm thể. Mà cũng chỉ có cách này Phật Pháp mới có thể thâm nhập vào bên trong thần thức bọn họ, xây dựng niềm tin và tín ngưỡng.
Nhược Tuyết cũng biết qua về Phật Môn, nhưng khi nghe lão nói, nàng mới vỡ ra nhiều điều, không ngờ giáo lý của bọn họ lại sâu xa như vậy.
Tần Vũ khẽ gật đầu, có lẽ Phật Môn tu luyện dựa vào Niệm Lực và Tín Ngưỡng cho nên mới phải cần Thần Phật để xây dựng niềm tin trong lòng đệ tử tu hành, dẫn dắt bọn họ ngộ đạo.
Ngược lại, những pho tượng Thần Phật cũng là pháp bảo hấp thu hương hỏa, chuyển hóa Niệm Lực và Tín Ngưỡng Chi Lực thành lực lượng mà pháp tăng có thể hấp thu vào cơ thể.
Mà một cảnh giới Hóa Thần kia, đưa bọn họ trở về bản ngã vô thần, chính mình hóa thần, lúc này bọn họ không chỉ có thể hấp thu Niệm Lực và Tín Ngưỡng Chi Lực của đệ tử nữa mà còn cả chân khí trong thiên địa, từ đó đề thăng tu vi và pháp lực.
Cách làm này của Phật Môn, so với Thuật Sĩ và Đạo Giáo cũng có điểm tương đồng.
Cho nên đệ tử của Phật Môn nhập đạo tương đối nhanh, chỉ là tiến xa vô cùng khó, bởi một cánh cửa Hóa Thần kia đã khóa lại con đường tu hành của không ít đệ tử Phật Môn.
- Đa tạ đại sư khai tuệ nhãn cho tại hạ.
- Tần thế tử quá lời, lão nạp cũng chỉ truyền pháp, việc ngộ đạo trong đó là do bản thân Tần thế tử tự mình lãnh hội. Tư chất lĩnh ngộ của Tần thế tử sợ là khoáng cổ chí kim không ai sánh bằng.
Lời này của lão không phải là lời xã giao, chính thân lão đã chứng kiến khả năng lĩnh hội của Tần Vũ, khó trách hắn có thể dùng trăm năm thời gian đột phá đến cảnh giới Đại Thừa kỳ.
Giác Minh đại sư nhìn hắn thuận mắt, tùy ý nói ra lãnh ngộ của mình trong tu đạo.
- Đại Thừa kỳ cảnh giới, tu tập không chỉ đơn thuần là thổ nạp hấp thu thiên địa chân khí, tín ngưỡng chi lực như trước nữa, mà cần bản thân hòa mình vào thế giới tự mình ngộ ra bản ngã của bản thân, bồi nguyên cố bản, đó là tham ngộ.
Tần Vũ khẽ gật đầu, tu hành của Phật Môn hướng về vô ngã, thuận theo tự nhiên, không dục không cầu, ngược lại với Tu Sĩ, dùng thân thể chế ngự tự nhiên, đoạt thiên địa tạo hóa.
Một bên hòa mình vào dòng chảy của thiên địa, một bên ngự trên dòng chảy của thiên địa mà tiến về phía trước.
Tuy cách làm khác nhau, nhưng vẫn về chung một hướng.
Tần Vũ thoáng đứng yên bất động, như thể lĩnh hội tinh hoa do hắn ngộ ra, thân thể thay đổi rất nhỏ, chỉ có Giác Minh đại sư là có thể cảm nhận đôi chút.
- Hôm nay đến Phật Tự, tại hạ lĩnh ngộ không ít, đa tạ đại sư truyền pháp!
Giác Minh đại sư khẽ cúi đầu đáp lễ.
- A di đà phật! Ngã phật từ bi rộng lượng!
- A di đà phật!
Tần Vũ thuận thế đáp lễ lão theo Phật Môn.
Đến đây hắn không bước tiếp vào bên trong nữa, bước vào quá sâu, ắt sẽ bị đạo của Phật Môn xâm nhập, hắn lĩnh hội đến đây là đủ, liền quay đầu đi ra đại môn.
Giác Minh đại sư nhìn hắn, không tham, không cưỡng cầu, biết đủ là dừng người như hắn ắt tu thành đại đạo.
Lão cất bước theo hắn, bồi chuyện trong thiên hạ, không nói đến đại đạo tu hành nữa.
Ngược lại Tần Vũ cũng không nói cái gì về đại đạo tu hành của Tu Sĩ, bởi hắn biết, lão không cần đến nó, mà cũng không muốn nghe đến nó.
Cả ba người thong thả dạo bước trong Phật Tự nói chuyện phiếm trong tiết trời xuân dễ chịu.
Đoạn, đến trước đại môn, Giác Minh đại sư nói với Tần Vũ.
- Người trong thiên hạ, mấy có ai có tầm nhìn như Tần thế tử, tuy cách làm của Tần thế tử có chút cực đoan nhưng chung cuộc vẫn là vì chúng sanh lầm than của Thiên Huyền Đại Lục, lão nạp hổ thẹn tự nhận không bằng.
Tần Vũ đáp lễ lão.
- Giác Minh đại sư quá lời, công đức của Phật Môn vô lượng, tại hạ hổ thẹn tự nhận không bằng.