Buổi sớm tinh mơ, trời đất hãy còn yên tĩnh, có thể nghe rõ tiếng chim hót líu lo bên ngoài hiên.
Con Mực nghịch ngợm, ngóc cái mỏ lên sủa lũ chim, làm chúng giật mình, vỗ cánh bay phành phạch, chuyền từ cành này sang cành khác.
Nó thấy vậy thì vô cùng khoái trá, cứ chạy quanh quanh rồi lâu lâu dừng lại sủa, chọc phá lũ chim trên cao.
Cái sân vốn dĩ đang yên tĩnh, nay lại inh ỏi tiếng con Mực.
Con Miêu cũng bởi vậy mà tỉnh giấc, nó ngáp dài, trườn bụng sát xuống mặt đất một cái cho tỉnh ngủ, lười nhác nhảy lên bờ hiên đi dạo một vòng "lãnh thổ".
Kim Mao bị con Mực phá giấc, nó đứng trên cành Liễu, ném đá xuống chỗ con Mực, làm con Mực sủa loạn lên ầm ĩ, náo cả góc sân.
Tử Yên ở bên trong phá không mà lao ra ngoài, một cước lạnh lùng đá con Mực bay ra khỏi sân đình viện, tiếng chó ăng ẳng vang vọng trong không trung.
- Hừ, có để yên cho ta và đại ca nghỉ ngơi không hả?
Nói rồi, nó ngáp dài, cái tay không quên vỗ vỗ cái miệng tạo ra tiếng oa oa kéo dài.
Kim Mao thấy con Mực bị đá như quả banh, co đầu rụt cổ trốn trên cây Liễu không dám nhúc nhích.
Tần Vũ đẩy cửa bước ra ngoài, trên mặt tràn ngập tiếu ý, khung cảnh buổi sáng như thế này hắn không còn lạ gì nữa.
Tử Yên thấy hắn, liền nhanh chân chạy lại, giang rộng hai tay đòi hắn bế.
Tần Vũ thuận tay bế nó đặt lên trên vai, bước ra khỏi đình viện, đi đến Đại Sảnh để nghị sự.
Thấy hắn từ xa, tộc nhân trong Tần Phủ đã vội vàng cúi đầu thi lễ.
Địa vị của hắn bây giờ đã vượt qua cả hàng ngũ trưởng lão đương thời, thậm chí lấn át cả phụ mẫu hắn. Thành thực mà nói, chỉ có lão tổ mới có thể trấn áp được vị thế và danh vọng của hắn.
Tần Vũ đến Đại Sảnh từ sớm, nên ở đây vẫn chưa có ai ngoài hắn và Tử Yên, tuy hắn có uy vọng cao ở trong gia tộc nhưng hắn vẫn rất giữ lễ nghĩa và quy củ.
Tần Vũ ngồi xuống vị trí của mình, trong lúc chờ thị nữ pha một ấm trà Hoa Nhài, hắn tùy tiện ăn một cái bánh quế bày ở trên bày.
Tử Yên ở một bên, sớm đã nhồm nhoàm một mồm toàn bánh quế, hai má căng phồng như bong bóng, ấy vậy mà hai tay vẫn cầm mấy cái, con mắt thì đã nhìn sang cái bàn bên cạnh.
Đúng là tham ăn hết nói nổi!
Tần Khang là người thứ hai đến đại sảnh.
- Tần đệ! Chào buổi sáng!
- Chào buổi sáng, biểu ca!
Tần Khang tùy tiện ngồi xuống cái bàn bên cạnh Tần Vũ, nằm ở phía cửa lớn.
Y vừa ngồi xuống, đã đưa dĩa bánh quế đầy ắp cho Tử Yên, tiểu la lỵ giơ hai tay lấy vội như thể sợ có ai đó tranh với nó vậy, rồi đặt trên bàn của Tần Vũ, nhồm nhoàm ăn tiếp, miệng tiểu la lỵ ăn không ngừng phát ra tiếng rộp rộp vui tai.
Cả hai thấy vậy liền bật cười thành tiếng, đoạn, Tần Khang mở lời.
- Tần đệ, ngày hôm trước, Thanh Vân Tông gửi ngọc giản đến đề nghị chúng ta cung cấp cho họ thêm linh dược, có vẻ bọn họ đã cảm nhận được điều gì đó!
Tần Vũ khẽ nhấp ngụm trà trên tay, đáp Tần Khang.
- Chuyện này biểu ca không cần đáp ứng bọn họ, hơn nữa thông báo cho bọn họ rằng linh dược trở nên khan hiếm, giá cả sắp tới sẽ tăng thêm một thành.
Tần Khang khẽ nhíu mày, hắn nói.
- Tần đệ, làm vậy liệu thực sự có ổn không?
Tần Vũ cười nhạt một cái.
- Tần gia bây giờ đã khác xưa, bọn họ không còn đủ sức để chèn ép chúng ta nữa rồi, dù không thể đứng ngang với họ, thì cho dù bọn họ mạnh mười phần chúng ta cũng đã hơn chín phần, không phải sợ!
Tần Khang hít vào một hơi thật sâu, Tần Vũ làm việc tuy nhìn ngang ngược bá đạo, nhưng bên trong lại vô cùng cẩn mật kín đáo.
Nhớ lại kế hoạch mười năm của Tần Vũ, Tần Khang không khỏi cảm khái, người so với người, tại sao lại khác biệt như vậy.
- Có mấy cái dược gia cũng chen vào việc này, mượn chuyện chúng ta giảm sản lượng giao dịch với các thế lực lớn mà kiếm lợi.
Tần Vũ đặt chén trà xuống bàn, ánh mắt lóe lên tinh quang trong thoáng chốc, chuyện đục nước béo cò này không phải chuyện lạ, chỉ là hắn vẫn có cách để hạn chế bọn họ.
- Vậy chúng ta sẽ giảm giao dịch với bọn họ lại, Thanh Vân Tông không thể cung cấp nhiều thứ mà chúng ta đang có, đó là lợi thế của chúng ta, bọn họ sẽ sớm nhận ra chuyện này thôi.
- Một mình Tần gia e là không đủ sức ...
- Biểu ca, ý của đệ là cả Tiên Minh!
Tần Vũ lại nói tiếp.
- À, nhất định phải làm âm thầm, không nên ồn ào, hơn nữa, cô lập gia tộc này thì hỗ trợ gia tộc kia, như vậy bọn chúng mới không có cái cớ để liên kết với nhau. Nếu được, huynh cũng nên khuyến khích bọn họ tranh đấu một chút, có những chuyện bọn họ sẽ làm thay chúng ta.
Tần Khang hít một ngụm khí lạnh, như vậy khác nào cô lập bọn họ, rồi mượn tay kẻ khác giết chết đám người này đâu chứ! Tiên Minh chỉ cần đứng ở trên cao mà nhàn hạ hưởng lợi.
Tần Vũ khẽ gật đầu, liên minh độc quyền trong kinh tế cận hiện đại, hắn hiểu rất rõ, bởi hắn đã từng học qua, việc bóp chết đám người kia, quả thực không khó, chẳng qua là phải tốn chút công phu bố trí mà thôi.
- À đúng rồi, biểu ca, đối với linh dược từ tam phẩm trở xuống, chúng ta cứ tùy ý chấp thuận lời đề nghị của mấy cái thế lực kia.
- Ta đã hiểu!
Tam phẩm linh dược, đối với thượng cổ thế lực mà nói, đúng là phế phẩm!
Tần Vũ đột nhiên hỏi đến hôn thê của hắn.
- Uyển Dư tỷ vẫn khỏe chứ?
- Đa tạ Tần đệ quan tâm, nàng vẫn khỏe, chỉ là tu luyện gặp phải bình cảnh, vẫn chưa thể đột phá.
Tần Vũ khẽ gật đầu, hắn tùy tiện lấy ra một cái nhẫn trữ vật, rồi nói với Tần Khang.
- Biểu ca, ca và Uyển Dư tỷ mấy chục năm qua không có công cũng có khổ lao, đây là chút thành ý của tiểu đệ, mong biểu ca nhận cho.
Tần Khang cầm lấy nhẫn trữ vật, nhìn thoáng qua vật phẩm ở bên trong, vội đẩy nhẫn trữ vật về phía hắn mà nói.
- Tần đệ, chỗ này quá lớn, ta thực không dám nhận, hơn nữa, ta và Uyển Dư cũng chưa làm được gì nhiều cho đệ!
Tần Vũ cười hòa ái, hắn nói.
- Chỗ này không đáng bao nhiêu, biểu ca không nhận là không nể mặt tiểu đệ này rồi!
- Ta ... được rồi, ta nhận!
Tần Khang đứng dậy, chắp tay thành quyền dõng dạc nói.
- Tần đệ, Tần Khang ta là người có ân tất báo, ân nghĩa của đệ, Tần Khang ta nguyện dùng cả đời để báo đáp!
Tần Vũ đứng dậy, đỡ hắn, nói.
- Biểu ca, người khách sáo rồi!
Không thể không nói, Tần Khang mấy chục năm qua thay hắn quản lý sự vụ không ít, hơn nữa, nhờ có hệ thống Hảo Hữu, Tần Vũ cũng rõ, vị biểu ca này của hắn rất kính trọng với hắn.
Bởi vậy, Tần Vũ đang muốn bồi dưỡng Tần Khang trở thành trưởng lão trọng yếu đời tiếp theo, trở thành một trong những cánh tay đắc lực của hắn ở Tần thế gia.