Sau khi nói chuyện với lão tổ của Tần gia, Tần Vũ liền trở lại thư phòng.
Lần này xuất binh, hắn cần một lý do "chính đáng" để hiệu triệu thiên hạ.
Xung đột biên giới giữa hai quốc gia Đài Quốc và Trung Quốc luôn âm ỉ bấy lâu nay, chỉ thiếu một ngòi nổ là có thể kích hoạt chiến tranh.
Nhưng chiến tranh giữa hai quốc gia là chưa đủ, hắn vẫn cần một quy mô lớn hơn, để Tiên Minh có thể phủ bàn tay của mình đến đây.
Xung đột giữa các bộ tộc du mục! Phải, thứ hắn đang nghĩ đến chính là nó.
Ở Trung Nguyên, các bộ tộc du mục rất phổ biến, chỉ tính trong thập quốc, đã có trên dưới năm mươi bộ tộc du mục.
Giữa các bộ tộc du mục luôn có xung đột lợi ích, không lớn thì nhỏ, nhất là chuyện phân chia thảo nguyên.
Trước đây, Tam Đại Thiên Triều đã rất vất vả mới có thể ổn định cục diện.
Chỉ là cục diện này đang ở thế cân bằng vi diệu, chỉ cần lợi thế nghiêng về một bên, cái bàn cờ cân bằng này sẽ bị lật đổ.
Hai chiến sự này đủ để biến phía Nam Trung Nguyên thành một chiến địa thực thụ.
Mà muốn phát động chiến tranh, lại là chuyện quá đơn giản đối với một kẻ xuyên không từ Trái Đất như hắn, viện trợ chiến tranh, một chiến lược vô cùng tinh vi và xảo quyệt của các nước lớn như Nga, và Mỹ.
Tần Vũ dùng ý niệm ghi vào ngọc giản mấy dòng chữ.
"Tuyên bố ủng hộ Đài Quốc, viện trợ binh lực và vũ khí, bảo vệ toàn vẹn lãnh thổ của Đài Quốc!"
"Hiệp trợ bộ tộc Đại Hãn xưng vương, ủng hộ chiến tranh phân chia Thảo Nguyên!"
Một mũi tên này của hắn nhằm vào hai mục đích, đem chiến sự ở phía Nam Trung Nguyên đẩy lên cao đỉnh điểm là chuyện thứ nhất.
Chuyện thứ hai, can thiệp vào Trung Nguyên, trực tiếp vả mặt Tam Đại Thiên Triều, đưa Đài Quốc, và bộ tộc Đại Hãn xuống dưới trướng bảo hộ của Tần gia và Tiên Minh.
Còn chuyện Đài Quốc, và bộ tộc Đại Hãn có chấp thuận quyết định này hay không, hắn không quan tâm, nếu thuận theo ý hắn, toàn bộ hoàng thất Đài Quốc, và vương tộc Đại Hãn sẽ được lưu giữ trọn vẹn.
Ngược lại, giống như Thương Quốc, hắn tìm một tên Quốc Vương biết nghe lời lên thay thế là được.
Có câu, nước xa không cứu được lửa gần.
Dù Tam Đại Thiên Triều có xuất binh thì cũng là nằm trong mục tiêu của hắn tính toán, gây chiến toàn diện! Hắn cầu còn không được!
Nhưng theo hắn tính toán, nếu Hạ gia đã can thiệp vào Tam Đại Thiên Triều, nhất định bọn họ sẽ nhịn xuống, đợi binh lực tập hợp đủ mới khai chiến với Tiên Minh.
- Người đâu?
Tần Vũ khẽ hỏi.
Một hắc y nhân lập tức xuất hiện, hắn đón lấy ngọc giản đang bay lơ lửng trên không trung rồi lập tức biến mất.
Tổ chức Long Đầu dưới trướng Tần Vũ sẽ phái ra mưu sĩ đi đến bộ tộc Đại Hãn, và Đài Quốc để thương thảo nghị sự thay hắn.
...
Thương Quốc, Trung Nguyên.
Bối gia lão tổ nhận xong thánh chỉ, trong lòng không khỏi một trận rung động, thứ mà lão lo lắng rốt cục cũng đã đến.
Chiến tranh!
Ngày mà Tần Vũ khống chế Thương Quốc, lão đã nghĩ đến viễn cảnh này, cuộc chiến giữa Tần gia và Tam Đại Thiên Triều.
Thương Quốc nói cho cùng, cũng chỉ là một điểm chiến lược trong kế hoạch lâu dài của đám người phương Nam đó.
Mà Bối gia bây giờ, đã đứng trên con thuyền của Tần gia, lão không thể bước xuống, một khi bước chân đầu tiên của lão rời khỏi thuyền, con mãnh long hung hãn kia sẽ nuốt chửng cả Bối gia trong một cái chớp mắt.
Nhất cử nhất động của Bối gia mấy năm qua, lão đều biết, hết thảy nằm dưới mí mắt của Lăng Thiên Hậu, và Tần Thế Tử cao cao tại thượng kia.
Ngay cả lão tổ của hoàng thất cũng bị hắn ta nhìn chằm chằm, bây giờ muốn ở dưới nanh hổ trở mình, e là chuyện vô cùng nguy hiểm.
Nhưng mà đứng ở vị thế của lão, phải cân nhắc suy kỹ vô cùng kỹ lưỡng.
Theo Tần gia an an ổn ổn lăn lộn ở Thương quốc là một chuyện, khai chiến với Tam Đại Thiên Triều lại là một chuyện khác.
Tần gia nếu như thất bại, có thể rút về phương Nam, nhưng Bối gia lại khác, một khi thất bại, chỉ có một con đường chết.
Lão đang nghĩ ngợi, thì ở bên ngoài hạ nhân lớn tiếng gọi.
- Lăng Thiên Hậu giá đáo!
Người đến lần này không phải là Liễu Mi (thế thân của Lăng Mộng Nhi), mà là Lăng Mộng Nhi hàng thật giá thật.
Nàng ở Thương Quốc, chân chính đại biểu cho quyền uy tối thượng, một người nhấc tay có thể hô mưa gọi gió thật sự.
Sự hiện diện của nàng không nằm ngoài suy nghĩ của Bối gia lão tổ.
Lăng Mộng Nhi an tọa trên thủ tọa của Bối gia, nàng nhìn Bối gia lão tổ, không nhanh không chậm nói.
- Hẳn là ái khanh đã nhận được thánh chỉ của Liễu Mi, ý của phu quân hẳn là ái khanh cũng đã rõ, ta cũng biết ái khanh có mối quan hệ bang giao với không ít bộ tộc du mục ở phụ cận biên giới Thương Quốc.
Bối gia lão tổ trong lòng khẽ thở dài, chuyện này e là lão không thể trốn tránh thêm nữa, sự hiện diện của nàng, tương đương với sự hiện diện của hắn.
Nếu lão còn chậm trễ thêm, e là hắn sẽ đích thân đến đây, chấn nhiếp trên dưới Bối gia, lúc ấy được không bằng mất.
Lão ráng nặn ra nụ cười, hòa ái nói.
- Vâng thưa Thiên Hậu, chuyện này Bối gia nhất định dốc toàn lực mà làm, sớm ngày trợ nghiệp cho Thiên Hậu và Tần Thế Tử.
- Có lời này của ái khanh, ta cũng đã an tâm không ít, về việc này, phu quân của ta có nói, bất kể là tài nguyên gì, chỉ cần Bối gia cần cho đại nghiệp, phu quân ta sẽ chu cấp.
Bối gia lão tổ không phải kẻ ngu, lão vội vàng đứng dậy, khom lưng chắp hai tay vái lạy.
- Tạ Thiên Hậu, tạ Tần Thế Tử ban ân!
Lăng Mộng Nhi khẽ mỉm cười, nàng đưa đến trước mặt lão một cái nhẫn trữ vật, lại chậm rãi nói.
- Trong đây là một phần vật tư để ái khanh lo liệu đại sự, dùng như thế nào là do ái khanh quyết định.
Lão chỉ nhìn thoáng qua vật tư ở bên trong, đã phải hít một ngụm khí lạnh.
Chỗ vật tư này đủ để bồi dưỡng ra bốn cao thủ Hợp Thể kỳ đỉnh phong, cộng thêm một đội quân vạn người, đẳng cấp Nguyên Anh kỳ.
Thủ bút này quả nhiên không nhỏ.
Mà điều này cũng chứng tỏ, dù cho Bối gia có đội quân vạn người đẳng cấp Nguyên Anh kỳ, cộng thêm bốn vị cao thủ Hợp Thể kỳ mà nói, cũng không phải là sự uy hiếp với Tần gia.
Chỉ có như vậy, tên kia mới giao cho lão số vật tư khổng lồ này.
Lão gấp gáp đáp lời.
- Thiên Hậu, Bối gia ta nhất định sẽ không làm người và Thế Tử thất vọng!