Hội Nghị Tiên Minh lần thứ nhất chỉ còn ba ngày nữa là bắt đầu, nhân thủ đứng đầu các thế lực đồng ý gia nhập Tiên Minh bắt đầu đổ về Tiên Minh Nghị Sự điện.
Tiên Minh Nghị Sự điện ngoài Sảnh Chính Sự để nghị sự ra, còn có các kiến trúc phụ ở xung quanh, để cho nhân thủ của các thế lực có chỗ nghỉ ngơi và sinh hoạt.
Tần Vũ cũng dời đến chỗ này sinh hoạt tạm vài hôm, mục đích là để giao lưu với người của các thế lực khác.
Mà không chỉ một mình hắn có suy nghĩ này, hầu hết thiên kiêu chi tử và nhân thủ chủ chốt của các thế lực trong Tiên Minh đều tề tụ về đây mở rộng mối quan hệ, chuẩn bị cho con đường kiến nghiệp của bản thân.
Nghinh Xuân Lâu là một trong những kiến trúc giải trí nằm trong tổng thể khuôn viên lớn bên cạnh Tiên Minh Nghị Sự điện.
Nghinh Xuân Lâu so với Hồng Lâu ở Trung Châu chính là cùng một loại, và cũng do chính Tần gia trực tiếp quản lý và điều hành.
Trải mắt nhìn khắp Nghinh Xuân Lâu có thể thấy không ít người đang trò chuyện với nhau, bọn họ đang vì chính bản thân mình và gia tộc mà mở rộng mối quan hệ cần thiết.
Tần Khang cũng vậy, hắn đặc biệt theo sự dặn dò của Tần Vũ mà đến đây.
Ở Tần gia, Tần Khang đã và đang thay mặt Tần Vũ điều hành và quản lý sinh ý của gia tộc, Tần Vũ bây giờ chỉ tập trung vào các trọng sự.
Cũng nhờ có Tần Khang mà Tần Vũ hắn có thêm thời gian tu luyện, củng cố sức mạnh.
Đảm đương vị trí gia chủ như phụ thân hắn mà không có người phụ tá đắc lực, hắn sẽ kẹt lại ở một cảnh giới như phụ thân hắn trước đây.
Do vậy mà Tần Vũ đã dốc sức đào tạo Tần Khang từ sớm, ngay kể cả bây giờ, hắn còn chưa thực sự lên chức gia chủ, để thay hắn quản lý chuyện lớn, chuyện nhỏ trong gia tộc.
Ngày hôm nay, Bích Dao cũng theo chân Tần Vũ đến quan sát một lượt thiên kiêu chi tử ở Thiên Huyền Đại Lục này.
Quan sát Tần Khang một lúc, Bích Dao tùy ý mà bình phẩm.
- Xem ra tiểu tử Tần Khang đó cũng không tệ!
Tần Vũ khẽ gật đầu.
- Hắn có tố chất của một vị chưởng quản, tuy chưa đủ cứng rắn, vừa đủ dùng, bất quá suy cho cùng hắn ta cũng không cần dùng đến nó, có ta tọa trấn ở đây là đủ!
Bích Dao khẽ gật đầu, theo lý mà nói chấp chưởng một gia tộc, điều kiện tiên quyết chính là thái độ và hành động đủ quyết liệt và cứng rắn để chấn nhiếp trên dưới cả gia tộc.
Nhưng đối với Tần Khang lại khác, hắn chỉ cần đảm bảo mọi thứ diễn ra trơn tru là đủ, việc chấn nhiếp, và duy trì lề lối gia tộc thì đã có Tần Vũ thay hắn làm điều đó.
Có một điều chắc chắn là, chỉ cần Tần Vũ tại vị, không ai dám khinh nhờn Tần Khang.
Mà các thế lực khác ở Nhân Tộc vực thông qua tình báo mà biết đến Tần Khang, cánh tay phải đắc lực của Tần Vũ, vì vậy mà không ít các thế lực đồng cấp, và thế lực phụ thuộc lần lượt ồ ạt đến chào hỏi y.
Bởi bản thân họ cũng hiểu rõ, phàm là bàn chuyện hợp tác hoặc phát triển sinh ý, tất phải thông qua hắn trước khi đến được chỗ của Tần Vũ.
Mấy nàng Nam Cung Uyển Nhi, Long Vũ Âm, Gia Cát Thường Hi ... cũng khá là bận bịu với khách nhân, luôn tay luôn chân tiếp đón mọi người.
Tần Vũ và Bích Dao sở dĩ không bị quấy rầy là do họ cố ý thi triển Đạo Pháp tránh thu hút mọi người, hơn nữa có mấy ai dám tiếp cận hắn, trừ phi là đồng bối cùng đẳng cấp.
Gia Cát Thượng Quan thở ra một hơi, nơi này đúng là náo nhiệt, hắn chào hỏi đến mỏi cả miệng.
Mắt thấy Tần Vũ đi lên trên lầu, hắn liền cố ý tiến qua chỗ của Tần Vũ và Bích Dao.
Trong ánh mắt hắn là sự hiếu kỳ nồng đậm về Bích Dao, tình báo của Gia Cát cổ gia về nàng cũng vô cùng đặc biệt.
- Tần đệ, hạnh ngộ!
- Gia Cát huynh, hạnh ngộ!
Bích Dao dùng ánh mắt cao ngạo nhìn y một cái, rồi thu lại, dẫu sao trong mắt nàng, ngoại trừ Tần Vũ và Liễu Thần ra, còn có ai ở cái Hạ giới này mà nàng cần để mắt tới.
Tần Vũ cười trừ, hắn nói.
- Nương tử nhà ta hôm nay có chút khó chịu, mong huynh lượng thứ!
Gia Cát Thượng Quan tất có nghe phong thanh về nàng, hắn dựa vào ánh mắt vừa nãy của nàng mà phỏng đoán, xem ra tình báo không sai, nếu tình báo đã không sai, hắn càng không thể đắc tội.
- Tần đệ, đệ nghĩ ta là người hẹp hòi đến vậy sao?
- Ha ha, là đệ sai, ha ha, mời ...
Tần Vũ mượn phận chủ, mời hắn đi trước.
Đợi hắn bước tới bằng vai hắn, liền sóng bước mà đi.
- Nếu ta có một trợ thủ như Tần Khang thì thật là tốt quá!
- Gia Cát gia nhân tài không thiếu, đệ e là chưa có kẻ vừa mắt huynh mà thôi!
- Ha ha, Tần đệ, nhân tài thì quả thực là không thiếu, nhưng mà hợp ý ta thì lại không có mấy.
Tần Vũ khẽ mỉm cười, Gia Cát gia có không ít kẻ hơn Tần Khang, trọng yếu là y chưa tìm được kẻ tận trung mà thôi.
Nói về thu phục nhân tâm, Tần Vũ vẫn cao tay hơn hắn một bậc!
Nhắc Tần Khang, Gia Cát Thượng Quan cũng nghe qua giai thoại mà Tần Vũ thu phục Tần Khang, không khỏi bội phục, phải thừa nhận rằng tuy thiên thời, địa lợi, nhưng Tần Vũ cũng là kẻ đại trí, tận dụng rất tốt thời cơ.
Hắn cũng hận lão thiên, hà cớ gì không cho hắn một thời cơ tương tự như vậy!
Bọn họ tiến tới một cái bàn ở cạnh hiên, tầm nhìn thoáng đãng, bao quát cả dãy sơn mạch.
Cổ gia, Cổ Thiên Lạc cũng tiến tới.
- Tần huynh, lần đầu gặp mặt, đệ là Cổ Thiên Lạc, đường đệ của Cổ Huân Nhi tỷ tỷ!
- Cổ đệ, mời ngồi!
Cổ Thiên Lạc chắp tay chào Bích Dao một cái, rồi mới ngồi xuống.
Hắn tuy nhỏ tuổi hơn Tần Vũ và Gia Cát Thượng Quan nhưng tài năng không kém cạnh, chỉ là bây giờ mới được ra ngoài lịch luyện.
Tu vi cũng đã là Hợp Thể kỳ đỉnh phong.
Theo như ghi chép, hắn là kẻ kiên định, từng phong kiếm 50 năm để luyện Tâm Kiếm.
So với đồng bối mà nói, là kẻ nổi bật.
Cho nên trên khuôn mặt và ánh mắt vẫn có nhiều phần ngạo khí, chưa được thu liễm như Gia Cát Thượng Quan.
Tuy vậy, nhưng đối với Tần Vũ hắn vẫn bảo lưu mấy phần kính trọng bởi chiến tích lẫy lừng của nam nhân này.
Cả ba bắt đầu bàn luận về đủ loại chuyện, nhất là Cổ Thiên Lạc không ngừng tham vấn của ải Đại Thừa Kỳ của Tần Vũ và Gia Cát Thượng Quan.
Trong thâm tâm hắn cho rằng cách của tiền bối là một phần, của thế hệ trẻ này mới quan trọng, bởi bọn họ đang bước trong một thời đại mới.
- Thì ra là như vậy, đa tạ hai huynh đã chỉ điểm!
Hắn ẩn ẩn có cảm giác có thu hoạch, đợt này trở về tổ địa, hắn sẽ bế quan thử đột phá một lần.
Đoạn họ lại luận về kiếm đạo, cả ba vô cùng sôi nổi. Duy chỉ có Bích Dao là tĩnh lặng thưởng trà ngắm cảnh.
Nhưng nàng cũng phải ngầm thừa nhận, cảm ngộ của Tần Vũ về kiếm đạo vô cùng sâu sắc.
Tần Vũ tùy ý hỏi.
- Bích Dao, nàng cảm thấy như thế nào?
Bích Dao nhìn ra bên ngoài, chậm rãi nói.
- Đại đạo ba ngàn, mà kiếm đạo cũng có ba ngàn! Không cần truy cầu đại đạo mạnh nhất, chỉ cần truy cầu đại đạo phù hợp với bản thân là đủ!
Nàng đã từng như bọn họ, truy cầu theo đại đạo mạnh mẽ mà họ thấy qua, nhưng lúc đi qua rồi, nàng mới nhận ra, chỉ có đạo mà bản thân tin tưởng, mới có thể thành tựu đại đạo!
Cổ Thiên Lạc có vẻ còn suy nghĩ, nhưng Gia Cát Thượng Quan đã ngộ ra một chút.
Tần Vũ nở một nụ cười nhàn nhạt, đúng là kiệm lời a!
Nhưng hắn hiểu được ý của nàng, đại đạo thiên biến vạn hóa, thì kiếm đạo cũng vậy, chính mình chọn lấy một cái truy cầu đỉnh phong là sẽ đạt thành tựu, chớ đứng núi này trong núi nọ, đại đạo tạp nham không thành.
Nam Cung Thắng, Long Vũ Âm cũng bắt đầu đi về phía này, từ từ, cái bàn của Tần Vũ một lúc một đông.
Bọn họ hoặc xuất thân từ thượng cổ chi địa, hoặc là thiên kiêu của Trung Châu Thiên Kiêu hội.
Cuộc trò chuyện càng lúc càng sôi nổi.
Bây giờ đã bàn đến chuyện ở Trung Nguyên, và Ma Tộc.
Không ít người nhân cơ hội này đề xuất với Tần Vũ được mang tư binh đến Thương Quốc, dựng doanh lập trại, đánh các tiểu quốc lân cận.
Đám người trưởng bối kia không tiện ra mặt, cũng không tiện đề cập trong nghị sự Tiên Minh liền đẩy lên người trẻ tuổi.
- Chỉ cần không đi vào sâu trong Thương Quốc, chư vị có thể dựng doanh lập trại ở bất kỳ đâu phụ cận biên giới.
Tần Vũ tất nhiên nhìn thấu sự thật đằng sau, nhưng hắn cũng mở đường cho họ, mượn binh của họ thay hắn dọn dẹp các tiểu quốc, đạo tặc và bộ tộc du mục ở xung quanh.