Từ tám giờ sáng đến mười hai giờ trưa là thời điểm mà Bắc Nguyên Thành náo nhiệt nhất trong ngày.
Người ra người vào vô cùng tấp nập, trước cổng thành là một hàng dài người ngựa xếp hàng chờ vào thành, trong tầm mắt của phàm nhân, gần như không có điểm cuối.
Đội ngũ Tần Mộ Uyển đứng chờ từ bảy giờ sáng đến tận bây giờ vẫn chưa được vào thành, nhưng mọi người trong đội ngũ không có một ai có biểu hiện nóng nảy, bọn họ vô cùng quy củ và kiên nhẫn.
Thậm chí, một người có địa vị và tu vi cao như Ngạo Dương không hề biểu hiện ra một chút thái độ bất mãn nào, làm cho Tần Mộ Uyển vô cùng bội phục quy củ của Bách Quỷ Quân Doanh và Ám Dạ Hành.
Lúc đầu, nàng còn lo bọn họ tu vi cao cường dễ sinh ra ngạo mãn mà hỏng việc, nhưng xem ra nàng đã lo lắng thừa thãi rồi.
Tần Mộ Uyển bước lên phía trước, binh lính liền hỏi:
- Tên gì, ở đâu, thế lực nào, vào thành để làm gì?
Bởi vì người quá đông, những tên lính này cũng có chút cọc cằn, hỏi trực tiếp vào trọng điểm.
- Tiểu nữa Tề Mộ Uyển, là đệ tử của Dao Trì Thánh Điện, phụng mệnh sư phụ đến Bắc Nguyên Thành để mua nguyên liệu luyện đan và lịch luyện!
Nàng cố ý chuyển họ Tần thành họ Tề để tránh bứt dây động rừng.
Vừa trả lời hắn, nàng vừa dùng hai tay đưa lệnh bài thân phận đệ tử Dao Trì Thánh Điện cho quan binh xem xét.
Tên này cầm lệnh bài nhưng lại không xem, ánh mắt nhìn nàng có chút tọc mạch.
- Đội ngũ phía sau là ...?
Tần Mộ Uyển vội lấy ra một túi chân khí thạch nhét vào tay hắn.
- Là hộ vệ của tiểu nữ!
Tên quan binh nhét vội vào ngực áo, rồi khoát tay cho nàng và đội ngũ phía sau đi qua, không quên trả nàng lệnh bài thân phận.
- Được rồi, vào thành đi!
Hắn nói xong liền gọi người tiếp theo.
- Tên gì, ở đâu, thế lực nào, vào thành để làm gì?
Vẫn là câu hỏi cũ, với giọng điệu vô cùng khó chịu.
Tần Mộ Uyển và Ngạo Dương bước qua cổng thành, ánh nắng chiếu thẳng lên mặt họ, bên trong vô cùng náo nhiệt, và ồn ào.
Xa xa trong tầm mắt của nàng, một tên tiểu tử đang lén trộm túi tiền của người khác.
"Ngư long hỗn tạp!"
Tần Mộ Uyển nhận xét tình hình chung quanh, thành trì gần biên giới, lại hỗn tạp như vậy quả nhiên là nơi lý tưởng để Ám Thiên trà trộn vào bên trong.
Nàng đi đến một quán trà nhỏ bình thường ở cách đó không xa, còn chưa bước chân vào quán, tiểu nhị đã niềm nở hỏi.
- Quý khách, người muốn dùng gì?
Tần Mộ Uyển tùy tiện trả lời.
- Cho ta một phòng khách quý!
Hắn nghe vậy, hai mắt sáng lên như bắt được vàng, thái độ cung kính hẳn lên.
- Vâng, vâng, mời quý khách lên lầu.
Không ít ánh mắt dõi theo nàng, mặc dù nàng đã cố ý dịch dung để dung mạo trở nên bình thường, nhưng không tránh khỏi sự thu hút của mọi người chỉ vì thần thái và ánh mắt của nàng quá mức nổi bật.
- Là người của Dao Trì Thánh Điện!
Một tên khẽ nói nhỏ với đồng bọn khi thấy lệnh bài thân phận của nàng ở bên hông.
- Hừ, Dao Trì Thánh Điện thì lại như thế nào?
- Suỵt, Dao Trì Thánh Điện ở Trung Nguyên chỉ là một phân điện thôi, chánh tông ở Đông Tây Nhị Vực vô cùng cường đại, một vị trưởng lão ở cháng tông cũng có thể tùy tiện đè bẹp tam đại gia tộc ở Bắc Nguyên thành này!
- Nói như ngươi, chẳng lẽ bọn họ có Đại Thừa kỳ cường giả?
- Đúng vậy!
Cả đám người ở xung quanh hắn ta hít vào một ngụm khí lạnh.
Những lời bọn họ nói đều bị Tần Mộ Uyển nghe thấy, xem ra nàng đã đánh lừa bọn họ thành công, từ bây giờ này sẽ dùng cái thân phận này mà hoạt động ở Bắc Nguyên Thành.
Tần Mộ Uyển bước lên lầu ba, dọc theo hành lang đi đến một căn phòng dành cho khách quý.
Mộ Uyển dùng trà bánh như bình thường, chỉ là có vài cái bánh nàng không ăn, trực tiếp cất vào túi nhỏ đưa cho hạ nhân mang theo.
Ngồi một lúc lâu, nàng mới đứng dậy rời đi, tiện tay để lại một ít Tiên Minh Tệ trên bàn, rồi trực tiếp rời đi.
Ra khỏi quán trà, nàng nhìn thấy một kẻ quen thuộc, hắn đã theo nàng từ cổng thành đến bây giờ.
"Ngạo tiền bối, có kẻ theo dõi chúng ta!"
Ngạo Dương mắt nhìn thẳng về phía trước, không có nhìn tên kia lấy một cái, chỉ dùng thần thức cẩn thận khóa chặt động tĩnh của hắn lại.
"Ta đã sớm chú ý hắn!"
Tần Mộ Uyển một bộ như bình thường, thong thả rời khỏi quán trà, đi đến Phong Vân Khách Điếm ở trung tâm thành.
Về đến phòng của mình, sau khi bố trí xong trận pháp, Tần Mộ Uyển mới lấy ra túi bánh quế khi nãy.
Nàng bóp vụn một cái bánh quế để lộ một cái ngọc giản ở bên trong.
"Mật thám số 1303 hoạt động dưới thân phận đại học sĩ của Bắc Nguyên Thành từ hai mươi năm trước, được tam đại gia tộc hết mực tin tưởng, tuy nhiên, sau khi hắn truyền tin về manh mối của Ám Thiên liền lập tức biến mất!"
Mà cái manh mối này chính là sổ ghi chép hàng hóa buôn lậu của tam đại gia tộc ở Bắc Nguyên thành, chuyện buôn lậu này trong Tu Chân giới mà nói, không hiếm.
Thường thì các đại thế lực sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng nếu vì chuyện này mà giết mật thám của đại thế lực thì quả thực có vấn đề, nhất định có liên can đến trọng sự nào đó.
Mà trong tình huống này, Tần Mộ Uyển suy đoán bọn họ, tam đại gia tộc ở Bắc Nguyên thành có giao dịch với thế lực liên quan đến tổ chức Ám Thiên.
Mà số 1303 lại phát hiện ra điều này, dẫn đến bị giết người diệt khẩu.
Quan trọng là có thể giết Mật thám của Hồng Lâu mà không để lại dấu vết gì, thậm chí là bí pháp truyền ký ức thần hồn trước khi chết của Hồng Lâu cũng bị diệt, chứng tỏ đối phương tuyệt đối là đại năng cường giả.
Tối thiểu phải là Đại Thừa kỳ cảnh giới!
Mà Bắc Nguyên thành tam đại gia tộc tuyệt nhiên không có lấy một cao thủ Hợp Thể kỳ đỉnh phong, chứ đừng nói đến Đại Thừa kỳ.
Vậy kẻ giết người diệt khẩu tuyệt đối không phải là người của tam đại gia tộc, như vậy có thể dễ dàng suy đoán, ba nhà này đã liên hệ với đối phương, yêu cầu đối phương hỗ trợ bọn họ hạ sát mật thám 1303.
"Điểm quan trọng là sổ ghi chép của mật thám 1303 đang ở đâu?"
Tà phái, và ma giáo ở xung quanh Bắc Nguyên thành có không ít, nắm được sổ ghi chép mới có thể nhanh chóng truy ra thế lực liên hệ với Ám Thiên, từ đó tiếp tục điều tra địa bàn hoạt động của Ám Thiên ở phụ cận và Trung Nguyên.
- Ngạo thúc, gửi bái thiếp của ta đến phủ của Đại Học Sĩ Doãn Châu.
Ngạo Dương chỉ gật đầu, sau đó nhanh chóng đi ra ngoài, Doãn Châu là tên của mật thám 1303 hoạt động ở Bắc Nguyên thành!
Tần Mộ Uyển không muốn bứt dây động rừng, cho nên dù có gấp gáp nhưng vẫn phải theo quy củ mà làm, tránh để đám người kia chú ý.