Mấy lão cáo già ở Bắc Nguyên Thành này quả nhiên không hề đơn giản, đưa một người không liên can đến cái chết của Doãn Châu ra tiếp chuyện với Tần Mộ Uyển, làm nàng khó có thể có được thêm thông tin từ hắn.
Ngạo Dương thấy tình hình khó khăn liền truyền âm hỏi nàng.
"Chuyện này đám người kia xử lý vô cùng sạch sẽ và gọn gàng, muốn lôi bọn họ ra ánh sáng, e là sẽ khó khăn vô cùng, chúng ta có nên cầu viện tổng bộ, điều thêm người đến hỗ trợ?"
Tần Mộ Uyển nắm chặt váy áo, nàng được đích thân Tần Vũ chỉ định thụ lý điều tra việc này bởi biểu hiện của nàng trên bảng xếp hạng của Long Đầu, bây giờ nói bỏ cuộc hãy còn quá sớm, nàng kiên định nói.
"Ngạo thúc, hãy cho ta thêm một chút thời gian, nếu không được nữa, ta nhất định sẽ thông tri tổng bộ, phái thêm người đến tiếp viện!"
Ngạo Dương chỉ khẽ gật đầu đáp lời nàng.
"Tuổi trẻ tâm cao khí ngạo a!"
Hắn lẩm bẩm một mình, đi ngay sát phía sau nàng, hộ tống nàng trở về khách điếm.
...
Một ngày sau,
Phủ Thành Chủ,
- Báo, bên Tề Mộ Uyên có động tĩnh ...
- Có chuyện gì mà ngươi lại gấp gáp như vậy?
Quản gia Phủ Thành Chủ lạnh lùng hỏi.
- Tề Mộ Uyển nói bản thân nhận được thư của Doãn Châu Đại Học Sĩ, cho phép nàng vào Doãn Phủ lấy chữ, tham ngộ Hạo Nhiên Chính Khí!
- Ngươi nói cái gì? Thư của Doãn Châu, ha ha ... con ranh đó đúng là bị điên rồi, ha ha ...
Đoạn lão ta đi nhanh về phía thư phòng của Phủ Thành Chủ mà bẩm báo.
- Vậy thì cứ để con ranh đó vào bên trong, ta muốn xem xem nó muốn làm cái gì? Hay là gấp quá hóa liều? ... Khoan đã, chúng ta có thể đẩy cái chết của Doãn Châu lên người con ranh đó ...
Lúc này gia chủ Bắc gia đi vào, lớn tiếng nói.
- Thành chủ, không thể để ả ta đi vào bên trong ...
- Bắc gia chủ nói vậy là có ý gì?
- Hừ, tuy chúng ta đã lục soát và tiêu hủy được ngọc giản chứng cứ, nhưng không chắc là hắn có còn một bản dự phòng hay không, lỡ như con ranh đó là người của Tần gia, mượn chiêu này để vào đó lấy ngọc giản chứng cứ, lúc đó chúng ta e là sẽ bất lợi, ít nhất phải trì hoãn cho đến khi lão tổ ba nhà chúng ta đột phá thành công.
Phủ Thành Chủ đột nhiên lâm vào trầm mặc, lời của đối phương nói quả thực không sai.
Lúc này hạ nhân mới hớt ha hớt hải chạy vào nói:
- Thành chủ đại nhân ta đã ngăn cản, nhưng Bắc gia vẫn cố ý đi vào ...
Phủ Thành Chủ khoát tay cho hắn lui xuống, đây là chuyện cấp bách không thể trách Bắc gia chủ được.
Trong lúc bọn họ đang nghĩ đối sách, phía bên ngoài đã ầm ĩ, hạ nhân ba chân bốn cẳng mà chạy vào bên trong.
- Tề ... Tề Mộ Uyển nói là tìm thấy ghi chép của Doãn Đại Học Sĩ về việc tam đại gia tộc buôn lậu hàng hóa với Ám Thiên.
- Cái gì?
Bắc gia gia chủ, và Phủ Thành Chủ đột nhiên giật mình, lớn tiếng hỏi lại.
- Chết tiệt! Làm sao có thể chứ?
- Là trận pháp?
- Ta sớm đã nói ngươi ngày đó nên phá hủy phủ của Doãn Châu, ngươi lại không nghe ta.
- Ngươi điên sao? Đột nhiên phá hủy Doãn phủ, là muốn Tần gia chú ý nhiều hơn?
- Bây giờ chẳng phải Tần gia cũng chú ý đến chúng ta sao?
- Mau, mau theo ta qua đó!
Bắc gia đùng đùng phi hành sang Doãn phủ, Phủ Thành Chủ cũng gấp gáp đuổi theo.
- Tề cô nương, ăn có thể ăn bậy, nhưng nói không thể nói bậy!
Mạc gia gia chủ lăng không mà đứng, dùng khí thế hùng hổ mà dọa Tần Mộ Uyển.
Tần Mộ Uyển ngược lại, giơ cao ngọc giản trên tay mà nói.
- Toàn bộ đều ghi chép trong này, đợt Tần thế tử đến đây kiểm tra thực hư liền biết ta nói thật hay giả!
Bắc gia gia chủ, cùng Phủ Thành Chủ đến đúng lúc nàng nói câu này, chân mày khẽ nhíu lại.
Bây giờ bọn họ chưa sẵn sàng đón nhận cơn lửa giận của Tần gia, chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra.
Phủ Thành Chủ hai mắt chớp động tinh quang, âm thanh vang vọng mà nói.
- Tề cô nương, Doãn Châu Đại Học Sĩ mất tích không có người đối chứng, ai biết ngọc giản trong tay của cô nương là thật hay giả, lỡ như ngươi gắp lửa bỏ tay người thì làm như thế nào?
Tần Mộ Uyển hừ lạnh, nàng nói:
- Doãn Châu Đại Học Sĩ mất tích hẳn là do các ngươi làm ra, chứng cứ ở trong tay ta, đợi Tần gia đến đây liền có thể giải khai thần hồn của Doãn Châu làm đối chứng!
Ba vị gia chủ của tam đại gia tộc Bắc Nguyên Thành lập tức nhíu mày, lúc này bọn họ thật sự lo lắng.
Bởi lỡ như ngọc giản trong tay nàng là thật, Tần gia sẽ mượn chuyện này mà khai đao lập uy.
Dù là thật hay giả, Tần thế tử đến đây bọn họ sẽ không thoát được, bởi Tần gia nhất định sẽ dùng sưu hồn chi pháp.
Ngạo Dương đứng bên cạnh thủ hộ Tần Mộ Uyển cũng không rõ thực hư bên trong, đột nhiên nàng vào bên trong Doãn Phủ rồi ra ngoài liền la lớn như vậy.
Đáng lẽ ra có chứng cứ phải gửi về tổng bộ điều tra, một mẻ hốt gọn chứ?
"Con ranh đó lấy giả làm thật, ngươi ép nó giao ra ngọc giản là được!"
Phủ Thành Chủ đột nhiên nghe được truyền âm từ Ám Thiên Sứ Giả, lập tức đánh xuống một chưởng.
Ngạo Dương làm ra một bộ khó khăn chống cự, hậm hực nói.
- Phủ Thành Chủ đại nhân, đây là ý gì? Giết người diệt khẩu, tiêu hủy vật chứng? Ở đây đông người như vậy, ngài còn dám ra tay?
Phủ Thành Chủ tức giận, lấp liếm nói.
- Làm càn, một tên tiểu tốt như ngươi cũng dám chất vấn ta! Tề Mộ Uyển muốn bội nhọ uy danh của tam đại gia tộc, ta tuyệt đối phải bắt lấy cô ta mang về thẩm vấn, xác định thật giả! Doãn Châu mất tích làm sao có thể gửi thư cho ả ta?
- Ngài làm sao xác định Doãn Châu Đại Học Sĩ không thể gửi thư cho ta? Nêu Doãn Châu không thể gửi thư làm sao ta biết chính xác được vị trí của ngọc giản! Cây ngay không sợ chết đứng, ba vị gia chủ các ngài gấp gáp cái gì?
Tần Mộ Uyển hừ lạnh đanh thép đáp trả.
Mạc gia gia chủ lớn giọng quát.
- Muốn biết thật giả, ngươi bóp nát ngọc giản để thần hồn của Doãn Châu hiển lộ, cả thiên hạ cùng nghe, nếu tam đại gia tộc chúng ta có tội, nhất định sẽ tạ tội với thiên hạ!
Tần Mộ Uyền cười lạnh, đáp trả.
- Nực cười, một khi ta phóng thích thần hồn Doãn Châu, e là chưa kịp đọc cáo trạng, đã bị các người diệt sát, ta chân yếu tay mềm, làm sao có thể chống lại các người.
Tu sĩ xung quanh nghe Tần Mộ Uyển nói có lý hơn, âm thầm ủng hộ nàng, gật đầu lia lịa.
"Sứ giả, chúng ta phải làm sao?"
"Đánh ả, trong lúc hỗn loạn, "vô tình" làm vỡ ngọc giản!"
"Được"
- Ranh con, đất có thổ địa, sông có hà bá, đến Bắc Nguyên Thành lớn tiếng làm càn, xem ta thu thập ngươi.
Bắc gia gia chủ oanh tới, khí thế hùng hổ vô cùng.
Tần Mộ Uyển trong lòng cười lạnh, cá cắn câu.
Ngạo Dương quát lớn:
- Hợp Thể kỳ cao thủ lại ăn hiếp một tiểu bối? Ngươi còn có liêm sỉ không?
- Nói nhảm, mau buông tay chịu trói!
Hai bên đánh nhau trên dưới mười hiệp không phân thắng bại.
"Hắn ta là Đại Thừa kỳ cao thủ, các ngươi phải hợp lực!"
Cả ba cùng xuất thủ, nhưng đã qua hơn mười hiệp lại không tài nào áp chế được Ngạo Dương, bất đắc dĩ đành phải cầu cứu Ám Thiên Sứ Giả.