Khiêm! Xin Anh Dừng Tay

Chương 12: Bất Cứ Hành Động Gì Đều Ảnh Hưởng Đến Người Khác



Cô khóc mệt chẳng còn sức cự tuyệt hắn nữa im lặng thẫn người. Đến gần trưa hắn bế cô ra ra xe đưa về biệt thự. Đến nơi hắn muốn bế cô xuống nhưng cô dẫy dụa không chịu, để người khác biết được cô không còn mặt mũi nào ngước nhìn đời nữa, hắn vẫn kiên quyết bế cô, hết cách đành nhỏ giọng cầu xin.

- Coi như em xin anh, để em tự đi được không.

Hắn đành đồng ý dặn cô không được đi nhanh động đến vết thương. Chuyện này không cần hắn phải nhắc, mỗi bước chân đều động đến nơi thương tổn đau thấu xương, cố nhịn xuống mà bước đi. Vào trong cô thấy tất cả người làm già trẻ trong nhà đều xếp hàng ngay ngắn quỳ ở sảnh lớn trong nhà, còn có cả mấy người thuộc hạ của hắn. Cô không hiểu chuyện gì xảy ra liền vội kéo mọi người dứng dậy.

- Quản gia Ngô à sao ông lại quỳ ở đây? Còn dì Dung và mọi người nữa, tất cả hãy đứng lên hết đi a.

- Tiểu thư nhỏ à là chúng tôi sai, không chăm sóc tốt cho tiểu thư.

Quản gia Ngô gạt tay cô bé đang cố níu mình dậy, cậu chủ lớn vì tức giận cô cũng giận lây sang bọn họ, mọi người đều quỳ từ sáng đến bây giờ, giờ hai chân sắp mọc rễ chôn ở đây luôn rồi.

- Khiêm! Là lỗi của em không liên quan đến họ, anh mau cho mọi người đứng dậy a.

Lý Khiêm nhìn thẳng mắt cô, nói rõ từng chữ một.

- Bây giờ em là người của tôi, em nên nhớ từng hành động của em đều ảnh hưởng đến người khác.

Nói rồi hắn xoay người lên lầu, cô không phục nhìn theo bóng lưng hắn. Liền đi tới phòng anh nhỏ xin giúp đỡ.

Lý Việt Bân xử lý việc công ty tới sáng, mới chợp mắt được một lúc đã nghe cô gọi, đi ra mở cửa với bộ đồ pijama xám tro, dụi dụi mắt. Cô gấp rút kể lại, anh cười cười trêu ghẹo.

- Haha…Em gái nhỏ ngày càng lớn gan, lại dám chọc dận anh lớn. Cơ mà nếu đi bar thì không đến mức phải phạt hết người trong nhà, có phải em còn làm gì khác chọc giận anh lớn không?

Cô không dám kể hết chuyện hôm qua bèn lẫn tránh.

- Anh nhỏ anh mau đi giải vây giúp mọi người a.



- Haizz tính tình anh lớn em còn không biết sao, em mau đi tạ lỗi với anh ấy, như vậy mới giúp được mọi người.

Anh nói quả thật không sai nhưng cô không muốn, đã làm đau cô còn bắt cô phải đi năng nỉ? Thật quá đáng, cô ghét hắn. Dận dỗi lên tiếng.

- Không thèm chơi với anh nữa.

Nói xong quay người bỏ đi, anh bất lực em gái nhỏ của anh lại dỗi anh rồi, có điều không hiểu sao hôm nay tướng đi của em gái hơi khác lạ??

Cô đi đến trước phòng làm việc của hắn gõ cửa.

- Khiêm! Là em.

Người đàn ông trong phòng lên tiếng.

- Vào đi.

Cô bước vào nhìn thấy hắn đang ngồi xủ lý công việc, khó khăn đi tới, bực tức lên tiếng.

- Là lỗi của em, anh muốn phạt cứ nhắm vào em, việc gì phải làm liên luỵ người vô tội?

Cô vốn định nhỏ nhẹ thương lượng nhưng nhìn thấy hắn lại nhớ tới ác ma tối qua, tự nhiên không kìm được bực tức. Hắn lấy cái gối dựa đặt lên đùi rồi bế cô ngồi lên trên, ôm lấy eo cô gục đầu vào hõm cổ hít lấy mùi hương quen thuộc, tối qua cô sốt nhẹ, hắn thức trắng đêm canh cô, cứ vài tiếng lại lấy nước ấm lau người, bây giờ hắn thực sự mệt mỏi. Cô muốn cùng hắn nói lý liền đẩy người hắn ra, hắn càng siết chặt hơn, hết cách cô nói.

- Anh muốn làm gì em cũng được nhưng đừng làm khó họ.

Hắn vốn định cho cô biết điều sau này ngoan ngoãn ở nhà chứ cũng không muốn làm khó ai, gửi đi một tin nhắn cho Lý Việt Bân thu xếp cho mọi người quay lại công việc. Sau đó tiếp tục ngửi mùi thơm của cô. Vừa nhắm mắt vừa nói.

- Y nhi đừng quấy, tôi muốn nghỉ ngơi một lát.



Nghỉ ngơi? Cô mới là người cần nghỉ ngơi a. Muốn nghỉ ngơi thì về phòng mà nghỉ, ôm cô làm gì? Cũng không thèm so đo với hắn, chán ghét ngồi im.

Một lúc lâu sau cô nghe thấy hơi thở đều đều bên tai, hơi xoay mặt nhìn xuống, vậy mà lại ngủ thật! Hắn thực sự mệt vậy sao? Vẻ mặt hắn lúc ngủ thực sự ôn hoà, còn có chút hiền từ, cô cũng thấy mủi lòng, lấy tay hắn choàng qua vai mình khó khắn đỡ thân thể cao lớn đến ghế sofa dày bên cạnh nằm xuống, giúp hắn tháo đôi giày da, sau đó ngồi xuống bên cạnh cố gắng hít thở, thật nặng a! Không biết ai mới là người bị thương.

Hắn đã tỉnh từ nãy, xoay người nằm nghiêng sát vào bên trong, vương tay ôm cô ngã xuống nằm bên cạnh.

- Y Y nằm ngoan, tôi ôm em ngủ một lúc.

Vừa nói vừa lấy tay cô vòng qua eo mình, cô biết kháng cự cũng vô ích đành nhắm mắt chờ hắn ngủ say.

Nghe được hơi thở đều đều trên đỉnh đầu, cô nhẹ nhàng tách ra khỏi người hắn, rón rén lê cái thân đau nhức xuống lầu, thấy bên dưới mọi người không còn quỳ nữa mới yên tâm trở về phòng, vừa nằm xuống định lên mạng một lúc, mở điện thoại lên là cả chục cuộc gọi nhỡ và tin nhắn của cô bạn thân, cô liền gọi lại, chưa kịp nói gì đầu dây bên kia lên tiếng.

- Y Y cậu không sao đấy chứ, sao bây giờ mới trả lời điện thoại mình? Hôm qua cậu vừa đi vệ sĩ Lý gia đã đến nói với mình là đưa cậu về, cậu về nhà sao không nói mình thế? Mình cũng không gọi cậu được, cậu có bị hai anh trai mắng không đấy?

Bách Lý Hoạ Y nghe cô bạn mình hỏi một tràng, nếu thực sự bị mắng còn tốt hơn, mắt cô hơi hơi cay, thở dài một hơi cô không dám nói với ai chuyện tối qua bèn biện cớ với bạn mình.

- Nhược Nhược mình không sao a, hôm qua về mình mệt quá ngủ quên đến bây giờ.

- Không sao là tốt rồi, đồ ngốc này làm mình lo sốt vó, cuối tuần này là tiệc chia tay của lớp, Y Y mình với cậu cùng đi lựa đồ a.

Cô chán nản hiện giờ thân dưới không lành lặn cô thật tình chỉ muốn nằm một chỗ lười biếng.

- Vậy mấy hôm nữa cùng đi a.

- Được.

Hai cô bạn nói chuyện xong, cô lướt mạng xã hội chợt dừng lại ở một tài khoản có tên là Mộng Dao, cô biết cô ta, ba của cô ta là đối tác làm ăn lớn của hắn, có ý giới thiệu con gái của ông ta cho hắn mấy lần. Năm ngoái cô có gặp qua, cô ta bằng tuổi cô diện mạo đoan trang chuẩn nét tiểu thư giàu có, xét về phương diện kinh doanh ả quả thật giỏi a, nghe đâu cũng có chút tài nghệ chơi đàn.