Khiêm! Xin Anh Dừng Tay

Chương 39: Đẹp Thế Nào?



Hắn biết cô không trụ được lâu liền nhanh chóng tăng tốc, Hoạ Y bị dập đến đáng thương mất thăng bằng muốn nằm xuống. Bàn tay to lớn của hắn kìm kẹp hông cô lại giữ vững tư thế, thật lâu sau đó hắn ta phóng thích hết tinh hoa vào cơ thể cô, trái cổ đều đều lên xuống theo hơi thở của hắn.

Hoạ Y được thả tự do nằm sấp trên giường, cảm nhận trong cơ thể tràng đầy dịch lạ, lúc này cô không còn sức quan tâm đến việc gì nữa, vừa nằm xuống rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ. Hắn yêu chiều hôn lên trán cô sau đó tháo dây trói dưới chân ra rồi bế cô đi tẩy rửa.

Mặt trời ló dạng rồi lặng đi nhường chỗ cho trăng sáng, trăng sáng lên cao rồi trăng tàn nhường phần hào quang cho bình binh buổi sớm. Đã ba ngày trôi qua kể từ khi cô bị bắt nhốt ở đây, Lý Khiêm lần này xuống tay trừng phạt cô không thương tiếc, không cần biết ngày đêm hắn thích làm lúc nào liền làm cô lúc đó, Hoạ Y bị sốt hắn vừa chăm vừa chơi cô rất đều, tên này nói hắn là ma quỷ cũng chả sai hành hạ cô như vậy Hoạ Y muốn lây bệnh cho hắn luôn đi.

Cơ thể mỏng manh in dấu của những cuộc làm tình vô độ, hắn ta bài đủ trò kinh tởm để bạo lực tình dục cô gái nhỏ. Bách Lý Hoạ Y đã cố giải bài với hắn nhưng vô ích, tâm lý cô ngày trở nên tệ hơn, Lý Khiêm luôn như vậy luôn vây hãm cô đến nghẹt thở.

Cạch! Cửa phòng mở ra, cô đưa mắt nhìn người đàn ông với đĩa thức ăn trên tay. Ngoài trời gió bão vẫn chưa dứt hẳn, hắn vậy mà sáng nào cũng ra ngoài rồi rất nhanh đã trở về, có lần sau trận làm tình điên loạn hắn thì thầm bên tai cô rằng hắn đang tìm kiếm thứ gì đấy, cô không biết nơi hoang vắng lạc hậu này có thứ gì khiến hắn bận tâm đến thế. Hắn đến bên giường xúc một thìa cháo muốn bồi cô ăn, Hoạ Y lòng không cam chịu nhưng vẫn ngoan ngoãn ăn hết, bởi trước đó cô đã tức giận vô tình hất đổ đồ ăn trên tay hắn, hắn liền đè cô ra làm loạn hơn nữa ngày, cô không biết hắn lấy sức đâu ra mà làm nhiều đến thế, vẫn không nên chọc giận hắn thì hơn.

Hắn bồi cô ăn xong tâm trạng vui vẻ xoa đầu cô, nhẹ nói.

- Y nhi! Lát nữa chúng ta cùng trở về nhà.

Về nhà?? Lý Khiêm muốn đem cô về Lý gia sao? Há chẳng phải đây là điều đương nhiên sao, hắn cất công lặng lội đến chắc chắn không thể rời đi mà không có cô được, điều mà cô lo lắng nhất cuối cùng cũng đến. Mà khoan đã hắn..vừa gọi cô là gì?? Y nhi? Hình như tâm trạng hắn đang rất tốt, hẳn là phải hết giận rồi đi, kể từ lúc gặp lại hắn chỉ gọi thẳng tên cô điều mà trước đây hắn rất ít khi nào dùng, chắc là sắp bắt được cá nên tâm trạng thả lỏng. Hoạ Y lên tiếng hỏi chuyện mà cô băng khoăn trong lòng.

- Về nhà Lý sao? Thời gian qua anh nhỏ và Nhược Nhược như thế nào rồi anh có biết không?

Lý Khiêm trầm ngân không nói mà nhìn cô thật lâu hắn rất muốn hỏi rằng thế còn hắn thì sao? Cô có bao giờ nhớ đến hắn chưa? Có biết hắn cũng khổ sở thế nào để tìm kiếm cô? Chôn giấu những suy tư trong lòng hắn bình thản đáp.

- Em tự về mà xem!

Cảm nhận tiếp trời se lạnh hắn lấy từ đâu ra chiếc sweater màu xanh ấm áp mặc vào cho cô, Hoạ Y bĩu môi quan sát hắn, tính tình trầm lắng cùng sự săn sóc chu toàn đó xưa giờ không thay đổi nhưng ngoại hình đặc biệt khác ngũ quan tinh xảo mang nét trưởng thành hơn so với cậu thiếu niên năm đó phải công nhận trông cũng khá...cuốn hút đấy chứ. Mãi mơ màng nghĩ ngợi cái miệng lanh lợi lại tự động thốt ra thành tiếng.



- Đẹp...

Lý Khiêm nhướng mày hơi bất ngờ với phát ngôn vừa rồi, hắn vui vẻ trong lòng liền tươi cười. Hắn hôn vào môi cô sau đó mút nhẹ môi dưới, ma mãnh nói.

- Đẹp thế nào?

Bách Lý Hoạ Y bị chọc quê mặt mài đỏ ửng, thầm trách cái miệng thúi tha thật ngu xuẩn! Bị nhốt ở đây thế mà lại có suy nghĩ linh tinh như vậy, để không phải mất mặt thêm nữa cô bèn bắt thang qua chuyện khác.

- Khiêm dạo này gầy hơn rồi, anh hút thuốc sao?

Lý Khiêm không ngờ cô cũng quan tâm đến hắn, hắn đã dùng thuốc lá từ lâu chỉ là từ lúc cô rời đi hắn chỉ toàn quăng hết phiền muộn vào rượu và thuốc lá bây giờ theo thói quen hút vài điếu lại để cô phát giác ra, hắn không nghĩ cô lại ghét mùi thuốc lá như vậy. Nhẹ gật đầu thay cho câu trả lời.

- Sau này....Khiêm bỏ thuốc lá đi, không tốt.

Cô thề là cô không hề quan tâm hắn, nhưng dù sao đây cũng là người cùng cô lớn lên coi như Hoạ Y thay mặt ba mẹ Lý nhắc nhở hắn ta thôi, với cả cô đặc biệt không thích mùi này mới ngửi được chút thôi cô đã cảm thấy chóng mặt rồi.

- Tại sao tôi phải nghe em? Y nhi cũng đâu ngoan ngoãn nghe lời tôi?

Cái giọng điệu đáng ghét đó đúng là làm người ta cứng họng mà! Cô không có gì để cãi hắn nói chính xác chuẩn, thật tức mà phí nước bọt khuyên nhủ hắn a.

Cô và hắn rời đi trong ngày, hắn ta gấp gáp muốn đưa cô rời khỏi nơi này, Lý Khiêm không cho cô gặp mặt để từ biệt mọi người cùng lắm chỉ cho cô viết vài dòng thư vội vã nói lời tạm biệt.

Hoạ Y rầu rĩ không thôi, cả quá trình được mang trở về cô căn bản không có cơ hội tẩu khoát, thời gian tự do thật ngắn ngủi, anh đào nhỏ luyến tiếc những ngày tự do tự tại kia. Con thuyền lênh đênh trong những điệu múa của ngàn hạt mưa, gió xô sóng biển hoà tấu cùng khúc mưa vội vã con thuyền như thiên nga nhảy múa trên mặt biển lạnh tanh, sau gần ba ngày nhảy múa, đám mây đen kịt cũng phải chào thua nhường chỗ cho hoàng hôn chiếu sáng.