Khiêm! Xin Anh Dừng Tay

Chương 43: Âm Mưu



Hoạ Y bước xuống tầng hướng về phía cửa chính, trong bếp truyền đến tiếng cười đùa ngả ngớn, chất giọng khó nghe phát ra.

- Nói nhỏ thôi, nó tỉnh lại bây giờ!

- Mày khéo lo, lúc nãy tao đã bỏ thuốc ngủ vào ly nước của nó rồi.

- Haha con nhỏ đó khờ quá, nó tin bọn mình đang giúp nó thật.

- Mà mày thấy dáng vẻ của nó không, mặc dù hơi xướt xác nhưng nhìn nó rất ngon. Tao muốn nếm thử mùi vị của lứa mới lớn.

- Mày đừng có mà gây chuyện. Đại boss đặt biệt dặn phải bắt sống bằng được nó, lỡ mày chơi chết nó thì tao với mày cũng nằm xuống đất theo nó luôn đấy.

- Hừ! Con nhỏ yếu ớt đó không biết có gì quan trọng mà đại boss muốn bắt cho bằng được. Thằng nhóc họ Lý giàu có kia thật biết giữ của, chúng ta đến đây lâu vậy rồi mới có cơ hội ra tay.

- Đám đàn em của nó cũng không phải dạng vừa, thân thủ cao cường như tạo cũng phải ăn vào vết đạn mới xử được bọn nó.

- Tốn bao nhiêu công sức để vào trong đó tìm người nào ngờ chẳng thấy ma nào, cũng may là bắt được con nhỏ đó trên đường.

Hoạ Y cách vách bịt chặt miệng mình không phát ra tiếng nấc run sợ. Vậy suy đoán của cô đã đúng, bọn họ giả thân phận để bắt cô. Nhưng đại boss là ai? Bắt sống cho bằng được?

- Ở đây không có sóng, không thể liên lạc với boss được, đợi bão tuyết tản bớt chúng ta nhanh chóng đưa nó đi, tránh đêm dài lắm mộng.

- Tao đã gửi đi tín hiệu rồi, bọn cấp A gần vùng rất nhanh sẽ đến, chậm nhất là sáng mai, tới lúc đó chúng ta nhanh chóng đưa nó đi.

- Tại sao phải cần chi viện bọn cấp thấp đó làm gì?

- Mày nghĩ tên Lý Khiêm đó là ai hả? Mặc dù chi viện thêm người nhưng chắc gì đã an toàn rời đi, một con hổ dữ cũng cắn nát được cả bọn!



Ngay lúc này trong toà dinh thự nọ, tại căn phòng ngủ tối đèn, có một cặp mắt sáng như ngọc đang chằm chằm nhìn vào xấp giấy còn viết dở trên bàn. Căn phòng lộn xộn như vừa có một trận cuồng phong quét qua nơi này, bỗng có người gõ cửa, sau đó được lệnh người đó mở cửa ra nhưng vẫn ngay ngắn đứng trước phòng chưa từng bước vào một bước, người đó lên tiếng nói.

- Đã tìm thấy xác của những người khác nhưng....vẫn chưa tìm thấy tiểu thư ạ!

Nói ra câu này Đông Giang cũng rợn hết cả người, anh bắt gặp ánh mắt sáng ngoắt của hắn trong bóng tối, tròng mắt như bầu trời yên ắng trước khi trận cuồng phong kéo đến, gương mặt lạnh lùng không dao động, chẳng hề biểu lộ ra chút cảm xúc gì. Hắn ta nói.

- Hừ! Đám chó săn mồi đấy đánh hơi được thỏ con rồi nhỉ?

Màng đêm âm u tĩnh mịch chỉ còn lại tiếng cười mỉa mai của hắn, im lặng một lúc như đang suy tính gì đó hắn nói tiếp.

- Chuẩn bị xe địa hình! Cho người mang toàn bộ xác của bọn họ về đây, không được thiếu bất kì người nào!!

Đông Giang nhận lệnh rời đi, người đời nói Lý Khiêm tàn độc máu lạnh nhưng anh đi theo hắn đã lâu biết được hắn ta cũng có lương tâm, nhìn thấy hắn cười cợt nhưng nội tâm sớm đã như dung nham nóng hổi, hơn mấy chục mạng người ngang nhiên bị giết sạch, cô gái nhỏ của hắn bị cướp đi, thù này Lý Khiêm chắc chắn trả đủ, đối phương cũng không phải hạng soàn, sắp tới đây ắt sẽ có trận chiến đỗ máu sảy ra.

Chiếc xe địa hình khá thuận lợi chạy trên nền tuyết dầy cộm, bão tuyết chắn tầm nhìn, anh căng mắt nhìn về đằng trước, vận dụng trí lực, tập trung hết nấc. Lý Khiêm yên vị đằng sau, hờ hững dựa vào ghế, tay trái cầm súng tay phải cầm khăn, hắn ta lau đi lau lại khẩu súng lục trên tay mình, ánh mắt như hàng ngàn mũi tên chỉa thẳng.

Bọn họ đã khoanh vùng được 5 vị trí mà Bách Lý Hoạ Y có thể ở đó, trời đã gần sáng chỉ còn hai nơi nữa thôi, không biết liệu họ có tới kịp trước khi bọn chó săn kia ra tay hay không, thầm mong bé con của hắn có thể khôn khéo ứng phó được tình hình trước khi hắn đến.

5 giờ 15 phút sáng, Bách Lý Hoạ Y như cũ gác tay lên tráng nghĩ ngợi, cô quyết định không chạy chốn nữa mà đối đầu trực tiếp với bọn họ chạy trốn mãi không phải là cách, cả đêm nằm suy tư khiến tinh thần suy nhược nhưng cô vẫn chưa đề ra được ý nào trọn vẹn hầu như cách nào đều có rủi ro cả, haizz thật mệt mỏi a, nếu là Lý Khiêm chắc chắn hắn sẽ nghĩ ra cách chu toàn.

Lại một lần nữa Hoạ Y xuống lầu xem xét tình hình, bọn họ hiện đang ngủ say cô quan sát thấy trên kệ hình như có mấy loại thảo mộc, rón rén đi lại nhìn kỹ sau đó liền động tay động chân nói thật là cô cũng biết chút ít về thảo dược, chỉ cần trộn loại này loại kia và cả loại kia nữa hai người bọn họ chắc chắn làm bạn với nhà xí dày dày a.

Khoảng mấy mươi phút sau mặt trời cũng sắp ló dạng, tiếng xe ùn ùn đậu trước cửa nhà, họ lười biếng tỉnh giấc đi ra xem tình hình, có 5 người cùng 2 con xe chuyên dụng đang đậu trước cửa nhà, Hoạ Y cũng ngó ra ngoài ngóng tình hình. Đây hẳn là mấy người cấp A gì gì đấy mà họ nhắc tới, là đồng phạm với bọn họ, cô thầm nghĩ bắt cóc một cô gái nhỏ yếu có cần nhiều người đến vậy không?

Chưa đến 10 phút, bọn họ với lý do muốn mang cô đến bệnh viện khám xét sức khoẻ mà ép cô lên xe. Trước khi xe lăng bánh cô đã kịp vứt một bên vòng tay của mình xuống nền tuyết, để lại ám hiệu cầu cứu thế này thầm mong hắn ta sẽ lần ra được.