Khiêm! Xin Anh Dừng Tay

Chương 8: Em Là người Của Tôi! Không Cho Phép Em Cự Tuyệt Tôi



Hắn cuối xuống hôn lên môi cô, nụ hôn không còn ngây thơ như thuở đầu, lưỡi hắn càn quét mọi ngóc ngách trong khoan miệng cô quấn lấy cái lưỡi đang lẫn trốn, lợi hại mút lấy, cô khó thở dẫy dụa nghiêng đầu muốn trốn tránh, tay hắn giữ sau gáy cô, áp người hắn lên người cô, hạ bộ hắn cứng ngắt cách hai lớp quần chọc chọc vào vùng e thẹn của cô, thân trên không mảnh vải cọ sát vào nhau.

Buông môi nhỏ ra dời xuống nơi nụ hoa đang dựng thẳng cuối xuống mút lấy mút để như thể có thể mút ra sữa, cắn cắn mấy cái, một tay xoa trên tay kia nắn dưới, điên cuồng làm loạn.

Bách Lý Hoạ Y nhìn hắn làm ra hành động tục tĩu, như con thú hoang làm loạn trên người mình, cô kinh hãi tột độ, lấy toàn bộ sức lực đẩy hắn ra khỏi ngực mình, giơ tay tát vào mặt hắn, nước mắt không ngừng rơi, hắn bị cô đánh ngồi thẳng người dậy, không nói gì, ánh mắt đục ngầu nhìn chằm chằm vào cô gái dưới thân.

Bách Lý Hoạ Y kéo chăn che lại cơ thể trần như nhộng của mình cô chưa từng hoảng loạn như vậy, cô trước đây dù có uất ức ra sao cũng có thể kìm chế được, bây giờ cô không nhịn nỗi con người này nữa. Cơ thể run rẩy không che giấu được, núp sau tấm chăn uất ức xin tha.

- Hức\~ xin lỗi, Khiêm tha cho em.

Hắn thấy cô sợ hãy mình, cũng không có ý định bắt nạt cô, chẳng qua nhịn lâu ngày hắn nhất thời không khống chế được, cái tát vừa rồi không đau nhưng làm cho hắn tỉnh táo lại. Kéo chăn ra khỏi người cô, chùm lên cho cả hai ôm cô trong lòng tay xoa xoa lưng nhỏ.

- Y nhi ngoan không khóc, sẽ bị ngộp. Em là người của tôi, không cho phép em cự tuyệt tôi.

Cô nghe xong càng lo lắng cho tương lai của mình hơn, cứ ở cùng một chỗ thế này cô biết phải làm sao? cố che đậy tiếng khóc nhưng cơ thể run rẩy kịch liệt.

Hắn biết cô bé trong lòng đang sợ, nhưng đó là điều cô nên biết. Lấy chiếc váy ngủ vừa nãy mặc vào cho cô, hôn nhẹ lên trán, vuốt vuốt chóp mũi, bóp bóp cái mông săn tròn ôm cô chìm vào giấc ngủ.

Cô đương nhiên không dám ngủ sợ hắn sẽ lại tiếp tục, mãi đến gần sáng thì ngủ quên, lúc thức dậy đã gần trưa. Ngồi dậy trên giường hai mắt còn đang đờ đẫn, mắt thấy người đàn ông đang ngồi trên sofa cặm cụi gõ phím, cô rón rén xuống giường muốn tránh đi.

- Lại đây!

Hắn gọi cô, tay dừng động tác, gác lên thành ghế sofa. Cô bé bẽn lẽn bước đến lấy tay che lại bộ ngực không mặt áo con. Hắn mở rộng chân đặt cô ngồi lên một bên đùi mình tay ôm ngang eo vùi đầu vào hõm cổ trắng ngần.

- Còn sợ?

Cô lắc lắc đầu, quả thật chuyện hôm qua cô vẫn có thể nhịn được, hắn nói cô là của hắn lời này từ bé đến lớn cô đã nghe quen cũng không nghĩ ngợi nhiều cho đến tối qua cô mới biết bản thân mình thực sự ngây thơ, cô mơ hồ suy nghĩ đến ý nghĩa sâu xa khác. Hắc không muốn coi cô là em gái nhỏ giống như Lý Việt Bân, đối xử với cô thế này rốt cuộc là muốn như nào?

- Tối nay tôi không về, Y nhi có nhớ tôi không?



Cô cảm thấy đây là câu nói êm tai nhất từ qua nay, không dám làm phật ý, dối lòng trả lời.

- Nhớ ạ!

Hắn cười nhẹ hôn lên môi cô, lại lấy mũi cọ cọ mũi cô, cưng nựng cả buổi mới bế cô vào phòng tắm, cả hai sửa soạn rồi xuống lầu dùng cơm trưa. Đang ăn Lý Việt Bân lên tiếng.

- Em gái nhỏ! sắp tới sinh nhật anh nhỏ, anh muốn nghe em đàn violon trong sinh nhật anh nha.

Cô cười tươi đáp.

- Được ạ, sinh nhật anh nhỏ Y Y sẽ hảo hảo chuẩn bị.

Lý Khiêm đưa đĩa thịt mình đã cắt sẵn sang cho cô, thấy nước sốt còn dính trên miệng, trực tiếp cuối xuống liếm sạch. Cô ngượng ngùng cúi gục đầu, trước mặt người khác hắn cũng không tha cho cô. Bên này Lý Việt Bân sớm đã quen, nhìn thấy cổ cô có vài vết ửng đỏ khác thường liền hiểu, lắc đầu chỉ trách em gái còn nhỏ vậy mà anh trai mình đã muốn làm càng. Liền nói với hắn.

- anh lớn sinh nhật em anh cũng phải chuẩn bị quà mừng.

- Quà thế nào?

Lý Việt Bân vờ suy nghĩ hồi lâu, liền cong môi cười cố ý chăm chọc.

- Hmm không biết nữa, hẳn là một cô chị dâu đi!

Hắn nghe thấy lời em trai, ánh mắt dừng lại trên người cô, đưa tay vuốt ve vài lọn tóc dày. Mắt anh đào nhếch lên, nói một câu không rõ tư vị.

- Sớm sẽ chuẩn bị quà cho em.

Bách Lý Hoạ Y thầm nghĩ còn trẻ vậy đã muốn lập gia đình rồi sao? Trước giờ cũng không nghe nói hắn có người yêu hay thích ai, nếu cô thực sự có chị dâu há chẳng phải là thoát khỏi hắn? Nghĩ đến đây tâm trạng phấn chấn hẳn nhai ngon lành miếng thịt, sau khi nhập học còn mấy tháng nữa mới đến sinh nhật anh nhỏ, cô muốn luyện tập đàn thật tốt.