Đinh Trình Hâm dường như đang quát vào mặt Tống Á Hiên ,cậu ngơ ra không lúc.
Trong một khoảng thời gian ngắn ngủi ,Trình Hâm không biết Á Hiên đã nghĩ gì mà nét mặt dần trở nên hung dữ.
- Chuyện của tôi cần anh quan tâm ? Anh không cần quan tâm đến cảm xúc của tôi ,tôi chỉ cần anh nói ra hết sự thật là được !
- Mày !! Tao nói mày hãy trưởng thành lên đi mà !!
- TÔI MÀ KHÔNG TRƯỞNG THÀNH THÌ AI LO CHO CHỊ GÁI ! AI SẼ KIẾM SỐ TIỀN ÍT ỎI ĐỂ SỐNG QUA NGÀY ! ANH THẬT SỰ CHẲNG BIẾT CÁI QUÁI GÌ VỀ TÔI CẢ !!
Đinh Trình Hâm vung tay đấm vào má Tống Á Hiên khiến cậu loạng choạng lùi ra phía sau rồi không may ngã ra phía sau.
Tống Á Hiên một tay chống xuống sân một tay sờ lên mép miệng ,một hai giọt máu nhỏ dính lên ngón tay ,Á Hiên im lặng cúi đầu xuống đất.
Đinh Trình Hâm nhìn cậu, suy cho cùng chỉ là quá tức giận nên mới theo bản năng liền vung nắm đấm để cho cậu tỉnh ra chứ Trình Hâm hoàn toàn không muốn làm như thế.
Hắn chẳng thể hiểu hắn đã làm gì sai chứ ? Mọi chuyện đều là muốn tốt cho Tống Á Hiên ! Tưởng chừng như sẽ được nói tốt nhưng hóa ra không phải.
- Mày cứ như thế này không sớm thì muộn thì mọi thứ đều quay lưng với mày thôi !!
-.....
- Nhớ cho kĩ lời tao nói ! CHỊ GÁI MÀY ! ĐÃ BỎ RƠI MÀY RỒI !!
Đinh Trình Hâm nói rồi liền bỏ đi để Tống Á Hiên một mình ở lại sân bóng ,Á Hiên hướng mắt nhìn Trình Hâm rời đi ,đột nhiên lời nói của hắn lại vang lên trong đầu.
Đinh Trình Hâm nói đúng không hề sai ,cái sai duy nhất ở đây chính là cảm xúc của cậu.
Lúc nãy Tống Á Hiên nghĩ Đinh Trình Hâm cũng giống như mọi lần sẽ châm chọc mình ,chế giễu mình ,muốn Á Hiên phải đau lòng.
Tống Á Hiên không hề suy xét đến hướng tốt mà cứ luôn mặc định Đinh Trình Hâm là xấu ! Đinh Trình Hâm là kẻ thích châm chọc.
- Xin lỗi.....chắc có lẽ tôi đã nghĩ sai về anh.....
Đinh Trình Hâm đi bộ về ,hắn trong lòng bức bối không cách nào giải tỏa.
- Phiền phức thật ! Khi không lại vào đó chị cho bị chửi không biết ! AIZZZ ! MÀY ĐÚNG NGU MÀ ĐINH TRÌNH HÂM !!
Trình Hâm đánh vào đầu mình hai cái sau đó vẫn tiếp tục cái bộ dạng khó ở đó đi tiếp.
- Mới có tí tuổi mà cái tính khó ở còn hơn người lớn ! Hở ra là quát ! Hở ra là đánh lộn bạo lực ! Phải quay lại để chửi cho hả giận mới được.
Đinh Trình Hâm quay người chạy đến con đường đi đến sân bóng rổ ,từng bước chạy có chút nhanh cũng có chút gấp gáp.
Khi Trình Hâm đến nơi ,hắn thấy Tống Á Hiên vẫn còn ở ngay chỗ lúc nãy bị ngã ,Á Hiên nằm dưới đất ,tay bên trái ôm trái bóng rồi đẩy đẩy nó.
- Đúng là vừa ngốc vừa lì ! Tao chưa thấy đứa nào tính tình khó khăn y như mày đó Á Hiên.
Đinh Trình Hâm vừa đi lại vừa nói ,hắn bày ra bộ mặt khinh thường xem lẫn vào đó là sự mỉa mai thường thấy.
Trình Hâm đột nhiên khựng lại ,hắn có chút bỡ ngỡ nhìn Tống Á Hiên đang nằm dưới sân.
- Anh quay lại làm gì ?
Gác tay lên trán ,Á Hiên có chút khàn giọng hỏi han, dường như không muốn để hắn thấy cậu liền nằm quay sang chỗ khác.
- Khóc à ? Ô ! Cái con người này cũng biết khóc sao ?
Đinh Trình Hâm bắt đầu có chút phấn khích ,hắn ngồi xuống cạnh Á Hiên ,tay nắm lấy vai mà kéo mạnh cậu quay sang phía mình.
- Làm gì vậy !
Á Hiên nhăn nhó chùi đi nước mắt ,Trình Hâm nắm lấy tay ngăn cản ,hắn căn bản không muốn cho cậu lau nước mắt.
- Đừng có lau ,để tao nhìn một chút.
- ANH CÓ VẤN ĐỀ À !!
-.......
Không có lời hồi đáp ,hắn vẫn tập trung ánh mắt nhìn Á Hiên ,điều này khiến cậu áp lực đến nỗi phải giơ tay che mắt hắn lại.
- Làm gì nhìn tôi hoài vậy ? Anh đang làm tôi khó chịu đấy Đinh Trình Hâm.
- Khi mày khóc trông mày khác lắm.....không giống ngày thường một chút nào cả.
- Chứ có ai khóc mà giống như lúc không khóc đâu.
Tống Á Hiên cười khẩy ,Trình Hâm nheo mắt ,hành động này của hắn có chút khiến cậu buồn cười.
- Ý tao không phải là thế.
- Chứ ý anh là gì ?
- Thường ngày mày không khóc sẽ rất khó ưa nhưng lúc khóc nhìn rất yếu mềm.
Á Hiên im lặng ,cậu nhìn hắn một lúc xong lại quay mặt lại ngước nhìn lấy bầu trời đêm không có những vì sao kia.
- Thế anh thích nhìn tôi khóc à ?
- Chắc vậy.
Câu trả lời quá thẳng thắn của hắn đã phần nào khiến Á Hiên trở nên bối rối ,trái tim đột nhiên đập nhanh một cách bất thường.
Không phải hắn là một kẻ biến thái đó chứ ??
- Anh có sở thích quái đãng nhỉ ? Nhìn người ta khóc mà cũng thích được à ? Thật kì quặc.
Tống Á Hiên tuy không lớn giọng nhưng Trình Hâm vẫn hiểu ra được ý cậu là đang mắng hắn biến thái.
Đinh Trình Hâm "xùy" một cái rồi nằm xuống ngày cạnh cậu ,một tay gối phía sau đầu còn một tay giơ lên không trung vẽ vời một cái gì đó.
Cậu chú ý hành động kì lạ này của hắn nên cũng quan sát ,Á Hiên không nói mình thông minh cũng không nói mình luôn đúng nhưng theo hành động vẽ thì hình như Đinh Trình Hâm vẽ một hình trái tim thì phải.
- Tao không có biến thái.
- Anh không biến thái thế tại sao lại thích nhìn người khác khóc ?
- Tao không có thích nhìn người ta khóc nhưng lại thích nhìn mày yếu đuối rơi nước mắt.....chắc tại muốn thấy được bộ dạng này của mày.
-........
- Aizzz ! Tự nhiên lại nói ra ba cái lời kì quặc này nữa rồi !
Trình Hâm tán vào má mình vài cái ,Á Hiên nhìn hắn ,Trình Hâm nhìn cậu ,cả hai không nói một lời nào mà chỉ nằm đó nhìn nhau.
Tống Á Hiên cười nhẹ ,Đinh Trình Hâm cùng với trái tim bắt đầu đập nhanh dường như chẳng thể nghe được gì từ bất kì xung quanh lễ cả lời cậu nói.