Khó Bảo Gặp Khó Tính

Chương 57: Camera.



Để tìm bằng chứng minh oan cho Tống Á Hiên, ngày hôm Trương Chân Nguyên đích thân đã nói chuyện với ba mình.

Ba hắn vô cùng khó từ trong công việc lẫn ngoài đời thường ,là một người rất nghiêm túc và có tính kỉ luật nhưng lại là người có sự quen biết rộng rãi.

- Ba ,con có chuyện cần ba giúp.

- Có chuyện gì ?

Ông vừa đọc báo vừa hỏi ,ánh mắt chứ chăm chú đọc hoàn toàn không rời mắt dù chỉ là một chút.

- Con muốn nhờ ba kêu người cho con xem camera ở một khu phố.

- Để làm gì ?

Ba Trương bỏ tờ báo xuống ,ông bắt đầu nghiêm mặt nhìn hắn ,Trương Chân Nguyên không lung lay càng tỏ vẻ kiên quyết.

- Con đang cần đoạn camera đó ,nó rất quan trọng với con ,con cần dùng đó để minh oan cho một người.

- Việc gì con phải lo chuyện bao đồng hả Trương Chân Nguyên ?

- Đó không phải chuyện bao đồng, người đó rất quan trọng với con.

- Quan trọng ? Được rồi ,một lát sẽ có người đến.

Ông cười nhẹ rồi tiếp tục đọc báo ,Trương Chân Nguyên nhận được sự đồng ý liền trở nên vui mừng.

- Con cảm ơn ba ! Con cảm ơn ba !!

Tống Á Hiên hôm nay vẫn đi làm vô cùng sớm ,chắc do kế hoạch quảng cáo bánh hôm qua mà hôm nay có nhiều người mua hơn hẳn.

Không gian trong quán có hơi nhỏ nên chỉ được vài ba người vào mua xong rồi đi ra ngoài thì mới có người vào được tiếp.

- Cảm ơn quý khách ạ ,thật cảm ơn.

Tống Á Hiên cười tươi nhận tiền ,chị gái chủ tiệm từ ngoài bước vào trong ,không gian chật chội trong đây có lẽ đã làm cho cô phát cáu.

- Mẹ nó ! Làm gì mà đông vậy.

- Chị chủ mau vào đây phụ đi ,khách đông lắm.

Á Hiên nói lớn ,cô trên vai đang đeo một cái đàn lớn màu đen của từ từ bỏ xuống góc tường rồi lại phụ.

- Cảm ơn quý khách.

- Chào quý khách, mong lần sau đến.

Tống Á Hiên vừa bán bánh vừa nhìn chủ quán ,người nào lúc nãy còn tỏ ra khó chịu giờ đây tâm trạng lại rất vui vẻ chuyên tâm vào bán khiến Á Hiên cũng vui vẻ theo.

Cảm giác khi đến một môi trường mới cũng không hẳn là khó khăn nhưng cậu nghĩ có lẽ là do bản thân may mắn nên mọi chuyện vẫn suôn sẻ.

Tống Á Hiên làm việc đến chiều tối mới trở về nhà trọ ,trước khi về còn không quên dặn dò chị chủ quán nên về sớm nghĩ ngợi.

- Chị mau về đi ,tối rồi.

Bước ra khỏi quán ,Á Hiên quay mặt nhìn cô gái đang đứng ngay cửa ,chị chủ đi lại đưa cho cậu một hộp bánh nhỏ.

- Tôi biết rồi.....cái này cho cậu.

- Cho tôi sao ? Thật cảm ơn chị.

- Cậu giúp cửa hàng nhiều khách như thế kia mà.

- Do tôi ăn hên thôi ,tôi đi đây.

Cậu cầm hộp bánh rời đi ,Tống Á Hiên đi cách đó chưa xa thì có tiếng hét vang lên.

- TÔI LÀ MẠC TỬ ĐẰNG !!

- TÔI LÀ TỐNG Á HIÊN ! TẠM BIỆT !

Tống Á Hiên trở về nhà ,hôm nay vẫn chỉ ăn mì gói cho qua ,cậu là một người rất dễ ăn nên cậu cũng ngán ngẩm gì khi nhìn mấy món này.

- Mì gói quả thật không hề tệ chút nào.

Trương Chân Nguyên buổi chiều đã cùng người quen của ba Trương đi xem camera ,Chân Nguyên phải nói hắn đã bỏ rất nhiều thời gian để ngồi chờ đợi đến lúc mẹ kế Á Hiên đến nhà.

Sau một khoảng thời gian dài xem trong sự nhàm chán thì đoạn cần tìm cũng đã đến ,Chân Nguyên kéo ghế lại gần rồi chú tâm xem lại.

- MẸ NÓ !! CÁI CON ĐÀN BÀ ĐIÊN !!

Hắn bắt đầu có những lời nói khó nghe khi xem chung camera ghi hình với những người trong trụ sở.

Đối với Trương Chân Nguyên chuyện thì chửi tục này là thường nhưng đối với những người khác thì đó được xem như là một cách thiếu tôn trọng.

Hắn là học sinh cấp ba gần ra trường lại là con của người quyền cao chức rộng ,quan hệ ngoại giao vô cùng tốt ,những lời nói này thật sự không đáng có.

- Phiền cắt giúp tôi cái khúc này rồi gửi vào điện thoại của tôi.

- Được ,đưa điện thoại của cậu đây.

Đưa điện thoại ,hắn bắt đầu ngồi chờ ,hôm nay hắn thật sự đã rất kiên nhẫn ,Chân Nguyên mong sự kiên nhẫn này của mình sẽ giúp cậu được minh oan và mọi chuyện trở về y cũ.

Trương Chân Nguyên có được đoạn video trong điện thoại thì liền gọi cho những người còn lại tập hợp ở một quán nước bàn chuyện đến tối.

- Tao có số của ba Á Hiên ,để tao gọi cho ông ấy.

- Mày gửi cho ba Á Hiên rồi dặn đừng nói gì với mẹ kế ,đợi ngày hẹn Á Hiên ra nói chuyện thì cho bà ta bất ngờ luôn.

- Ý hay ! Nhất định lúc đó tao sẽ tát bà ta một cái để trả thù cho Tống Á Hiên.

- Nói đến đây thì tao cũng không biết Á Hiên bây giờ đang ở đâu ,làm gì mà biến mất không có tung tích thế không biết.

- Không biết ở nơi đó có ai bắt nạt nó không ?

- Mày nghĩ Tống Á Hiên dễ bị bắt nạt à ? Chẳng qua hồi đó nó nhịn là vì con chị của nó thôi.

Lưu Diệu Văn cười nhếch mép ,hắn uống một ngụm nước xong bắt đầu lấy điện thoại ra bấm bấm sau đó liền thở dài.

- Aizzz ,quên mất là bị nó chặn rồi.

- Tao để ý Á Hiên thích chị Khuyết gì lắm đấy ,ai nó cũng chặn mà có bả là nó không chặn.

- Ai cho nó thích ! Nó không thích tao thì thôi chứ mắc gì thích bả ?

- Mày thích nó à ?

- Thích chứ sao không thích ! Mày cũng thế à ?

- Chứ không lẽ không thích ?