Khó Bề Hòa Hợp

Chương 14: Thương vụ mua lại Med-Ferry (5)



Sau khi Kinh Hồng đi vào, thang máy nhanh chóng đi lên trên và dừng lại ở tầng cao nhất. Trợ lý của Chu Sưởng ra hiệu “mời” để Kinh Hồng ra khỏi thang máy trước, sau đó mới dẫn Kinh Hồng tới văn phòng tổng giám đốc ở sâu nhất trong tòa nhà.

CEO của nhiều công ty lớn ở Mỹ còn không có văn phòng và làm việc theo vách ngăn, mặc dù Chu Sưởng từng học tập và làm việc ở Mỹ nhiều năm nhưng rõ ràng hắn không bị Tây hóa đến mức như vậy.

Văn phòng có hình chữ nhật, ghép cùng mấy phòng làm việc khác là hết mặt bằng, vậy nên cả ba mặt đều là cửa kính trong suốt ốp từ trần xuống sàn, đón sáng tốt, view cũng tốt nhưng chiếm dụng khá nhiều không gian. Tòa nhà Thanh Huy có hình lập phương, tầng cao nhất lại là hình nón thẳng từ trên xuống, thoạt nhìn những phòng làm việc lớn tựa như những cánh hoa nhẹ nhàng che phủ tầng cao nhất của tòa nhà.

Phòng của Chu Sưởng có view đẹp nhất.

Tương tự như Kinh Hồng, văn phòng của Chu Sưởng có phong cách rất hiện đại. Nhìn ra được Chu Sưởng cũng đã sửa văn phòng sau khi tiếp quản Thanh Huy.

Nội thất văn phòng đơn giản gồm ba màu đen, trắng và xám, bên ngoài là khu vực tiếp khách, bên trong là khu vực làm việc.

Chính giữa khu tiếp khách là một chiếc ghế sofa dài màu đen, hai bên là sofa ngắn cùng màu bao quanh một bàn trà, bức tường đằng sau ghế sofa dài có lắp giá sách. Kinh Hồng nhìn lướt qua thì thấy không chỉ có sách và luận văn chuyên ngành liên quan đến IT mà còn có rất nhiều ngành khác như nông nghiệp, cũng không thiếu sách về xã hội học, thậm chí có cả tôn giáo, chủng tộc và một vài lĩnh vực khác.

Khu vực văn phòng thì có một bàn làm việc dài hình chữ L rất đơn giản và hiện đại, bên cạnh ngắn có một chiếc máy tính cá nhân, cạnh dài là một ít tài liệu, phía sau có một chiếc kệ nhưng trên đó không có sách mà là những vật kỷ niệm từng sản phẩm của Thanh Huy sau khi được ra mắt, hầu hết đều dạng đĩa tròn có khắc dòng chữ “tên một sản phẩm nào đó, ngày X tháng X năm XXXX” ở giữa, chúng đều đại diện cho những dấu ấn của Tập đoàn Thanh Huy trong ba mươi năm.

Có một tấm bảng trắng gắn ở bức tường bên trái bàn làm việc, bên trên có viết gì đó, bảng này được dùng khi các quản lý cấp cao báo cáo.

Trợ lý dẫn Kinh Hồng tiến vào.

Chu Sưởng đang tự mình hí hoáy với chiếc máy pha cà phê, thấy Kinh Hồng thì cười hỏi, “Giám đốc Kinh uống cà phê không?”

Mỗi lần chính thức gặp mặt, hai người bọn họ vẫn luôn khách sáo với nhau như vậy.

Kinh Hồng khựng lại một chút rồi cười đáp, “Giám đốc Chu nhàn nhã quá.”

Chu Sưởng mỉm cười, “Vừa mới học được ấy mà. Dù sao cũng phải học cách tự lực cánh sinh chứ nhỉ?”

Khi nói chuyện thì Chu Sưởng đã đang nhâm nhi một tách, hắn đưa cà phê cho trợ lý ý bảo bưng cho Kinh Hồng, sau đó hắn nhìn Kinh Hồng và nói, “Nếm thử xem? Không biết có hợp khẩu vị của anh không.”

Trợ lý nhận tách cà phê rồi đi tới khu vực tiếp khách, anh ta khẽ khom người đặt nhẹ tách cà phê và đĩa lên bàn trà tối màu, sau đó đứng thẳng dậy, ra hiệu mời dùng với Kinh Hồng rồi rời đi.

“Cảm ơn.” Kinh Hồng nói cảm ơn với Chu Sưởng rồi đi vào khu tiếp khách. Nhưng Kinh Hồng lại không ngồi xuống, anh xoay người, trước mặt là bàn trà và phía sau là sofa, một tay vẫn nhét trong túi quần, anh nhìn Chu Sưởng đi tới đối diện bàn trà và nói, “Giám đốc Chu, hôm nay tôi tới đây là để nói về việc thu mua Med-Ferry.”

“Ồ?” Chu Sưởng lên tiếng, “Nói chuyện thế nào?”

“Rất đơn giản.” Kinh Hồng đi thẳng vào vấn đề, “Oceanwide sẽ chuyển toàn bộ 18,9% cổ phần của Med-Ferry do Oceanwide nắm giữ cho Thanh Huy, giá sẽ dựa theo offer từ Thanh Huy. Sau đó Oceanwide sẽ rời khỏi cuộc cạnh tranh thu mua Med-Ferry này. Nhưng sau khi thành công mua lại Med-Ferry, Thanh Huy phải nhượng lại công ty nghiên cứu và phát triển thuốc AI trực thuộc Med-Ferry cho Oceanwide với mức giá hai trăm triệu euro.”

Chu Sưởng im lặng nghe xong thì hỏi, “Nhưng… tại sao tôi lại phải làm như thế? Hiện giờ công ty nghiên cứu và phát triển thuốc AI đó là tài sản đáng giá nhất của Med-Ferry mà.”

“Nói chuyện mập mờ không có gì thú vị cả.” Kinh Hồng cười, “Hiện tại Oceanwide đã có 33,5% cổ phần của Med-Ferry. Thanh Huy muốn chia tách và tái cấu trúc Med-Ferry càng nhanh càng tốt phải không? Vậy thì theo luật, Thanh Huy sẽ cần trên hai phần ba số phiếu tán thành, trong khi đó điều lệ công ty cũng chưa có quy định đặc thù. Đừng quên Oceanwide đã đọc từng chữ một trong điều lệ công ty của Med-Ferry.”

Oceanwide nắm giữ 8,9% cổ phiếu loại A và 10% cổ phiếu loại B với mười quyền biểu quyết trên mỗi cổ phiếu, cộng lại thì bọn họ đang nắm tới 33,5% quyền biểu quyết, tức là đã hơn một phần ba. Trong khi đó đối với những vấn đề quan trọng như tách công ty thì luật pháp của hầu hết các quốc gia bao gồm cả Thụy Điển và Trung Quốc đều yêu cầu ít nhất hai phần ba phiếu tán thành. Nói một cách chính xác hơn thì nếu Oceanwide không đồng ý, sẽ rất khó để Thanh Huy tách và tái cấu trúc Med-Ferry.

Nhưng Thanh Huy còn có Y Khoa Vị Khang. Thanh Huy hi vọng có thể chuyển một ít tài sản và tài nguyên của Med-Ferry tới Y Khoa Vị Khang, sau đó tách phân khúc phân phối của Med-Ferry để phát triển độc lập, không bị ép phải tiếp nhận sự lãnh đạo và quản lý của mảng nghiên cứu và phát triển cũng như không được phép tiêu thụ thiết bị chỉnh hình của các công ty khác. Như vậy sẽ giúp được Y Khoa Vị Khang tiến vào thị trường châu Âu càng sớm càng tốt và tạo dựng được tên tuổi là “cổ phiếu in 3D đầu tiên”.

Có vẻ như Chu Sưởng cũng không ngạc nhiên khi nghe Kinh Hồng nói, hắn chỉ im lặng lắng nghe, vẻ mặt cũng khá nghiêm túc.

“Vì vậy,” Văn phòng của Chu Sưởng đón sáng rất tốt vào ban ngày, gương mặt Kinh Hồng cũng mang theo ánh nắng, “nếu Thanh Huy rời khỏi cuộc cạnh tranh này, đương nhiên Oceanwide sẽ tiếp quản Med-Ferry, chắc chắn là như vậy. Chẳng qua nếu như Thanh Huy muốn tiếp tục cạnh tranh thì hai bên chúng ta vẫn có cơ hội hợp tác không nhỏ. Oceanwide sẽ chuyển 18,9% cổ phần trong tay mình cho Thanh Huy, khả năng cao Thanh Huy sẽ có được 100% cổ phần của Med-Ferry, muốn tách thì tách, muốn làm gì thì làm thế đó. Thanh Huy sẽ trở thành cổ đông duy nhất, còn Oceanwide sẽ có được công ty nghiên cứu và phát triển thuốc AI kia. Có điều nếu Thanh Huy thâu tóm Med-Ferry rồi lại không hợp tác với Oceanwide thì… chưa chắc 33,5% quyền biểu quyết trong tay Oceanwide đã nghe lời như vậy đâu.”

Nói “chưa chắc đã nghe lời” thực ra chính là sẽ không nghe lời, là sẽ đi ngược lại quyết định của Thanh Huy trong mọi việc, bất kể là đề xuất tách công ty hay đề xuất tái cấu trúc, thậm chí còn bác bỏ tất cả đề xuất.

Kinh Hồng dừng lại một lát rồi mới nói tiếp, “Dù sao thì Oceanwide cũng chỉ có 18,9% cổ phần, chi phí cũng không quá nhiều nhưng quyền lợi lại rất lớn lao. Chỉ là chẳng biết bên Thanh Huy có bằng lòng hay không thôi.” Rõ ràng là nếu Thanh Huy muốn mua số cổ phần còn lại thì chi phí bỏ ra sẽ lớn hơn nhiều so với Oceanwide.

Chu Sưởng giương cằm, ý bảo Kinh Hồng nói tiếp.

“Ngoài ra,” Kinh Hồng tiếp tục ép Chu Sưởng, “hiện tại giá mua đã bị đẩy lên rất cao. Nếu chúng ta tiếp tục cạnh tranh thì cái giá cuối cùng sẽ cao khủng khiếp. Với tiền đề như vậy, dù chuyển giao công ty nghiên cứu và phát triển thuốc AI cho Oceanwide với giá hai trăm triệu euro thì Thanh Huy cũng sẽ rất thoải mái đúng chứ? Nếu không thì Thanh Huy sẽ phải chi thêm rất nhiều.”

“Hai trăm triệu euro thấp quá, thậm chí còn thấp hơn cả cái giá mà Med-Ferry bỏ ra để mua lại công ty đó vài năm trước.” Chốc lát sau, Chu Sưởng lại lên tiếng, hắn cười nói, “Giá này có thể thương lượng được không?”

“Tiếc quá.” Kinh Hồng nói, “Không thương lượng.”

Chu Sưởng chỉ gật đầu chứ không nói nữa.

Đối với những công ty lớn như Thanh Huy và Oceanwide thì việc mặc cả không phải tác phong của bọn họ, Thanh Huy vẫn luôn làm việc kiểu đồng ý thì triển khai mà đã không đồng ý thì ai đi đường nấy.

Hắn chỉ hỏi, “Oceanwide có mục tiêu thu mua mới rồi à?”

Kinh Hồng cũng gật đầu không kiêng dè.

“Tính toán kỹ thật đấy.” Vẻ mặt của Chu Sưởng vẫn thản nhiên như bình thường, hắn mỉm cười nói, “Tôi nhớ Oceanwide mua 8,9% cổ phần ban đầu kia với giá chín euro một cổ nhỉ? Hiện giờ lại bán cho Thanh Huy với giá mười lăm euro một cổ? Vậy thì Oceanwide đã kiếm được hơn một trăm triệu euro cho giao dịch này rồi? Chưa kể còn tiền đền bù vi phạm hợp đồng từ Med-Ferry nữa, như vậy thì khác nào lấy không công ty AI kia từ tay tôi, có phải giám đốc Kinh đã hơi quá đáng rồi không?”

Kinh Hồng nói, “Đây gọi là đôi bên cùng có lợi.”

Anh nói đúng.

Nếu Oceanwide tiếp tục cạnh tranh thì chắc chắn tổng số tiền thu mua cuối cùng mà Thanh Huy phải bỏ ra sẽ không chỉ dừng lại ở hai trăm triệu.

Cuối cùng Kinh Hồng lại ép thêm một câu, “Tóm lại, Thanh Huy chỉ có thể chọn hoặc là công ty nghiên cứu và phát triển thuốc AI của Med-Ferry, hoặc là phân tách và tái cấu trúc Med-Ferry. Tốt nhất là giám đốc Chu nên quyết định nhanh lên, hiện giờ tất cả các quỹ bên ngoài đều biết Oceanwide và Thanh Huy đang đấu thầu, bọn họ đang mua vào từng chút một, giá cổ phiếu của Med-Ferry lại tăng thêm, Thanh Huy càng trì hoãn lâu thì số tiền bỏ ra sẽ càng nhiều.”

Chu Sưởng đứng cách bàn trà lẳng lặng nhìn Kinh Hồng trong chốc lát, dường như hắn đang suy nghĩ, cuối cùng rốt cuộc hắn cũng gật đầu, “Ok, deal.”

Kinh Hồng nghe được câu “đồng ý giao dịch” này thì nở một nụ cười mỉm xảo trá, “Được, vậy tiếp theo chỉ cần giao cho bộ phận pháp chế của hai bên thôi.”

Chu Sưởng lại gật đầu.

“Vậy tôi xin phép không làm phiền nữa.” Kinh Hồng đưa một tay ra, “Chắc hẳn lịch trình của giám đốc Chu rất dày đặc.”

Chu Sưởng lại cụp mắt nhìn tách cà phê kia, hắn đưa tay từ trong túi quần ra và hỏi, “Giám đốc Kinh thật sự không nếm thử cà phê à? Đây là lần đầu tiên tôi phục vụ người khác đấy, giám đốc Kinh không nể mặt tôi sao?”

Kinh Hồng hơi do dự, cuối cùng vẫn cầm tách cà phê lên, anh đứng đó ngửa cổ uống vài ngụm.

Kinh Hồng uống xong thì đặt lại tách cà phê xuống chiếc đĩa, anh nói, “Cảm ơn.”

Chu Sưởng lại chưa để yên, hắn hỏi Kinh Hồng, “Sao? Có hợp miệng không?”

Kinh Hồng cũng khách sáo, “Cũng khá ngon.”

“Vậy thì tốt rồi.”

Vài giây sau, tầm nhìn của Chu Sưởng dời từ mắt Kinh Hồng xuống khóe môi anh, hắn khựng lại một chút rồi hếch cằm nhắc nhở, “Giám đốc Kinh, khóe môi kìa.”

Kinh Hồng nghe nhắc nhở thì nhận ra có lẽ cà phê đã dính lên khóe miệng mình, vì đúng là cảm giác hơi man mát. Anh cũng chẳng để ý, đưa tay phải lên dùng ngón trỏ quẹt rồi lau giọt cà phê bằng chiếc khăn đặt trên đĩa, sau đó anh cười nhẹ, “Giờ tôi đi được rồi chứ?”

“Được.” Chu Sưởng cũng không giữ người, “Để tôi gọi trợ lý tới tiễn, Thanh Huy khá lớn, một số nơi còn kiểm soát ra vào nữa.”

Chu Sưởng nói xong thì đi tới bàn làm việc và bấm một dãy số nội bộ. Không lâu sau, trợ lý lúc trước lại tới, anh ta đưa tay phải ra và nói, “Giám đốc Kinh, mời đi bên này.”

Kinh Hồng gật đầu, một tay đút túi quần rồi bước nhanh về phía cửa.

Chu Sưởng nhìn theo bóng lưng Kinh Hồng từ đằng sau.

Theo kinh nghiệm trước đây của Chu Sưởng, rất ít người có thể đi đứng một cách điềm nhiên khi bị hắn nhìn theo sau, hầu hết đều cảm thấy như có gai chĩa vào lưng. Nhưng Kinh Hồng thì khác, bước chân anh đi vẫn luôn ung dung bình tĩnh.

Bị gài từ đầu đến cuối rồi… Chu Sưởng nghĩ.

Kinh Hồng đã đoán được một trong những lý do quan trọng nhất khiến Thanh Huy phải cạnh tranh thu mua Med-Ferry, sau đó lại phớt lờ hoàn toàn thái độ của hội đồng quản trị Med-Ferry để tăng quyền bỏ phiếu lên 33,5% thông qua cách thức “ác ý”, tiếp đó là uy hiếp chèn ép Thanh Huy, buộc Thanh Huy phải chuyển giao công ty nghiên cứu và phát triển thuốc AI trực thuộc Med-Ferry cho Oceanwide với cái giá thấp hơn rất nhiều.

Kinh Hồng biết dù Thanh Huy cũng rất muốn có được công ty nghiên cứu và phát triển thuốc AI kia, nhưng nếu buộc phải chọn một trong hai thì chắc chắn Thanh Huy sẽ phải từ bỏ công ty đó. Dù sao thì trước buổi đàm phán này, Thanh Huy cũng chưa bao giờ từ bỏ ý định “phân tách và tái cấu trúc Med-Ferry”, thậm chí còn không tiếc tăng giá chào mua, bất chấp thành lập liên minh với Quỹ An Thái. So với việc niêm yết Y Khoa Vị Khang thì mọi yếu tố khác đều không còn quan trọng.

Việc “thu mua” luôn đòi hỏi phải vắt óc dày công tính toán rồi giải quyết dứt điểm, thắng làm vua thua làm giặc, không có trạng thái ở giữa, ấy vậy nhưng Kinh Hồng đã thật sự mở ra một con đường hoàn toàn mới.

Lần này hắn đã thua.

Chu Sưởng nhìn theo bóng lưng Kinh Hồng, vô thức liếm lên mặt trong răng hàm.

Hết chương 14.

Lời tác giả: Nói một cách đơn giản thì arc này sẽ là: Công muốn tách công ty này nhưng “tách công ty” thuộc vào vấn đề lớn cần đến ít nhất 2/3 quyền biểu quyết. Vì vậy thụ đã tăng tỷ lệ sở hữu của mình lên hơn 1/3, dùng cách này để ép công phải chuyển nhượng “Công ty AI” mà mình muốn với giá siêu hời, còn bản thân thì sẽ chuyển cổ phần của mình cho công.

Giám đốc độc đoán đều liếm mặt trong răng hàm, đừng hỏi cụ thể là răng nào, trên hay dưới, tôi chịu, chỉ biết là mấy anh giám đốc rất thích động tác này nên tôi cũng muốn thôi.

Mấy chương tiếp theo sẽ là thuần tương tác =w= Đến chương này thì cuối cùng phần nội dung hai người còn xa lạ với nhau cũng kết thúc… Tương tác về sau sẽ nhiều hơn _(:3」∠)_