Khó Gả

Chương 13: Chương 13




Kỷ Vận đang ngồi một bên nghe thấy ông để cha nàng đến đón, sớm đã ngồi không yên, đứng dậy tiến đến vài bước, vội hỏi: “Nhị thúc, người thực sự có thể khiến cha đón con về sao?”Kỷ Duy khó hiểu nhìn nàng ta, nói: “Con đã mười ba, đến tiểu thôn của ta có thể ở một thời gian, Đào Nguyên thôn cũng chỉ toàn thô nhân, nếu đụng phải, con phải làm sao? Nương nhà con cũng không ưng thuận.

”Kỷ Vận nghe Kỷ Duy nói cũng có lí, chuyện nàng ta làm sai, Kỷ Quân nhất định không bỏ qua như vậy, hơn nữa, như Kỷ Duy nói, mẫu thân nàng cùng ngoại tổ cũng không ưng thuận.

“Đa tạ nhị thúc.

” Nàng ta đối với Kỷ Duy vui mừng cúi đầu vái chào một cái, ngữ khí chân thành hơn rất nhiều.

Kỷ Duy gật đầu: “Về rồi, ngôi nhà trên trấn! ”.

“Con bán ngay.

” Kỷ Vận vội trả lời.


Nói xong, lại với Kỷ Duy một vái chào, bước chân thong thả ra cửa.

“Cha, sắp sang năm mới rồi”.

Kỷ Đào buông đũa, thản nhiên nói.

Kỷ Duy gật đầu, “Để nó qua năm hãy đi.

”Liễu thị vẻ mặt tươi cười, đưa Kỷ Duy chén canh đầy.

Kỷ Đào nhìn thấy, biết Liễu thị đối với vị đại tiểu thư kia không thích lắm, nghĩ lại cũng đúng, người ta tiểu thư khuê cát, tất nhiên đối nông gia tiểu viện này rất không vừa ý, Kỷ Đào liền biết, Kỷ Vận cho người lên trấn mua không ít đồ sứ cùng vải dệt, mang đến phía đông sương phòng, nơi này rực rỡ hẳn lên, đông sương phòng bây giờ e là Liễu thị cũng không nhận ra.

Kỷ Đào có thể hiểu, chung quy người ta sống trong nhung lụa, không vừa mắt với những thứ xù xì thô kệch này, nhưng lại vô tình thành cái gai trong mắt Liễu thị, chính là không vừa ý nhị thẩm nàng ta.

“Con cũng đừng quá sức, con gái học y đã khó, cũng không ai mong con trị bệnh cho, học một chút là được rồi.

” Liễu thị dặn dò.

“Con biết rồi”, Kỷ Đào thuận miệng đáp lại.

Thấy nàng thản nhiên như vậy, Liễu thị biết nàng căn bản không nghe, cũng không quan tâm nữa.

Ngày tháng chầm chậm trôi qua, thắm thoắt đã đến giao thừa, Kỷ Đào dậy từ sớm mời Phó đại phu đến nhà ăn Tết, Kỷ Vận cũng cao hứng, vì thư của Kỷ Duy đã cho người mang đi, nếu không có gì sai, sẽ sớm có hồi âm.

Bởi vậy, những ngày Tết này, người một nhà cũng coi như vui vẻ, Kỷ Vận thấy Phó đại phu cũng chỉ nhíu mày.

Không hề mở miệng buông lời khó nghe.


Mùng năm tháng giêng, xe ngựa Kỷ Quân phái đến cuối cùng cũng tới, Kỷ Vận vui mừng phấn khởi rời đi, trước khi đi còn tặng vô số thứ cho Liễu thị, nói rằng đã làm phiền, còn đặc biệt tặng cương hoàn cho Kỷ Đào, với nàng thân tình hơn trước một chút.

Kỷ Vận đi rồi, tử viện Kỷ gia lại an tĩnh, Kỷ Đào học hành càng nghiêm túc, đọc xong hai bản y thư rồi, đợi thêm vài ngày thời tiết tốt lên thì theo Phó đại phu lên núi hái thuốc.

Đợi qua rằm tháng Giêng, thời tiết ấm hơn, vụng về cởi bỏ quần áo mùa đông, khoác lên người y phục mùa xuân, Kỷ Đào giờ mới nhận thấy bản thân cao hơn, quần áo năm ngoái bị ngắn đi một chút, mà thắt eo lại rộng ra nhiều, Liễu thị nhìn thấy từ phía sau cũng một thoáng đau lòng.

Kỷ Đào dở khóc dở cười, nàng đã không còn là tiểu cô nương nữa, ngày một lớn lên, có thể lờ mờ thấy được đường cong của thiếu nữ rồi, chung quy cũng vì vậy mà nàng trông gầy đi, Liễu thị lại cho rằng nàng quá vất vả.

Nói đi cũng phải nói lại, thực ra cũng thật vất vả, nhưng Kỷ Đào cảm thấy mỗi ngày trôi qua đều rất phong phú, năm lên mười, nàng không biết bản thân muốn gì, dù sao Kỷ Duy cùng Liễu thị đối đãi với nàng thật lòng thật dạ, nàng cả đời chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời, cuộc sống chắc chắn sẽ không tệ.

Nhưng từ khi biết tiểu thuyết này Phùng Uyển Phù là vai chính, ngoài mặt thì yên định, cũng cảm thấy bản thân sẽ không quá thê lương, nhưng đáy lòng vẫn có chút sợ hãi.

Bây giờ như vậy mới đúng, Kỷ Đào là nữ tử được yêu chiều, gả cho Lâm Thiên Dược thủ tiết, sau này chỉ có thể kéo dài hơi tàn, phu thê Kỷ Duy qua đời lại càng thêm khó khăn.

Nàng không chấp nhận như vậy, chưa kể nàng sẽ không để bản thân rơi vào tình huống đó, Lâm Thiên Dược sức khỏe giờ cũng từ từ hồi phục rồi, nàng cũng đã học y thuật, Phó đại phu cũng nói nàng học y thiên phú không cao, nhưng nếu đủ siêng năng, thời gian lâu nhất định có thể hành nghề.

Chỉ có mấy ngày, cốt truyện sớm đã lệch khỏi quỹ đạo rồi, có lẽ từ sau khi nàng cứu Phó đại phu, về phần nàng cốt truyện đã thay đổi hoàn toàn.


Đây mới là kết quả nàng mong muốn.

Chỉ cần nàng học tập thành công, sau này ở Đào Nguyên thôn xem bệnh cho nông dân cũng đủ nuôi sống bản thân.

“Lên núi vài ngày, ngươi về chuẩn bị đi.

” Phó đại phu nói.

Kỷ Đào trong lòng có chút phấn khích.

Liền nghe Phó đại phu tiếp tục nói: “Ngươi lần đầu lên núi, nếu chỉ có ta ngươi hai người thì quá nguy hiểm, thời tiết vừa ấm lên, Dương gia lão đại cũng muốn lên núi săn thú, chúng ta đi với hắn một đoạn.

.