Khó Lòng Trốn Thoát

Chương 46: Phản kháng vô ích



Cô gái nằm bên dưới vùng vẫy không ít lần, dù hai tay đều bị trói đặt ở trên đỉnh đầu thì chân cũng không ngừng quẩy đạp, quần áo trên cơ thể bị cởi xuống, gương mặt nhỏ nhắn lấm tấm mồ hôi đỏ bừng.

Trong đôi mắt của Giang Yểm Ly ngấn lệ, nhưng cô cố kìm lại chỉ vì không muốn phảu trở nên khó coi trước mặt hắn.

Không phải vì cô đặt hắn ở trong lòng mà là vì cô càng chật vật thì hắn sẽ càng khoái chí.

Áo choàng tắm của người đàn ông cũng trở nên xộc xệch, hắn bắt đầu cởi bỏ.

Cơ thể đẹp hệt như một bức tượng điêu khắc, phần bên dưới phồng to trong chiếc quần đen.

Sau khi đã cởi bỏ hết tất cả, hắn lại cúi người.

Cả hai thân thể dính vào nhau.

Hắn dùng ngón tay cái vạch đoá hoa ra, ánh mắt thâm thuý không dè chừng mà nhìn chăm chăm.

Đến cả cô cũng chưa từng nhìn vào địa phương của bản thân, bị hắn nhìn thấy tất cả giận đến tím mặt.

''Dương Nghiêm, anh rốt cuộc có còn liêm sỉ hay không? Dù có đói đến mấy cũng nên biết thứ gì ăn được thứ gì không ăn được. Nếu muốn thoả mãn thì tìm vài cô gái đến đi, tiền có nghĩa lý gì, chỉ cần anh thích thì cái gì chẳng có? ‘’.

''Tôi chỉ đang lấy quà sinh nhật thôi, hay là cô thích đông vui náo nhiệt? ‘’ - Hắn cười ngạo nghễ rồi bắt đầu đẩy đùi thon của cô lên, tiếp tục quan sát.

''Hồng hào nhìn rất đẹp đấy ‘’.

Người đàn ông tri thư đạt lễ luôn tươi cười và giữ thái độ hoà nhã với mọi người xung quanh, sẽ chẳng có ai ngờ được rằng câu nói thô tục này bay ra từ miệng hắn.

Lúc này nếu như cô đi rêu rao thì cũng chẳng ai tin được.

Dương Nghiêm cho ngón tay vào bên trong thâm dò.

Giang Yểm Ly giật nảy, bên trong hoa viên bị xâm nhập khiến cho cô cảm thấy vô cùng khó chịu.

Mật đạo khô khốc, ngón tay của hắn không thể di chuyển được.

Hắn rướm người đến gần tủ đầu giường, lấy ra trong ngăn kéo một cái lọ nhỏ, mở nắp rồi đổ thẳng vào đoá hoa non mềm.

Lối nhỏ ở giữa trở nên trơn tru, ngón tay lại lần nữa cho vào.

Lần này thì không còn khó khăn như trước nữa.

Giang Yểm Ly cong cơ thể lên, cô có thể cảm nhận vô cùng rõ ràng ngoan tay hắn ở bên trong không ngừng cử động, coay tròn rồi lại rờ rẫm như đang tìm kiếm vì đó.

Không hiểu sao lúc này cả hai chân của cô mềm nhũn cho nên chẳng thể nào cử động, tay thì bị trói lại, dù phản kháng thế nào đi chăng nữa thì cũng không đáng kể.

Giang Yểm Ly rơi vào tình thế bị động, như con có nằm trên thớt mặc cho người ta mổ xẻ.

Hắn cho vào rồi chọc ngoáy, một ngón rồi trở thành hai ngón, động chạm khắp nơi.

Đến khi rút ra thì đã sớm nhớp nháp.

Dương Nghiêm nhìn vào ngón tay mình, cười tà rồi bắt đầu giải phóng vật đang nằm trong quần, hắn đặt đầu vào địa phương đập vài cái, cọ qua cọ lại rồi không báo trước nhét thẳng vào bên trong.

Cô gái nhỏ bị ngón tay hắn đùa bỡn đã sớm yểu xìu, vậy nên cô đâu thấy được cái vật xù xì gớm ghiết kia to lớn đến mức nào?

Chủ khi nó vào bên trong thì cô mới có thể cảm nhận được.

Chân mày thanh tú chau lại, trên trán lấm tấm mồ hôi, đôi mắt to tròn không thể ngăn được nước mắt chảy ra, giây phút này cảm xúc trong lòng cô vô cùng hỗn loạn.

Yếu ớt than đau, cũng yếu ớt mà mắng chửi:

''Khốn… nạn… ‘’.

Bên tai vang lên tiếng gầm của hắn, ngón tay cái đặt ở trên địa phương kia, không ngừng xoa hạt đậu nhỏ.

Một cảm giác vô cùng kỳ lạ bao trùm lấy cô, cô thực sự cảm thấy ghê rợn bởi hành vi của hắn, mật đạo không ngừng siết chặt chỉ mong hắn không thể di chuyển.

Giang Yểm Ly nín thở, cố gắng thít chặt phía dưới, cắn răng lớn giọng:

''Ra ngoài, lấy nó ra ngoài mau!!! ‘’.

Người đàn ông mặc kệ cô kháng cự, thứ mà hắn đổ lên khiến cho hoa viên trơn trượt, Dương Nghiêm đợi đến khi cô mệt mỏi mà thả lỏng mới bắt đầu đẩy vào, chẳng mấy chốc cây gậy to lớn ấy đã bị nuốt chửng.

Hắn không thô bạo và đương nhiên cũng chẳng hề nhẹ nhàng, cả cơ thể trắng muốt chi chít vết đỏ hồng như muỗi đốt.

Giang Yểm Ly kháng cự đến khi mệt mỏi bằm xụi lơ hắn vẫn miệt màu cho vào, đến khi đạt đến cao trào mới rút ra rồi phóng tất cả lên bụng cô.