Khờ Nữ Thổ Hệ

Chương 2



Sau khi Tưởng Anh trở về, cuộc sống hàng ngày của Hàn Mục Vi liền có phần nước sôi lửa bỏng, ban ngày đi học đường biết chữ, buổi tối ngồi xổm trong thùng dược để đuổi tạp chất. Ở tu tiên giới, linh thực cùng linh thú giống nhau đều chia làm chín cấp, càng lên cao càng cao cấp, qua được chín cấp này rồi thì cấp bậc của nó chẳng khác nào thần. Trước mắt, ở Thương Uyên Giới thì còn nghe nói đến tiên thực vật, tiên thú, nhưng thần thực vật, thần thú liền giấu đến sâu, bất quá chúng nó cũng sắp ngồi không yên, rốt cuộc người qua đường Giáp đều xuất hiện, vậy nữ chủ kia còn lâu sao?

Quỳ Lăng Hoa là đặc sản của Ích Châu, nhưng muốn nói phẩm tướng của nhà nào tốt nhất, thì đó chính là nhà ngoại của Hàn Mục Vi - Tưởng gia, nghe nói Tưởng gia còn chế tạo ra vài cọng biến dị linh thực, chỉ là không biết là thật hay giả. Đừng nhìn Quỳ Lăng Hoa chỉ là tam cấp linh thực, nhưng nó lại là thành phần chính để chế ra ngũ phẩm linh đan Tẩy Tủy Đan, hơn nữa đối với hoàn cảnh sinh trưởng yêu cầu cực cao.

Quỳ Lăng Hoa linh lộ là hàng cao cấp cho đứa nhỏ dưới năm tuổi đuổi tạp chất, tại ngoại giới cũng có bán nhưng vô giá, một lọ cũng khó mua. Hài đồng dưới năm tuổi linh căn còn chưa hình thành nên không thể tu luyện, càng không thể dùng đan dược để tẩy tủy, chỉ có thể dùng linh lộ được điều chế từ linh thực để đuổi tạp chất, trong thân thể tạp chất càng ít thì đối với tu luyện linh căn ngày sau đều là có trăm lợi mà không một hại.

Tưởng Anh ở sinh xong Hàn Mục Vi, bởi vì tu vi ngã xuống một cái cảnh giới, không khỏi bị thương căn cơ, cho nên bốn năm nay vẫn luôn ở trong nhà tu luyện, cũng may nửa tháng trước rốt cuộc một lần nữa trở thành Trúc Cơ, mới dám ra phòng tu luyện mà chạy về nhà mẹ đẻ ở Ích Châu, quấn quýt si mê đại ca nàng. May mắn Béo Béo nhà nàng còn chút thời gian nữa mới tròn năm tuổi, bằng không nàng làm mẹ mà có điều kiện lại không thể cho con mình, liền thật sự không thể nào nói nổi.

"Béo Béo nhà ta thật lợi hại, ngày hôm qua kiên trì một canh giờ, hôm nay lại kiên trì nhiều hơn mười lăm phút, có thể so nương khi còn nhỏ lợi hại hơn nhiều" - Tưởng Anh ôm trơn bóng, thịt cuồn cuộn tiểu béo nha đầu đi đến giường, đem nàng đặt ở trên giường, nhìn nữ nhi nhăn một đôi mày nhỏ, trong lòng chua xót cực kỳ, nhẹ nhàng vỗ về nàng lông xù xù đầu nhỏ, ôn nhu hỏi: "Còn có đau hay không?" – Cảm giác khi Quỳ Lăng Hoa linh lộ đuổi tạp chất nàng đã từng chịu qua, thật đúng là không dễ chịu, nhưng vì tương lai của Béo Béo nhà nàng, nàng làm mẹ chỉ có thể đem đứa nhỏ ấn vào thùng dược.

"Con ổn con ổn" - Hàn Mục Vi một chút đều không muốn nhớ khoảnh khắc toàn thân như bị rút gân, thật là dục sinh dục tử, chết đi sống lại: "Nương, con còn có sáu ngày liền đủ năm tuổi, có phải hay không đủ năm tuổi liền không cần ngâm cái nước đó?" – Tiểu thuyết thật là lừa người, trước khi ngâm thuốc tắm, nàng cho rằng đuổi tạp chất chính là làm bớt tiêu chảy, vừa vặn gần nhất người nàng có chút nóng, đang cần thứ này. Nhưng mà ai có thể nói cho nàng, vì cái gì nước tắm nhìn trong xanh thơm ngọt lại muốn mệnh như vậy đâu?

Tưởng Anh giúp tiểu béo cô nương mặc vào áo ngủ, mỉm cười nói: "Như thế nào? Béo Béo sợ à?" - Nói xong nàng liền dựa vào lệ thường như mấy ngày hôm trước, từ túi trữ vật lấy ra một viên Hồng Anh Quả nhét vào khuê nữ bàn tay nhỏ: "Khen thưởng cho con".

Hàn Mục Vi rất muốn nói cho mẹ nàng phép khích tướng này đối với nàng vô dụng, nhưng nhìn trong tay cái viên hồng hồng đỏ đỏ tròn tròn này, lớn lên còn giống cấp thấp linh quả tiểu quả táo, tức thì trong miệng nước bọt liền tràn lan, cả hai đời đều có cái miệng thích ăn ngon thì phải làm như thế nào đây? Nuốt nước miếng, nãi thanh nãi khí mà nói: "Cảm ơn nương, Béo Béo hiện tại cảm giác còn có thể ngâm thêm một thùng nữa".

"Quả nhiên là con gái của ta" - Có đứa nhỏ này, nàng mới cảm giác con đường tu tiên mênh mang như vậy cũng không khó đi, cả người tràn ngập ý chí: "Sắc trời không còn sớm, đem trái cây này ăn xong, liền ngủ sớm một chút".

"Dạ" - Tiểu béo há miệng dán ở mặt trên của trái cây, vừa mới cắn nhẹ một cái, một cổ ngọt thanh liền lập tức ùa vào trong miệng: "Ngon quá".

Nhìn đôi mắt kia của khuê nữ cong thành trăng non, Tưởng Anh cười nhẹ, trong lòng thực thỏa mãn: "Nương còn có rất nhiều, đều là của con hết" - Nàng gả vào Hàn gia tuy là hai nhà liên hôn, nhưng phu quân nàng đối với nàng cực kỳ kính trọng, nàng cũng không phải người không biết tốt xấu, trong lúc Trúc Cơ đỉnh sơ kỳ có thai, nàng không hề nghĩ ngợi liền quyết định sinh ra, tuy rằng cảnh giới rớt một cấp, nhưng nàng không có chút nào hối hận, đây là cơ duyên của hai vợ chồng bọn họ, cũng là bọn họ phúc khí.

Hàn Mục Vi ngâm thuốc tắm mười bốn ngày, bình Quỳ Lăng Hoa linh lộ của mẹ nàng rốt cuộc cũng thấy đáy. Ở lần ngâm thuốc tắm cuối cùng, nàng mãnh liệt yêu cầu cha nàng cân cho nàng: "Mấy cân vậy cha?" Tâm tình nàng có điểm kích động, ngâm mình nửa tháng, nước trong thùng dược một lần lại một lần mà biến đổi, đây là tẩy rớt bao nhiêu tạp chất đây?



Biết được trọng lượng sau, Hàn Trung Minh không nghĩ nói cho khuê nữ của hắn: "Ách, cha đây còn có mấy trái Hồng Anh Quả nè.."

"Hồng Anh Quả cất cho con đi, cha người trước nói cho con biết, con giảm xuống được mấy cân?" - Tiểu béo nha đầu vì có thể biết được đến chính xác cân nặng của mình, toàn thân trên dưới chỉ mặc một cái yếm nhỏ, làm lộ ra cái bụng tròn vo của nàng, một đôi mắt to chứa chan niềm hy vọng mà nhìn chằm chằm cha nàng: "Mấy cân?" - Như thế nào cảm giác không có chút lạc quan nào vậy?

Hàn Trung Minh rốt cuộc là cái người thật thành, dưới ánh mắt của con gái hắn như vậy, không giấu diếm nữa: "Còn được, cũng chỉ có bốn mươi hai cân".

"Ân" - Trực giác của nàng đúng là chuẩn thật sự, hiện thực quả nhiên là cùng tưởng tượng khác nhau: "Nặng hơn một cân" - Hàn Mục Vi vuốt cái bụng mềm mụp của mình: "Khẳng định là tại vì gần đây ngâm mình quá nhiều, bị phù người".

"Đúng đúng" - Hàn Trung Minh nghẹn cười đều muốn bị nội thương, con gái hắn làm cho người ta đau lòng quá?

Mỗi năm ngày chín tháng chín, Hàn gia đều sẽ tiến hành trắc linh căn cho mấy đứa nhỏ trong tộc đủ năm tuổi, đứa bé nào có linh căn mới có thể có được thân phận mệnh bài, được nhập vào gia phả, tiến vào nội viện để tu luyện, tựa như Hàn Mục Kỳ, đứng hàng thứ sáu; nếu không có linh căn, cho dù là cháu gái đích tôn của gia chủ Hàn gia - Hàn Mục Vi, cũng chỉ có thể cùng tộc nhân khác cùng nhau bị đưa đi thế tục giới hoặc là đưa đến lao động ở sản nghiệp trong tông tộc, đây là phân chia cơ bản nhất ở tu tiên giới, tu sĩ cùng phàm nhân.

Tiểu thế gia như Hàn gia đều là như thế, có thể nghĩ ở những danh môn thế gia khác thì cạnh tranh sẽ có bao nhiêu kịch liệt. Tài nguyên tu tiên nhiều như vậy, ba tông sáu môn một chùa chiền loại này cột to chống trời liền bá chiếm gần chín phần, dư lại một phần bị mấy đại thế gia phân chia, mấy gia đình bình dân phía dưới cướp được một ít cơm thừa canh cặn cũng liền không tồi.

Bất quá Hàn gia xem như còn tốt, tuy rằng thế nhược nhưng nhờ tổ tiên che chở, từ lâu liền phụ thuộc vào một trong ba tông - Thiên Diễn Tông, hài tử trong tộc có linh căn tốt hơn một chút đều có thể nhập Thiên Diễn Tông tiến hành tu luyện, điều này không biết bị biết bao nhiêu người ghen tị muốn chết. Bất quá cho tới bây giờ, trừ bỏ tổ tiên Hàn gia - Hàn Hiển đã ngã xuống, nghìn năm qua Hàn gia cũng chỉ có mười bảy người tiến vào Thiên Diễn Tông nội môn, trong đó chỉ có Hàn Mục Quận, Hàn Mục Kỳ là tốt nhất, bởi vì hai người này nhờ vào tự thân có tư chất linh căn tốt mà được Kim Đan chân nhân thu vào môn.

Linh căn chia làm kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, cộng thêm biến dị linh căn như lôi, phong, băng. Thuộc tính của năm loại linh căn kim, mộc, thủy, hỏa, thổ này có thể cùng tồn tại cùng nhau, nhưng biến dị linh căn lại cực kỳ bá đạo, xuất hiện cũng chỉ có thể là duy nhất, không chấp nhận được có linh căn khác cùng tồn tại. Đơn linh căn phi thường ít, biến dị linh căn lại càng thưa thớt, có linh căn còn muốn xem giá trị của linh căn, chính là độ tinh khiết của linh căn. Linh căn giá trị càng cao, thân thể cùng linh khí có thể hòa hợp lại càng cao, trong lúc tu luyện cũng có thể giảm bớt gánh nặng.

Tương truyền ở thời kỳ thượng cổ, linh khí dư thừa, tài nguyên sung túc, khi đó Kim Đan đều là cỏ rác, Nguyên Anh nhiều như cún, Hóa Thần đi khắp nơi. Linh căn thì càng nhiều càng tốt, bởi vì linh căn càng nhiều, linh lực được dự trữ bên trong đan điền liền càng nhiều, thủ đoạn ngăn địch cũng càng đa dạng, nhưng đó là việc của trăm vạn năm trước. Sau lần đại chiến của tiên ma, tu tiên giới liền bị thương nặng, không nói linh khí con không bằng thời kỳ thượng cổ, linh thực cùng linh thú càng là bị diệt vong hơn phân nửa, vậy nên hiện tại linh căn càng ít càng tốt, Tứ linh căn, Ngũ linh căn liền lên Trúc Cơ đều khó, còn nói gì đến việc cao xa hơn?

Bất quá đây đều là việc của sau này, trước mắt Hàn Mục Vi lo lắng nhất chính là nàng không có linh căn, rốt cuộc theo như gia quy, không có linh căn nàng sẽ không có tư cách cùng cha mẹ mình ở nội viện, nàng không muốn cùng họ tách ra.

"Đừng sợ" - Hàn Trung Minh ôm Hàn Mục Vi, Tưởng Anh đi theo bên người đi trên con đường nhỏ tới từ đường: "Béo Béo nhà ta khẳng định có linh căn" Không biết vì cái gì từ lúc đứa nhỏ này sinh ra, từ đáy lòng hắn liền nhận định nàng có linh căn? Quay đầu nhìn thoáng qua thê tử, hai người nhìn nhau cười, xem như có chung nhận thức.



Hàn Mục Vi lớn như vậy, vẫn là lần đầu tiên đi từ đường, nghe nói nơi đó thờ phụng tổ tiên Hàn gia - Hàn Hiển. Tổ tiên Hàn Hiển từng là chủ của một núi ở Thiên Diễn Tông, lúc ngã xuống đã là Nguyên Anh chân quân, đây cũng là lý do mà hơn một ngàn năm qua Thiên Diễn Tông đối với Hàn gia đều có chiếu cố, phải biết rằng hiện tại ở Thiên Diễn Tông, Nguyên Anh chân quân cũng không đến hai mươi vị, Hóa Thần đạo quân mới có ba vị, đây đã là trình độ của tam tông, sáu môn kia còn kém hơn một ít.

Tới rồi trước cửa của từ đường, nơi đó đã tụ tập mấy trăm người, dòng chính của Hàn gia tuy không nhiều lắm nhưng dòng bên xác thật không ít. Mỗi năm vào ngày chín tháng chín, dòng bên liền tính là ở xa ngàn dặm, nếu trong nhà có hài tử vừa đủ tuổi, cũng đều sẽ chạy tới, rốt cuộc nếu là trong nhà có một vị tu sĩ, bọn họ cũng có thể được lợi dọn đến phụ cận dòng chính.

"Béo Béo" - Một đứa nhỏ vừa thấy Hàn Mục Vi đến, liền chạy vội tới, một tay chỉ vào nàng vui cười nói: "Béo Béo mắc cỡ quá đi, lớn như vậy vẫn để tứ bá ôm, mắc cỡ, mắc cỡ, là con heo lười".

"Đây là cha của ta, không có gì mắc cỡ hết" – Đứa nhỏ này là con của thất thúc, tên là Hàn Mục Tiêu, nhỏ hơn nàng hai ngày: "Cha đặt ta xuống dưới" - Người ở đây nhiều, nàng vẫn là cần mặt mũi.

Chân cừa chạm đất, Hàn Mục Vi liền cùng thất thúc, thất thẩm chào hỏi, xong liền cùng mấy cái cùng tuổi hài đồng gom lại một khối.

"Vi Vi, nếu ta không có linh căn, ngươi có nghỉ chơi với ta hay không?" - Một tiểu nữ hài cột hai chùm tóc lôi kéo ônhs tay áo của Hàn Mục Vi, khuôn mặt nhỏ nhăn thành khổ qua: "Cha ta nói nếu ta không có linh căn, hắn sẽ nuôi ta cả đời, vậy cả đời là bao lâu?"

Đối với cái này, Hàn Mục Vi thật đúng là không biết trả lời làm sao, rốt cuộc đời trước nàng cho rằng chính mình có thể sống đến một trăm tuổi, kết quả không đến ba mươi tuổi đã bị sặc chết: "Đồng Đồng, ngươi không cần lo lắng, chúng ta khẳng định có thể ở cùng nhau".

"Ân ân, chúng ta khẳng định đều ở cùng nhau" - Hàn Mục Tiêu quả thực chính là tâm không lo nghĩ, người đều béo (tâm khoan thể béo) thuyết minh, gật đầu nhỏ, thịt ở hai má đều trên dưới nhảy đánh: "Mẹ ta nói nếu ta không có linh căn liền khẳng định không phải con ruột của nàng, nhưng cha ta nói hắn nhìn thấy mẹ ta sinh ta ra, cho nên ta nhất định sẽ có linh căn".

Cái logic này hình như không có sai? Hàn Mục Vi mắt lé trộm ngắm một chút thất thúc thất thẩm, chỉ thấy thất thúc nhấc chân liền đạp một chút ở trên mông nhỏ của Hàn Mục Tiêu: "Nói con béo con thật đúng là cho mình hay".

Tiểu tảng thịt nghe vậy lập tức liền tạc mao, nhảy lên nửa thước cao: "Con béo chỗ nào? Rõ ràng Béo Béo còn béo hơn con".

Vừa nghe lời này, Hàn Mục Vi liền nổi bão, đuổi đi tạp chất thế nhưng nặng hơn một cân đây là nỗi đau trong lòng nàng vĩnh viễn, thịt tảng này như thế nào thích chọc vào nỗi đau của người ta như vậy: "Ta đây không phải béo, là cường tráng được chưa?"

"Vèo.." - Bên cạnh vây xem một đám tộc nhân đều hết sức buồn cười, trong lúc nhất thời không khi khẩn trương bởi kiểm tra đo lường linh căn nhưng thật ra tiêu tán không ít.