Từ thái độ của Tả Kỳ, rõ ràng là ông ta đưa Phó Giai Ý về mà không có sự cho phép của Tả Cảnh Long. Cô tự hỏi không biết đây có phải là Tả Kỳ muốn tìm mẹ kế cho Tả Tư Nam hay không?
Nhưng theo như lời của dì Phương mà Thẩm Thư Điềm vô tình nghe được, Tả Kỳ không giống như người an phận thủ thường, vậy hiện tại ông ta đối với Phó Giai Ý là thật lòng?
Thực ra việc tìm mẹ kế cũng không có gì đáng trách, nhưng dựa vào phản ứng ban nãy của Tả Tư Nam, xem ra hắn rất chán ghét ả ta.
Ánh mắt của Tả Tư Nam chợt loé lên, ánh mắt lo lắng của thiếu nữ bỗng khiến cho lòng hắn mềm nhũn, rối tinh rối mù, cô nói gì thì chính là cái đó.
Hắn cười nhẹ: "Được, vậy tôi sẽ không cho cô ta ăn."
Thẩm Thư Điềm nghiêm túc gật đầu, sắc mắt hơi căng thẳng, thầm nghĩ trong lòng sẽ không cho ả ta ăn.
Hai người hái hai nắm ray xanh đem vào bếp.
Lúc Thẩm Thư Điềm đi ngang qua phòng khách, đã không thấp Phó Giai Ý ở đó.
Đi về phía phòng bếp, mới phát hiện ra Phó Giai Ý đang đứng bên cạnh bà nội Từ, cúi đầu nói cái gì đó.
Bà nội Từ dường như không để ý lắm.
"Thân thể của tôi vẫn còn khoẻ, hiện tại không cần đến mấy thứ đó, không khiến cô nhọc lòng quan tâm."
"Vậy lần sau cháu sẽ mang thứ khác tới."
Phó Giai Ý quay đầu lại nhìn, nhìn thấy rau ở trong tay Thẩm Thư Điềm, đi qua định cầm lấy: "Để cô rửa cho."
Thẩm Thư Điềm khẽ ngửa đầu lên, chớp mắt nhìn nhưng tay vẫn không di chuyển.
Bà nội Từ cũng nhìn sang đó: "Cô đi ra ngoài đi, Tiểu Nam lâu rồi không đến, tôi còn muốn thử tay nghề của thằng bé."
Phó Giai Ý hơi dừng lại, ý cười trên mặt nhạt dần, gật đầu: "Vậy làm phiền mọi người rồi."
Bà nội Từ vẫy tay với Thẩm Thư Điềm, không thèm để ý đến cô ta nữa, nhẹ giọng nói: "Tiểu Điềm, con lại đây."
Thẩm Thư Điềm đi qua, đụng phải Phó Giai Ý đang đi ra, bởi vì chuyện vừa nãy nên Thẩm Thư Điềm càng coi thường ả ta, làm Phó Giai Ý có hơi ngạc nhiên.
"Tiểu Điềm, Tiểu Nam, hai đứa đem cái này cắt thành hai đoạn rồi rửa sạch, để bà đem đi xào."
Thẩm Thư Điềm cúi xuống lấy hai cái rổ nhỏ đựng rau, một đỏ một xanh, đem rau trong tay chia làm hai phần, ngoan ngoãn đưa một phần cho Tả Tư Nam.
Ngoan ngoãn làm theo lời của bà nội Từ.
Tả Tư Nam tự nhiên đón lấy, đứng bên cạnh cô, cùng nhau làm.
Bà nội Từ liếc mắt nhìn hai người, một ý nghĩ vụt qua trong đầu nhưng không kịp nắm bắt.
Ánh mắt trời phản chiếu lên gương mặt của cô, Thẩm Thư Điềm thấy trong chậu nước nhỏ, có rất nhiều ốc đồng đang bám vào thành chậu leo lên.
Nhìn qua thấy tâm tình cũng tốt hơn.
Nhưng đáng tiếc, không sống được quá hai ngày.
Haizz.
Bà nội Từ vừa rào rau, vừa thuận miệng dặn dò: "Tiểu Nam, con lên gọi ông nội và mấy người kia xuống ăn cơm."
Tả Tư Nam rửa sạch tay, chậm rãi đi lên tầng hai, dừng lại ở căn phòng cuối hành lang, dường như có thể nghe thấy âm thanh ở bên trong.
Tả Tư Nam lười biếng đút một tay vào túi, khóe miệng khẽ nhếch lên, giơ tay lên gõ cửa, âm thanh trong phòng đột nhiên dừng lại.
Một lát sau, Tả Cảnh Long từ bên trong mở cửa, ý cười nồng đậm: "Tiểu Nam, sao vậy."
Tả Tư Nam có thể nhìn thấy Tả Kỳ đang đứng bên cửa sổ, quay đầu nhìn qua đây.
Hừ, đúng là đồ vô dụng.
"Xuống ăn cơm ạ."
"Nhanh vậy sao?" Tả Cảnh Long gật đầu, lại nói: "Được rồi, cháu nói với bà nội, chúng ta xuống ngay đây."
Tả Tư Nam hờ hững xoay người rời đi, không thèm để ý ánh mắt của Tả Kỳ trong phòng.
Tả Cảnh Long quay lại trong phòng, nụ cười trên khuôn mặt đã biến mất, lạnh lùng nói: "Mày bao nhiêu tuổi rồi, muốn kết hôn còn đến hỏi tao? Tao có thể ngăn cản mày sao?"
Tả Kỳ mím môi, bộ dạng ban nãy của mình đã bị Tả Tư Nam nhìn thấy, mất mặt vô cùng, chỉ là.....
"Ba, đừng nói như vậy, ba là ba của con, làm sao con có thể cưới vợ nếu như chưa có sự cho phép của ba được chứ? Dù sao cô ấy cũng là con dâu của ba mà."
Tả Cảnh Long hừ lạnh một tiếng, đúng là không có tiền đồ, nếu như đã quyết tâm thì cưới đi, còn hỏi ý kiến của ông làm gì?
Tả Cảnh Long ngồi xuống: "Đừng nói nhảm nữa, từ trước đến nay tao chỉ có duy nhất một đứa con dâu, là người khác thì tao không nhận. Tao nhắc lại một lần nữa, tao không đồng ý. Tao không biết cô ta nhìn trúng mày ở điểm nào, nếu cô ta tốt như vậy sao lại đi yêu mày?"
Bị ba mình nói như vậy, mặt Tả Kỳ lúc trắng lúc đỏ, không nhịn được mà phản bác lại: "Ba, sao ba có thể nói con trai mình như vậy, Giai Ý thật lòng muốn ở bên cạnh con."
Tả Cảnh Long nói chuyện không chút nể mặt: "Sao lúc trước mày không nói với tao, nếu như tao nhớ không nhầm thì lúc trước cô ta ra nước ngoài cũng không có gì gọi là luyến tiếc mày cả. Bây giờ tao không đuổi hai đứa bay đi là nể mặt lắm rồi."
"Năm đó bọn con còn quá trẻ và còn quá liều lĩnh trong giải quyết mọi việc, nhưng bây giờ đã trưởng thành rồi, nhìn nhận mọi thứ cũng sẽ khác."
"Càng lớn càng sống chẳng ra thể thống gì." Tả Cảnh Long mất kiên nhẫn, phất tay với ông ta: "Được, vậy để cô ta xử lý mớ hỗn độn trong nhà cô ta đi đã, xử lý xong rồi thì hẵng nói chuyện tình yêu của hai đứa với tao."
Tả Kỳ mở to hai mắt, khó khăn lắm mới thốt được một câu: "Ba, làm sao ba biết?"
Trước đây, do sai sót trong kinh doanh, Phó thị đã bị thua lỗ một khoản tiền rất lớn, vận hành vốn khó khăn, cũng đã đăng kí vay ngân hàng rồi, vay thì đã thành công nhưng bây giờ mỗi bước đều rất khó khăn.
Nếu bước tiếp theo không chắc chắn, có thể sụp đổ hay không.
Tả Cảnh Long nhìn ông ta như kẻ ngốc: "Tao thật sự hoài nghi không biết mày có phải con ruột tao không?"
Ý tứ ghét bỏ rất rõ ràng.
Thái độ của Tả Cảnh Long rất kiên định, Tả Kỳ đã cố gắng rất nhiều nhưng ông vẫn không thay đổi.
Tả Cảnh Long cũng không muốn nói nữa, ông đứng dậy: "Nói chuyện với mày chỉ tổ phí thời gian, tao xuống ăn cơm."
Không đợi ông ta nói, ông nội Tả đã mở cửa rời đi, đóng cửa rầm một tiếng mạnh.
Bỏ lại Tả Kỳ đang tức đỏ cả mặt.
Bữa cơm hôm nay rất đơn giản, sủi cảo, dưa chuột chua cay, rau xào.
Còn có các loại sủi cảo nhân khác như nhân thịt heo với ngô, nhân thịt bò với nấm hương,....
Bà nội Từ rất khéo tay, đến sủi cảo còn làm được mấy loại, liếc mắt nhìn một cái có thể phân biệt được loại nào nhân gì.
Thẩm Thư Điềm ngoan ngoãn bê lên mấy bát sủi cảo, vừa mới đặt bát cuối cùng thì thấy Tả Cảnh Long đi xuống, liền nở nụ cười rạng rỡ, ngọt ngào: "Ông nội Tả, ăn cơm thôi."
Tả Cảnh Long vừa mới nhìn thấy tên nghịch tử kia, trong lòng còn thấy khó chịu, hiện tại thấy tiểu nha đầu cười tươi như vậy, ngữ khí cũng nhẹ hẳn đi: "Được, ông nội tới đây."
Tả Kỳ cũng từ trên lầu xuống, ngồi bên cạnh Phó Giai Ý, Tả Tư Nam và Thẩm Thư Điềm ngồi cạnh nhau.
Thẩm Thư Điềm ngước lên, đôi mắt long lanh khẽ chớp, dường như cô có thể cảm nhận được tâm trạng của Tả Kỳ không được tốt.
Cũng dễ hiểu thôi, chắc là vừa mới bị ông nội Tả mắng cho một trận.
Vì vậy, tâm trạng của cô cũng tốt lên một chút.
Đương nhiên là chỉ một chút.
Thẩm Thư Điềm cúi đầu húp một ngụm canh, hương vị rất ngon, lại gắp một miếng sủi cảo khác, cẩn thận chấm vào nước sốt, cắn một miếng nhỏ, khen: "Bà nội nấu ăn ngon quá đi."
Bà nội Từ thích nhất là được người khác tài nấu nướng của mình, không nhịn được cười: "Nếu ngon thì ăn nhiều một chút."
Phó Giai Ý cũng ăn một miếng, nở một nụ cười hào phóng: "Mùi vị đúng là rất ngon."
Bà nội Từ lãnh đạm hơn rất nhiều, không mặn cũng không nhạt nói: "Vậy cô cũng ăn nhiều một chút."
Trước khi Phó Giai Ý đến, ả ta không nghĩ rằng bọn họ sẽ dùng thái độ như vậy mà đối đã ả ta, đừng nói đến nửa phần gần gũi, rõ ràng là không muốn tiếp nhận ả ta.
Nhưng ả ta hiểu rằng không thể bắt mọi người đồng ý trong một sớm một chiều.
Ả ta kìm nén sự bất mãn trong lòng, lại nở nụ cười trên môi, nhưng trong mắt của Tả Kỳ lại biến thành Phó Giai Ý đang phải chịu ủy khuất.
Ông ta không nhịn được mà phản bác: "Mẹ, sao mẹ lại có thể nói như vậy được?"
Bà nội Từ cau mày, rất không hài lòng, cao giọng nói: "Tôi làm sao? Anh nói tôi làm sao hả?"
Tả Kỳ sợ Tả Cảnh Long, làm sao mà lại không sợ bà nội Từ, tuy rằng hai mức sợ khác nhau.
Ngày thường, ngay cả Tả Cảnh Long cũng đều nhường nhịn bà nội Từ, lấy lòng bà.
Tả Kỳ nhỏ giọng nói: "Mẹ, thái độ của mẹ đối với Phó Giai Ý có phải không đúng lắm không?"
Bà nội Từ đặt đũa xuống: "Thái độ của tôi thì làm sao? Anh muốn tôi có thái độ như nào? Không phải tôi đã bảo cô ta ăn nhiều một chút còn gì nữa."
Nói xong bà liền đứng dậy, đi đến giữa Tả Kỳ và Phó Giai Ý, cười lạnh: "Nào nào, ghét bỏ thái độ của tôi không tốt, bây giờ tôi đi hầu hạ hai người."
Nói xong liền lấy bát đũa, gắp một miếng sủi cảo định đút cho bọn họ.
"Mẹ, không phải vậy, mẹ hiểu lầm rồi." Tả Kỳ nào dám như vậy, vội vàng đứng lên, cầm lấy đồ ăn trên tay bà nội Từ đặt trên bàn, đỡ vai bà về vị trí cũ, liều mạng giải thích: "Mẹ, mẹ ngồi đi. Là con hầu hạ mẹ mới đúng."
Phó Giai Ý hoàn toàn không ngờ chuyện sẽ phát triển thành ra như này: "Dì à, cháu không có ý đó, cháu không sao."
Thẩm Thư Điềm cắn đũa, nhìn một màn kịch trước mắt, cũng không ngờ bà nội Từ lại cứng rắn như vậy.
Cho dù là con trai mình, nhưng lúc cần dằn mặt liền dằn mặt.
Bà nội Từ bị ấn ngồi xuống ghế, tức giận cầm đũa lên, oán trách với Tả Cảnh Long: "Lão già, tôi giận rồi, ăn cũng không ngon nữa."
Tả Cảnh Long vỗ lưng bà an ủi: "Sao bà lại tức giận, có gì đâu mà phải tức giận chứ."
Tả Tư Nam tiện tay gắp lấy một miếng rau, chậm rãi bỏ vào bát của bà nội Từ, thản nhiên nói: "Bà nội, không có việc gì quan trọng hơn việc ăn đâu ạ."
Bà nội Từ dừng một chút, sắc mặt lập tức thay đổi, cười vui vẻ: "Con nói đúng, đứa nào làm bà không vui bà liền đuổi nó ra ngoài."
Dứt lời liền cắn một miếng rau mà Tả Tư Nam gắp cho, vui vẻ ăn, như không có chuyện gì vừa xảy ra: "Tiểu Điềm à, con cũng ăn đi, rau này là do bà tự trồng đó, không phun thuốc gì đâu, rất ngon."
Thẩm Thư Điềm chớp chớp mắt, ngoan ngoãn phối hợp gắp một miếng, vui vẻ đáp: "Đúng là rất ngon ạ."
"Phải không?"
"Vâng."
Móng tay của Phó Giai Ý bấm vào thịt, cảm giác đau đớn truyền đến.
Cảm giác bị nhục nhã khiến Phó Giai Ý ước có thể cho bà lão này hai cái tát.
Nhưng không.
Thấy Tả Kỳ đang nhìn mình, liền nở nụ cười, càng có vẻ yếu ớt khiến trong lòng Tả Kỳ thương tiếc không thôi.
Bữa trưa kết thúc trong bầu không khí có chút quỷ dị, Thẩm Thư Điềm ăn hai bát lớn, bụng nhỏ có hơi phình lên.
Có lẽ Phó Giai Ý là người duy nhất ăn không ngon miệng.
Sau khi ăn trưa xong, Thẩm Thư Điềm trở về phòng, đem đống quần áo trong vali để vào tủ quần áo.
Không ngờ vừa mở tủ ra, liền phát ra trong tủ toàn là váy công chúa màu hồng, màu vàng và màu trắng.
Thẩm Thư Điềm tiện tay lật xem, chà, còn một bộ đồ thuỷ thủ nữa...
Thẩm Thư Điềm: "..."
Bà nội đúng là có trái tim thiếu nữ mà.
Thẩm Thư Điềm mở ngăn tủ bên cạnh, là tủ trống, liền đem quần áo của mình bỏ vào.
Sau đó tắm rửa rồi lên giường ngủ trưa nửa tiếng.
Lúc tỉnh dậy ngồi xem lại bài thi, đến khi ngẩng đầu lên trời đã gần tối.
Thẩm Thư Điềm vươn eo một cái, đi xuống lầu, chỉ thấy mỗi bà nội Từ đang ngồi trên sô pha, TV đang mở nhạc, còn có tiểu thịt tươi nổi tiếng đang nhảy múa.
Bà nội Từ đang cầm trong tay thứ gì đó, cơ thể theo phản xạ mà quay đầu lại, phát hiện là Thẩm Thư Điềm, liền thở phào nhẹ nhõm.
Thẩm Thư Điềm không khỏi thấy tò mò, bà nội Từ kéo cô ngồi xuống, thần thần bí bí nói: "Tiểu Điềm, con có chơi game không?"
"Thỉnh thoảng rảnh thì cháu có chơi ạ."
"Con có biết trò chơi đang hot bây giờ không?"
"Là Vương Giả Vinh Diệu ạ?"
"Không phải, bà nói cho con nghe, chơi vui lắm." Nói xong liền đưa điện thoại qua, sau đó Thẩm Thư Điềm mới phát hiện đó là trò chơi về tình yêu của thiếu nữ.
Có bốn nam chính...
"Mỗi người đều không tồi, bà không biết nên chọn người nào." Biểu cảm của bà nội Từ vô cùng buồn rầu.
Thẩm Thư Điềm nuốt nước miếng, không biết nên trả lời như thế nào: "Đều, đều tốt ạ."
"Bà cũng cảm thấy thế." Bà nội Từ quay sang, cẩn thận nói: "Con đó, không được nói cho ông nội biết đâu đấy, hiện tại ông ta còn chưa biết. Con biết không, ông ta đã lớn tuổi rồi mà còn ghen tuông vớ vẩn."
Giọng điệu của bà nội Từ có vẻ như bất mãn nhưng cô vẫn cảm nhận được sự ngọt ngào ở bên trong đó.
Thẩm Thư Điềm chớp mắt, gật đầu.
Thẩm Thư Điềm hỏi: "Sao chỉ có mỗi bà nội ngồi ở đây? Những người khác đâu rồi ạ?"
Bà nội Từ lại tập trung vào điện thoại: "Lão già kia ra ngoài đi câu cá rồi, Tư Nam chắc hẳn đang ở trong thư phòng, còn những người không liên quan thì bà không biết."
Hay lắm, Tả Kỳ được xếp vào đội hình những người không liên quan rồi.
Thẩm Thư Điềm đứng dậy, nhìn thấy dáng vẻ chăm chú của bà nội Từ, bất đắc dĩ nói: "Vậy con đi tìm cậu ấy."
"Được." Bà nội Từ cũng không ngẩng đầu lên.
Thẩm Thư Điềm lên thư phòng ở lầu 2, cả một gian phòng, có rất nhiều giá sách vừa cao vừa lớn, chưa đầy các loại sách khác nhau.
Rất đồ sộ.
Thẩm Thư Điềm đi dọc theo giá sách, cũng chưa tìm thấy Tả Tư Nam.
Đi ra ngoài rồi sao?
Có một cơn gió lớn từ cửa sổ sát đất thổi vào, rèm cửa màu lam bị gió thổi bay, cô quay người nhìn sang.
Ở đó có một người đang lười biếng dựa vào cửa sổ, dưới ánh sáng ấm áp, dáng người hắn cao lớn, áo trắng phối với quần tây đen đơn giản, sườn mặt tinh xảo xinh đẹp, mỗi chỗ trên cơ thể đều hấp dẫn người khác.
Bên cạnh còn đặt một quyển sách, bàn tay thon tay kia như đang cầm thứ gì đó, không ngừng rắc lên trên ban công, mấy chú chim sẻ không ngừng mổ thức ăn.
Sau lưng hắn là núi xanh trải dài ngàn dặm, như cảm nhận được gì đó, hơi xoay người lại, đôi mắt đào hoa hẹp dài cong lên, đẹp như tranh vẽ, khẽ mỉm cười, khiến người khác mê mẩn.
Thẩm Thư Điềm hơi sửng sốt, không biết vì sao lúc này hắn vô cùng đẹp trai, sau đó thấy hắn vẫy vẫy tay với mình, liền ngơ ngác đi qua.
Chim sẻ trên ban công phát hiện có người lạ, vỗ cánh vài cái rồi bay đi.
Mặt Thẩm Thư Điềm khẽ đỏ lên, nhìn thấy cảnh đấy mà không nhịn được mà bĩu môi, trong lòng thấy uỷ khuất, tại sao khi cô đến chúng lại bay đi?
Tả Tư Nam cười nhẹ, đặt đồ ăn vào lòng bàn tay của cô, nâng cằm lên, ra hiệu cho cô phải làm như nào.
Thẩm Thư Điềm chớp chớp mắt, bắt chước hắn rải thức ăn lên ban công, mấy chú chim sẻ đang hót líu lo trên cành, chần chừ một lúc rồi bay xuống.
Thẩm Thư Điềm lại rắc thêm thức ăn vào bát nhỏ bên cạnh, đám chim sẻ nhảy lên, ăn rất vui vẻ.
Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, tiếng cao gót cộp cộp từ bên ngoài truyền đến.
Trong nhà chỉ có duy nhất Phó Giai Ý là mang giày cao gót.
Giọng của Tả Kỳ truyền đến, so với giọng của Tả Tư Nam thì ôn nhu hơn rất nhiều: "Đây là thư phòng, em xem có sách nào muốn đọc hay không?"
Phó Giai Ý nhẹ nhàng nói: "Đúng là không ít sách nha, để em nhìn xem."
Tả Kỳ nhẹ giọng đáp: "Được."
Một lúc sau, Phó Giai Ý lại nói: "A Kỳ, hình như bác trai và bác gái không thích em lắm."
Tả Kỳ trấn an: "Hiện tại bọn họ chưa hiểu em nhưng một thời gian nữa nhất định sẽ thích em thôi."
Phó Giai Ý ngừng một chút, không nhịn được mà than thở: "Tình hình như này thì phải đợi đến bao giờ?"
Tả Kỳ có hơi khó xử: "Anh đang cố gắng thuyết phục bọn họ, bọn họ là ba mẹ của anh, anh không thể kết hôn nếu chưa có sự đồng ý của họ."
Phó Giai Ý cẩn thận nói: "Em biết anh cũng không dễ dàng gì nhưng hình như con trai anh không thích em, em phải làm sao bây giờ?"
"Em không cần quan tâm đến nó, lẽ nào nó muốn quản cả việc ba nó muốn lấy ai sao?"
Thẩm Thư Điềm nín thở trong lòng, sao có thể nói con trai của mình như thế chứ, vừa định xông ra đã bị Tả Tư Nam kéo ngã vào lòng hắn.
Hắn che miệng cô lại, hơi thở ấm áp phả vào tai cô, vành tai có chút tê dại, trầm giọng nói: "Chị, đừng vội."
Rõ ràng là đang nói về hắn, nhưng hắn còn bình tĩnh hơn cả cô, xem ra đứa con trai mà Tả Kỳ đang nói đến căn bản không phải là hắn.
Thẩm Thư Điềm chớp mắt, vành mắt bất giác hơi đỏ lên, cô đang đau lòng thay hắn.
Tả Tư Nam không để ý, hắn chỉ quan tâm đến người con gái xinh đẹp mềm mại này trước mặt thôi, tay ôm lấy vòng eo thon của cô đang luyến tiếc buông ra, nhưng tình huống hiện tại không thích hợp cho lắm, đành nhẹ nhàng buông ra.
Tiếng cười của Phó Giai Ý truyền đến: "Nếu như, ý em là nếu như chúng ta có con trước, anh thấy thế nào?"
Tả Kỳ nhìn Phó Giai Ý, ý nghĩ này khiến ông ta thấy kinh ngạc, dù sao trong lòng ông ta, Phó Giai Ý vẫn luôn là một người phụ nữ vô cùng lãng mạn.
Có nhiều việc đều muốn theo đúng nghi lễ, chẳng hạn như cầu hôn, đám cưới, mỗi thứ đều có kì vọng riêng.
Phó Giai Ý biết lời nói của mình tác động mạnh đến Tả Kỳ, ả ta liền tiến lên một bước nhào vào lòng ông ta, giơ tay ôm lấy eo Tả Kỳ, yếu ớt nói: "Nếu không thì đến khi nào em mới có thể gả cho anh?"
Tả Kỳ sửng sốt, ông ta không muốn ả ta chịu nhiều thiệt thòi như vậy, nhưng với tính cách của Tả Cảnh Long, ông ta lại do dự.
"Cái này để anh suy nghĩ thêm."
Khóe miệng Phó Giai Ý nở một nụ cười lạnh, ả ta quay đầu nhìn ra phía cửa sổ, có gió nhẹ thổi qua, rèm cửa sổ hơi kéo lên.
Ả ta mở to mắt mắt như không thể tin được, có người ở ban công.
Phó Giai Ý vội vàng thoát ra khỏi lòng ngực của Tả Kỳ, nhìn về phía ban công.
Tả Kỳ thấy Phó Giai Ý có gì đó không ổn, cũng quay đầu nhìn theo.
Lúc này gió thổi mạnh, rèm cửa sổ bị thổi lên theo độ cong lớn hơn, hai người ở đó cũng nhìn về phía bọn họ.
Tả Kỳ không khỏi cứng ngắc người lại, Tả Tư Nam vừa cười vừa nhìn ông ta, lời vừa rồi đều bị nghe thấy cả rồi.
Hiện tại nếu muốn cưới được Phó Giai Ý, ý kiến của Tả Tư Nam rất quan trọng, dựa vào việc lão già yêu quý thằng nhóc này, nếu như hắn phản đối, kết quả không cần nghĩ cũng biết.
Tả Kỳ miễn cưỡng cười một tiếng: "Thư Điềm, hai đứa đang làm gì thế?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm Thư Điềm có hơi căng thẳng, giọng điệu có hơi gấp gáp: "Bọn cháu đang đọc sách."
Phó Giai Ý không nhịn được mà hoảng hốt, ban nãy rõ ràng đã khóa cửa, trong phòng cũng không có tiếng động nào, ả ta liền nghĩ nơi này không có ai.
Những lời ả ta nói khi nãy đều bị hai người họ nghe thấy hết.
Tả Kỳ không nhịn được mà lên tiếng hỏi: "Hai đứa có nghe thấy gì không?"
Ông ta vẫn ôm một hi vọng nhỏ nhoi, lo lắng rằng những lời khi nãy bị Tả Tư Nam nghe được, nếu lão già kia mà biết được ông ta muốn dùng đứa bé để thương lượng, ông ta không dám tưởng tượng đến kết quả.
Tả Tư Nam hơi nghiêng đầu, mái tóc đen mềm mại xõa xuống, nghi hoặc nói: "Nghe thấy gì cơ? Tôi chẳng nghe thấy gì cả."
Tả Kỳ nghi ngờ nhìn hắn, trên mặt Tả Tư Nam không chút cảm xúc, chẳng lẽ vừa rồi âm thanh không lớn cho nên hắn mới thật sự không nghe thấy?
"Vậy thì tốt."
"Quả thật là không nghe thấy gì." Tả Tư Nam cười khẽ một tiếng, giọng điệu cực kì châm chọc: "Ví dụ như người đàn bà kia nói muốn lấy đứa bé ra để kết hôn, tôi cũng không nghe thấy gì."
Tả Kỳ và Phó Giai Ý trong lòng vừa thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi nghe hắn nói như vậy có hơi tức giận.
Nhưng Tả Kỳ đành phải nhẫn nhịn: "Dì Phó của con chỉ là nói đùa thôi."
Tả Tư Nam tiện tay rải thức ăn cho chim, giọng điệu vô cùng khinh thường: "Đừng có mà lôi kéo quan hệ, ông thích cô ta chứ tôi thì lại thấy chướng mắt."
Lời nói của hắn như đang vả vào mặt hai người bọn họ, Tả Kỳ không nhịn được mà muốn chửi một câu.
"Ông muốn thế nào cũng được nhưng đừng quên đây là đâu."
Phó Giai Ý biết trong Tả Gia thì Tả Cảnh Long là lớn nhất, ả ta biết ông rất coi trọng Tả Tư Nam, hiện tại chọc đến hắn, ả ta sẽ không có kết cục tốt.
Phó Giai Ý giữ chặt cánh tay Tả Kỳ: "Tư Nam, con đừng để ý..."
Giọng của Tả Tư Nam trở nên lạnh lùng, như khiến người ta cảm thấy như đang ngâm mình trong hồ nước lạnh: "Ai cho phép cô gọi tôi như thế?"
Phó Giai Ý nghẹn lại nhưng không nhịn được mà sợ hãi: "Lời nói vừa rồi của dì không có ý gì khác, chỉ là dì quá thích A Kỳ, dì..."
"Cút ra ngoài."
Làm gì có chuyện con trai đuổi bố ra ngoài như thế, Tả Kỳ nổi giận mà bước về phía ban công.
"Tôi không ngại gọi cho ông nội ngay bây giờ."
Tả Kỳ nhất thời khựng lại, Phó Giai Ý biết chuyện đã thành ra như vậy, nếu làm căng thì chỉ khiến mọi việc trở nên tồi tệ hơn.
Phó Giai Ý kéo Tả Kỳ ra ngoài, trong phòng yên tĩnh trở lại.
Thẩm Thư Điềm quay đầu nhìn Tả Tư Nam, hắn vẫn bình thản lặng lẽ cho chim sẻ ăn, giống như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.
Thẩm Thư Điềm muốn nói mấy lời an ủi nhưng đột nhiên lại không biết nói như nào.
Sau khi chim sẻ ăn no, liền vỗ cánh bay đi.
Mặt trời đã lặn, Thẩm Thư Điềm xuống lầu xem có thể giúp bà nội Từ nấu cơm hay không.
Thẩm Thư Điềm nghe theo sự chỉ dẫn của bà nội Từ đi hái cà tím ở vườn rau.
Chỉ là vừa đi tới trong sân, phát hiện trên bầu trời có mấy con đom đóm đang bay, sáng lấp lánh, trên bầu trời đen kịt, trông vô cùng bắt mắt.
Thẩm Thư Điềm hơi giật mình, vừa hay có một con bay về phía cô, không biết nghĩ như nào, cô theo phản xạ liền chắp hai tay lại, nắm trong lòng bàn tay.
Từ trong khe hở còn có thể nhìn thấy ánh sáng, còn cảm nhận được chút nhiệt độ.
Trong đầu Thẩm Thư Điềm chợt hiện lên bóng dáng kia, xoay người chạy vào trong biệt thự, chạy nhanh lên lầu hai.
Bà nội Từ vừa từ trong bếp đi ra, nhìn thấy Thẩm Thư Điềm, vội vàng nói: "Tiểu Điềm, đừng chạy nhanh như vậy, cẩn thận không ngã."
"Bà nội, con sẽ không sao."
Bà nội Từ nhìn Thẩm Thư Điềm biến mất, lắc đầu đi ra ngoài sân.
Nhìn bộ dạng của Thẩm Thư Điềm, rõ ràng đã quên mất chuyện hái cà tím. Thôi kệ, để bà tự hái, để cho bọn trẻ chơi đùa.
Thẩm Thư Điềm trực tiếp đẩy cửa phòng Tả Tư Nam ra, người bên trong hơi sửng sốt, giọng điệu vẫn dịu dàng: "Sao vậy?"
"Cậu tắt đèn trước đi."
Thẩm Thư Điềm ngẩng đầu lên nhìn hắn, khuôn mặt đỏ bừng, bởi vì chạy nhanh, ngực cô có hơi phập phồng nhưng đôi mắt màu hổ phách của cô lại sáng ngời, trong veo.
Tả Tư Nam không chút do dự tiện tay tắt đèn trong phòng, bóng tối lập tức ập tới, cô gái dường như tiến gần về phía hắn một bước,
Giọng nói cô mềm mại: "Nhìn này."
Mắt Tả Tư Nam còn chưa kịp thích nghi với bóng tối, trước mắt đột nhiên lóe lên một tia sáng, chậm rãi bay lên.
"Đẹp không?"
Trái tim hắn đột nhiên sụp đổ một mảng, rơi vào hố sâu vô hình, cổ họng hơi nghẹn lại: "Chị đang dỗ dành tôi sao?"