Trịnh Hằng mím môi, gật đầu: "Được rồi, vậy mình cùng bọn họ đi trước nhé."
Trên bục giảng có mấy nam sinh đang đợi, Trịnh Hằng đi về phía bọn họ, lúc ra khỏi lớp cũng lơ đãng liếc nhìn lại.
Người con gái cúi đầu lặng lẽ thu dọn mặt bàn, góc nghiêng trắng nõn, chìm đắm trong ánh nắng mặt trời, càng động lòng người.
Trịnh Hằng hoàn hồn, đi bên cạnh bạn học.
Thật ra Thẩm Thư Điềm không có hẹn, nhưng Tả Tư Nam đã giúp cô, cô muốn mời hắn ăn cơm.
Chỉ là khi cô đi đến lớp 11 mới phát hiện Tả Tư Nam không ở đó, nhưng cô lại nhận được rất nhiều ánh mắt tò mò, thích thú.
Còn có không ít một số lớn: "Chào đàn chị hoa khôi."
Thẩm Thư Điềm: "..."
Rốt cuộc có một nam sinh không đùa giỡn nữa: "Đàn chị đến tìm Tả ca đúng không? Tiết cuối cùng thì anh ấy đã đi rồi."
Thẩm Thư Điềm buồn bực gật đầu.
Không tìm được Tả Tư Nam, nhưng vẫn phải ăn cơm, cô quyết định đi đến một tiệm cháo thơm ngon ở gần Nhị Trung ăn mới được.
Trời đất hanh khô, thích hợp ăn cháo.
Chỉ là vừa đi đến nửa đường, cô liền nhìn thấy dưới bóng cây đối diện có ba người đi ra trong đó có Tả Tư Nam.
Tả Tư Nam chân dài vai rộng, dáng người cao thẳng, nổi bật giữa đám đông.
Trên đầu hắn đang đội nón lưỡi trai màu đen, vừa mới đi ra ngoài nắng, ngón tay thon dài đặt lên vành mũ nhẹ nhàng ấn xuống, che nửa khuôn mặt, nửa khuôn mặt còn lại trắng nõn, làm nổi bật đôi môi hồng hào đến lạ thường.
Hắn vừa giúp cô giải quyết rắc rối lớn, trong lòng Thẩm Thư Điềm ngập tràn cảm kích, bây giờ nhìn thấy hắn đặc biệt cao hứng.
Mắt của cô sáng lên, giống như một con thỏ nhỏ "lộc cộc" chạy qua đó.
Thi Lâm chú ý đến cô, dùng vai huých một cái vào Tả Tư Nam: "Anh, là đàn chị Thẩm."
Chỉ là trong lời nói khó tránh khỏi có chút ý tứ sâu xa.
Đôi mắt của Tả Tư Nam nhìn qua, nhìn thấy cô gái đang mang cặp màu trắng chạy về phía hắn, váy xếp dài màu chàm bởi vì động tác cử động của cô, càng lộ vẻ thiếu nữ hoạt bát xinh đẹp.
Cô vui vẻ dừng lại ở trước mặt hắn, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn hắn, đôi mắt trong veo, khuôn mặt đỏ bừng, vài sợi tóc nghịch ngợm đang bay nhảy, sự kinh ngạc vui mừng của cô không có chút giấu diếm.
Cổ họng Tả Tư Nam hơi khàn, không ngờ lại thuần khiết xinh đẹp như vậy.
Giọng nói của cô cũng mềm mại ngọt ngào: "Chuyện trên diễn đàn hôm nay cảm ơn cậu nhé. Tôi mời cậu ăn cơm được không?"
Thi Lâm nghiêng đầu: "Đàn chị, em mới chính là người có công. Em đã quay video."
Cậu kéo Vệ Tiêu Kiệt qua: "Còn có thằng nhóc này nữa, không thể bên này nặng bên kia nhẹ được nha."
Đôi mắt hổ phách của Thẩm Thư Điềm cong thành hình bán nguyệt, khoé mắt và đuôi lông mày đều nhàn nhạt ý cười.
Tả Tư Nam vẫn yên tĩnh, lúc này rũ mi dài xuống, giọng nói trầm thấp dễ nghe: "Chị định ăn cái gì?"
Thẩm Thư Điềm chớp mắt: "Đi quán cháo ở gần đây."
"Vậy thì đi ăn cái đó đi."
Thẩm Thư Điểm quay đầu nhìn hai người khác, dò hỏi: "Các cậu muốn đi không? Hay là muốn ăn cái khác?"
"Đương nhiên là theo ý đàn chị rồi."
"Bọn em đều không có ý kiến."
Bốn người bắt đầu đi về phía có hương thơm.
Thi Lâm lải nhải nói: "Đàn chị à chị là người ở đâu, chị ở chỗ này có thích nghi không? Nhị Trung khá tốt phải không?"
"Thành phố Z, mọi thứ đều tốt."
"Lúc nhỏ em đi qua, chẳng qua đã rất nhiều năm rồi. Lầu sau có cơ hội cùng nhau đi chơi đi."
"Được, chị có thể dẫn mấy cậu đi chơi."
Vừa nói xong, phía sau đột nhiên có một cái mũ được đội vào.
Thẩm Thư Điềm quay đầu nhìn về phía sau.
Vừa mới cởi mũ ra, tóc hắn còn chút lộn xộn, ngón tay thon dài trắng nõn luồn giữa mái tóc đen mềm mại, tùy ý hất nhẹ vài cái, sợi tóc liền thuận theo mà rơi xuống.
Chú ý đến ánh mắt của Thẩm Thư Điềm, hắn khẽ nhướn mày, im lặng nhìn cô.
Tả Tư Nam làm việc từ trước đến nay là loại bất động thanh sắc(*) mà cứng rắn, Thẩm Thư Điềm khẽ liếm môi dưới, dịu dàng nói: "Cảm ơn."
(*)Mặt không một biểu tình, không chút biến sắc.
Mặt mũi của Tả Tư Nam trong trẻo nhưng lạnh lùng, như có như không gật đầu, không quá để ý.
Cô quay đầu lại, ngón tay đặt trên mép mũ thành thành thật thật, nghiêm túc đội mũ, dáng vẻ vừa đáng yêu vừa đáng thương.
Thi Lâm dùng ánh mắt đầy ẩn ý nhìn Tả Tư Nam một cái, trao đổi ánh mắt với Tiêu Vệ Kiệt, trên mặt đem theo ý cười.
"Đàn chị có bạn trai chưa?"
"Chưa có."
"Đàn chị xinh đẹp như vậy, chắc chắn có rất nhiều người theo đuổi đúng không?"
Thẩm Thư Điềm bị hỏi đến ngượng ngùng, lẩm bẩm nói: "Cũng bình thường thôi."
"Vậy...."
Tả Tư Nam không kiên nhẫn "chậc" một tiếng, giữa khuôn mặt lạnh lùng: "Ồn ào."
Cổ họng của Thi Lâm nhất thời nghẹn lại, lời nói sau như thế nào cũng không thốt ra được, trong nháy mắt liền sợ hãi.
Cậu nắm chặt vai của Tiêu Vệ Kiệt, mặc kệ sự giãy giụa của cậu ta, ép buộc cậu nhanh chóng đi về phía trước, giằng co kéo dài một khoảng cách không nhỏ.
Hình bóng cao ngạo biểu đạt sự kháng nghị và bất mãn của bản thân, cậu vừa đi vừa oán trách: "Tả ca thật quá đáng, cũng không nhìn xem em đang là vì ai. Nếu sau này anh ấy tiếp tục như vậy, sẽ đánh mất cơ hội."
Tiêu Vệ Kiệt đồng tình nhìn cậu: "Anh ấy không quan tâm, cậu lại giống như năm trăm con vịt chết(*)."
(*) Chỗ này không rõ lắm, mn ai hiểu thì cmt giúp e với ạ.
Thi Lâm: "..."
Thẩm Thư Điềm mở mắt to khi nhìn thấy khoảng cách của bốn người bị kéo rộng ra, sau đó quay đầu nghi hoặc nhìn người đàn ông bên cạnh.
Tả Tư Nam vẫn như không nhanh không chậm, có lẽ ánh mắt của cô gái quá rối rắm: "Không cần để ý cậu ta."
Vậy thì.... Được rồi.
Cũng may khoảng cách tới quán ăn kia cũng không xa, rất nhanh đã đến.
Thời gian ăn trưa, không ít người đến ăn cơm. Thế nhưng diện tích của nó lớn, vẫn có không ít chỗ ngồi.
Bốn người họ lựa vị trí trong một góc, Thẩm Thư Điềm và Tả Tư Nam đều gọi một phần cháo hải sản, lại thêm vài đĩa thức ăn mặn.
Tính tình của Thi Lâm nhanh đến nhanh đi, đối diện với Tả Tư Nam vẫn là bộ dạng vui vẻ, ngốc nghếch như cũ.
Vừa đặt món xong, có hai người trực tiếp đi về phía bọn họ.
"Tiêu Kiệt, Thi Lâm, thật trùng hợp."
Giọng nữ quen thuộc, Thẩm Thư Điềm ngẩng đầu nhìn, là Tư Huệ Uyển, bên cạnh còn có một cô gái mà cô chưa gặp qua.
"Huệ Uyển, thật trùng hợp."
"Đàn chị Tư, đi cùng với ai đấy?"
Tư Huệ Uyển đoan trang xinh đẹp đứng bên cạnh bàn của bọn họ, khẽ cười đáp lại những câu hỏi của họ.
Cô ta dừng lại một chút, lơ đãng nói một câu: "Tư Nam."
Tả Tư Nam bộ dạng lười biếng dựa vào, tùy ý gật đầu.
Thẩm Thư Điềm và cô ta không quen biết, cũng không mở lời miệng nói chuyện, yên tĩnh cúi đầu nhìn hoa văn tinh xảo chạm khắc ở trên mặt bàn, đầu ngón tay ở trên hoa văn vuốt ve.
Ngón tay của Tả Tư Nam gõ gõ mặt bàn, không chút để ý mà mở miệng: "Cởi mũ ra."
"Hả?"
Lúc này Thẩm Thư Điềm mới ý thức bản thân vẫn còn đội nón của hắn, giơ tay muốn lấy xuống. Nào ngờ động tác nhanh quá, mắc cài ở phía sau trực tiếp mắc vào tóc.
"A..."
Cơn đau khiến cô nhíu mày, khẽ thở ra một hơi. Động tác trên tay nhanh chóng nhẹ đi nhưng tóc vẫn bị vướng.
Tư Huệ Uyển liếc chiếc mũ, ánh mắt tối sầm lại.
Ngay sau đó, một đôi tay khớp xương rõ ràng duỗi qua, kéo đôi tay mềm mại của cô ra, nhanh chóng mở mắc cài ra, lấy sợi tóc bị quấn quanh ra, nhẹ nhàng cởi mũ.
Nhưng cũng vì loạt động tác này, đầu tóc rối bời, cô vừa hoàn hồn, ánh mặt ngơ ngẩn ngốc nghếch.
Nhưng dù sao cũng thoải mái hơn nhiều, cô nhếch môi đỏ mọng nói lời cảm ơn.
Tả Tư Nam tiện tay để nói lưỡi trai ở một bên, cười như có như không: "Sao chị lại ngốc vậy?"
"????"
Đột nhiên bị công kích.
Thẩm Thư Điềm mở to mắt, đôi mắt ngấn nước đầy lên án cùng buộc tội.
Tả Tư Nam chống cằm nghiêng đầu, hé mở hàng mi dài, cười có chút không kiêng nể.
Không khí giữa hai người hòa hợp đến không ngờ, giống như một quả bóng tròn, không ai có thể xuyên thủng.
Ý cười ở khóe miệng của Tư Huệ Uyển tan ra không ít, cô ta hơi quay đầu nhìn Thẩm Thư Điềm: "Vị này là?"
Vốn dĩ Thẩm Thư Điềm còn đang phồng mặt, ánh mắt hung dữ, giống như một con thú hờn dỗi.
Đột nhiên bị hỏi đến, sửng sốt một chút, tức giận tan đi không ít.
Cô trả lời: "Thẩm Thư Điềm."
"Tôi là Tư Huệ Uyển."
Thẩm Thư Điềm chớp chớp mắt, gật gật đầu, yếu ớt nói: "Tôi biết, cậu là người dẫn chương trình của tiệc tối."
Tư Huệ Uyển nhếch khóe miệng: "Đúng vậy."
Thẩm Thư Điềm không tiếp tục trò chuyện với cô ta, tóc của cô rối tung, phải đi nhà vệ sinh xử lý một chút.
Thẩm Thư Điềm chạy vào nhà vệ sinh, nhưng mà vừa vào được một lúc đã nhìn thấy Tư Huệ Uyển bước vào.
Cô ta đứng bên cạnh cô rửa tay, trên mặt lộ ra nụ cười nhẹ: "Thư Điềm, rất vui được quen biết cậu."
Thẩm Thư Điềm chớp chớp mắt, nghi hoặc nhìn cô ta.
Tư Huệ Uyển quay đầu lại, nghịch ngợm cười một cái: "Thư Điềm xinh đẹp như vậy, chúng ta làm bạn đi."
Thẩm Thư Điềm hơi mím môi, do dự một hồi lâu, vẫn kiên quyết lắc đầu: "Không được."
Tư Huệ Uyển khựng lại, sau đó che miệng cười: "Là vì người nào đó sao?"
Thẩm Thư Điềm nghĩ đến lời của Trần Ngữ Trúc, thành thật gật đầu.
Trần Ngữ Trúc nói không thích Tư Huệ Uyển lắm, chị tốt của Tư Huệ Uyển là Ngô Quân lại ghét Thẩm Thư Điềm.
Mối quan hệ này quá khó xử lý.
Nụ cười ở khóe miệng của Tư Huệ Uyển hoàn toàn thu lại, cũng không che dấu gì nữa, cô ta đi đến bên cạnh máy sấy khô tay để tay vào trong: "Chuyện này quả thật không có cách nào giải quyết."
Thẩm Thư Điềm tán thành gật đầu, nhẹ giọng nói: "Đúng đấy."
Tư Huệ Uyển nghiêng người qua, biểu cảm lạnh nhạt: "Vậy thì bằng thực lực thôi."