Sắc mặt Ước Tố ửng hồng, căng thẳng thở hổn hển, Triệu Hựu Sâm thở gấp, ngón tay dùng sức xoa nắn cánh hoa của cô: "Sẽ hơi đau, một lúc rồi ổn thôi."
Ước Tố xấu hổ nhắm mắt lại, vật kia đã không kiên nhẫn đưa vào cửa huyệt nhỏ hẹp của cô, cô cảm thấy mỗi bước đều cực kỳ khó khăn, hoa huy*t tràn ra cuồn cuộn chất nhầy, thấm ướt cự vật thô bạo của người đàn ông, Triệu Hựu Sâm đem chân Ước Tố tách rộng ra, mở cửa huyệt đến lớn nhất có thể, đẩy dương v*t tiến thẳng vào trong cửa huyệt. Ước Tố cảm thấy càng lúc càng đau, cô cau mày, ngón tay nắm chặt chăn đơn đến nỗi trắng bệch. Triệu Hựu Sâm bị kẹt cũng rất khó chịu, hắn nắm lấy hai tay Ước Tố, vỗ vỗ mu bàn tay cô dỗ dành an ủi, cùng lúc đó, người đàn ông ngóc thẳng dậy, trực tiếp đâm xuyên qua thân mình cô.
Ước Tố không khống chế được phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, Triệu Hựu Sâm kịp thời chế trụ eo cô, không ngừng vỗ lưng an ủi, Ước Tố đau đến bật khóc, người đàn ông lại ngay sau đó cử động trong thân thể, cô cảm giác mỗi lần động đều trào ra máu, thật quá đau... Ước Tố đã nhiều năm không đau đến như vậy...
Cô hốt hoảng nhớ tới năm chín tuổi, Chỉ Dao đánh vỡ chiếc bình hoa mà a mã trân quý, lại nói dối là cô làm vỡ. Chỉ Dao bình thường tri thư đạt lễ (1), trời sinh còn cho cái miệng rất ngọt, các trưởng bối thân thích đều thích Chỉ Dao, bọn họ đều tin Chỉ Dao không tin Ước Tố, đến Dục Ninh cũng giúp Chỉ Dao nói dối, đổ cho cô làm vỡ bình...
(1) Tri thư đạt lễ: Học rộng hiểu nhiều, cư xử đúng lễ nghi.
Ngạch nương tức giận, cho rằng cô làm mất mặt ở trước bao nhiêu người, phạt cô quỳ trên nền tuyết, Ước Tố nhìn thấy Chỉ Dao mặc chiếc áo bông mới màu hồng ở trong lòng ngạch nương nhìn mình cười đắc ý, Dục Ninh cũng loanh quanh bên cạnh Chỉ Dao lấy lòng con bé, hắn luôn luôn thích Chỉ Dao, không thích cái vị đại tỷ nhạt nhẽo này.
Đến a mã và ngạch nương cũng như thế, cảm thấy cô quá mức chất phác, nhàm chán, sẽ không lấy lòng bọn họ.
Đó là năm cuối cùng Ước Tố ở kinh thành, bởi vì ở trên nền tuyết quỳ nên bị bệnh suốt mùa đông, mãi đến khi bản thân có thể xuống giường được, cả nhà lại chuyển đến Giang Nam.
Giang Nam không có mùa đông lạnh lẽo, nhưng cô vẫn không quên được cái trời đông giá rét kia.
Ước Tố mơ hồ nhìn người đàn ông đang chuyển động trên thân mình, mồ hôi từ sườn mặt tuấn tú của hắn rơi lên bầu ngực sữa, cô cau mày chịu đựng đau đớn, nhìn hắn đột nhiên hỏi: "Tại sao ngài không cưới Chỉ Dao?"
Triệu Hựu Sâm đang rất cao hứng, bất thình lình bị hỏi một câu như vậy, hắn nghi hoặc nhíu mi: "Chỉ Dao là ai?"
"Muội muội ta, so với ta con bé tốt hơn, tuổi cũng đăng đối với ngài, năm nay mới hai mươi tuổi..." Ước Tố đột nhiên có chút đau lòng, "Ngài sao lại cưới ta, có phải cưới nhầm hay không..." Truyện edit by Astute Nguyễn.
"Cả đời này tôi đã làm không ít chuyện sai, cưới em là chuyện duy nhất tôi chắc chắn," hắn chậm rãi đan tay với cô, "Tôi không biết dao gì, tôi chỉ nhận ra một mình em."
"Ta và Tạ Hướng Mặc không có tư tình..." Nàng cau mày, đột nhiên thấy hơi tủi thân, "Ngài không tin ta sao..."
"Ta..." Hắn tức khắc có chút á khẩu, không trả lời được, "Ta..."
"Ngài không tin cũng rất bình thường, ta biết trong mắt người khác ta tham lam phú quý, dùng thủ đoạn mới được gả cho ngài, ngài cũng không thích ta..." Cô không rõ cơn đau đang xuất phát từ thể xác hay tinh thần nói, "Kỳ thật ta cũng sợ hãi... Ta ngoài miệng nói không để bụng chuyện ngài ưa ta hay không, nhưng nếu ngài từ bỏ ta cũng chẳng còn chỗ nào để đi... Mẹ thường nói với ta, vì thể diện của phủ thân vương muốn ta ăn vạ ngài, nếu ngài không cần ta, chút thể diện cuối cùng của phủ thân vương cũng không có..."
"Ta không định quấn lấy ngài..." Nước mắt từ khóe mắt cô chảy xuống, "Từ nhỏ đã không có ai thích ta, nếu ngài không cưới, ta còn có thể yên tâm thoải mái ở nhà làm gái lỡ thì cả đời. Nhưng hiện tại phải làm sao, ta dường như thật sự không còn chốn dung thân nữa..."