Khoa - Ma - Mộng giới

Chương 50: Tóc đổi màu



Khi bước ra ngoài Phong chỉ gặp Chiến Băng và đội hộ vệ, công chúa cùng vu bà đã đến tháp thiên văn để trao đổi về quẻ bói. Mọi người thấy Phong tỉnh dậy thì ai cũng vui vẻ đến chào hỏi hắn, nhưng mà Phong thấy ai nhìn vào mặt mình cũng tỏ vẻ kì kì. Có lẽ sau khi hấp thụ sinh sinh hoa mình trở lên đẹp trai hơn, hoặc khí chất quân tử trong người đã hiển lộ ra bên ngoài nên mọi người mới dùng ánh mắt ngưỡng mộ như vậy nhìn mình - Phong tự huyễn hoặc như vậy trong đầu mình. Đúng lúc này Thiết Khai cùng Súc Ích đẩy cửa bước vào, Súc Ích nhìn thấy Phong thì tròn mắt lên như nhìn thấy vật thể lạ. Thiết Khai còn khoa trương hơn, hắn chỉ thẳng vào mặt Phong rồi bắt đầu cười; lúc đầu còn khặc khặc sau đến ha ha rồi đến mức gục xuống ôm bụng mà cười, vừa cười vừa đấm bụp bụp xuống đất rồi lại chỉ vào mặt Phong để cười tiếp. Một lúc sau Thiết Khai mới nhịn được mà đứng lên, tay vẫn chỉ vào khuân mặt đầy sự nghi ngờ của Phong mà nói:

- Ngươi bảo ta đầu xanh đầu đỏ...trẻ trâu... ha ha, nhìn lại ngươi đi; giờ có khác gì trẻ trâu chính hiệu không hả? Qua một đêm... mà đầu tóc...thành cái xúp lơ xanh rồi...ha ha ha.

Phong nghe vậy thì liền mới vỡ ra, thảo nào mọi người cứ nhìn vào mặt mình với ánh mắt khó tả, hoá ra là nhìn vào bộ tóc của hắn. Vội vàng chạy đến chiếc gương gần nhất, ngay khi soi vào Phong lập tức ôm đầu mình ngồi xụp xuống tuyệt vọng. Toàn bộ tóc của Phong từ chân gáy đến đỉnh đầu từ màu đen đã trở thành màu xanh, là xanh lá cây chứ không phải xanh da trời thời thượng như Thiết Khai; đã thế nó còn có chút quá xanh, không nói đúng ra là xanh lét, Thiết Khai ví đầu Phong như cái súp lơ xanh cũng chả sai. Từ bé đến giờ Phong chưa thấy cái đầu nào xanh đến mức kinh dị như cái đầu của mình, bộ tóc với khuân mặt chả liên quan gì đến nhau lạc quẻ hết sức, đã thế tên ác ma trong đầu còn bồi thêm một câu "trúma hmề" làm Phong rơi đến tận cùng của sự trầm cảm. Súc Ích vẫn chưa hết ngạc nhiên đến vỗ vai Phong:

- Từ trước tới nay tôi chỉ nhìn thấy một người ngoại tộc có bộ tóc màu xanh lá này, anh là người thứ hai. Việc này rất là khì lạ, vì theo... À mà thôi, để tôi dẫn anh đi gặp vu bà, bà bà chắc chắn sẽ giải thích được về bộ tóc của anh.

Thế là Phong chào tạm biệt mọi người để cùng Súc Ích đi đến tháp thiên văn gặp vu bà, Thiết Khai cũng hí hửng đi theo, chả mấy khi hắn được chọc quê Phong.

Tháp thiên văn nằm sau nhà của vu bà, tháp này được xây dựng tại một khoảng đất trống không liền kề với công trình nào khác. Đây là công trình kiến trúc cao nhất trong Diệp trấn, cả toà tháp làm thuần chất từ gỗ của thần thụ, những cây thường xuân mọc dưới chân quấn lấy nhau và cuốn lấy cả toà tháp tạo thành một lớp áo xanh mơn mởn điểm xuyết vài bông hoa tím. Nhìn từ bên ngoài vào tháp thiên văn giống như một cây đậu khổng lồ vươn lên đến trời xanh trong truyện cổ tích vậy. Bên trong là một chuỗi cầu thanh xoắn ốc liên kết giữa các tầng với nhau, mỗi tầng đều có ban công được bao phủ bởi những cây leo thường xuân cùng những đàn se sẻ đến đây làm tổ; lũ chim này có vẻ rất dạn người, chúng tỏ ra dửng dưng khi mà bị Thiết Khai hù, vài con có vẻ quen biết Súc Ích bay đến đậu hẳn lên vai anh này hót líu lo rồi lại bay hai khi ba người lên tầng mới. Lên thêm gần hai chục tầng nữa (hoặc có thể là hơn, Phong bỏ ý định đếm khi qua tầng mười) cả ba mới đến được phòng vu bà và công chúa đang giải quẻ nằm trên đỉnh. Đẩy cửa bước vào Phong thấy cạnh công chúa là một bà lão có mái tóc dài trắng như cước, thân hình nhỏ nhắn cùng khuân mặt hiền từ, nhìn vu bà Phong bất giác lại nghĩ đến bà ngoại của mình, người luôn thương yêu và che chở cho những đứa cháu nhỏ. Phong không tự chủ đến gần và ngồi xuống cạnh khi thấy vu bà đưa tay vẫy gọi ba người vào, vu bà xoa mái đầu rối bù màu xanh của Phong giống như xoa đầu đứa cháu nhỏ rồi nói với công chúa đang ngồi bên cạnh:

- Trong quẻ bói có nói một con tàu khổng lồ mang người có duyên với sâm lâm đến. Bà bà này cứ tưởng chỉ có công chúa thôi, ai ngờ người có duyên với sâm lâm còn có cậu trai trẻ này nữa.

Súc Ích nghe vậy liền cùng Thiết Khai ngồi xuống cạnh vu bà rồi dè dặt hỏi:

- Vậy thưa những ai có duyên với sâm lâm sau khi dùng sinh sinh hoa mái tóc đều chuyển sang màu xanh sao?

Vu bà gật đầu xác nhận rồi bổ sung thêm:

- Không phải chỉ sinh sinh hoa, bất kì kì dược nào của sâm lâm đều có khả năng làm vậy, nhưng chỉ có người có liên kết với thần thụ tóc mới đổi được màu xanh. Nếu muốn chắc chắn hơn thì cần xem chỉ tay, nào cậu trai trẻ cho bà bà xem lòng bàn tay trái nào.

Phong ngoan ngoãn xoè bàn tay cho vu bà xem, mọi người tò mò lên cũng nhích lại gần hơn một chút cạnh vu bà để xem tay Phong có gì rồi nhanh chóng thất vọng khi tay hắn trống trơn giống như mọi người. Chỉ khi một luồng sáng xanh từ ngón tay vu bà rót vào lòng bàn tay Phong những đường nét mới từ từ hiện lên. Thuật xem tướng tay cũng đã bắt nguồn từ xa xưa, lâu chẳng kém gì với thuật bói bài. Thuật này bắt nguồn từ dân du mục rồi từ từ phát triển sang khắp Thánh giới. Cũng như thuật bói bài, thuật xem tướng tay đã mai một đi rất nhiều khi khoa học kĩ thuật lên ngôi. Nếu bói bài là thiên văn độc quyền của sâm lâm thì xem tay lại là thứ phổ thông hơn, nhưng không phải vì thế mà có thể nói là nó dễ hơn. Người xem tướng tay bắt buộc phải có nội lực hệ mộc để kích hoạt các đường chỉ vận mệnh trong bàn tay. Nguyên tắc phán đoán của thuật xem tướng tay chính là: trước hết phân biệt hình dạng tổng thể của bàn tay, sau đó lần lượt tìm hiểu rõ các mối liên quan giữa các đường chỉ trên lòng bàn tay, đặc điểm dài ngắn cong thẳng của các ngón tay, cũng như dấu hiệu đặc biệt khác của tay. Chỉ có tổng hợp mọi nhân tố thì mới có thể phán đoán một cách chính xác, từ đó nắm bắt được tính cách, tâm lý của người cần đoán, cũng như nhìn thấu được vận thế của người này trên các phương diện như hôn nhân, sự nghiệp, tài vận, sức khoẻ... Mọi thứ nó hiện hết lên lòng bàn tay chứ không thần bí và tù mù như bói bài, nên rất nhiều các nhà bói toán đi theo con đường này. Tuy nhiên, xem được là dễ nhưng xem tay giỏi lại vô cùng khó. Các nhà nhân tướng muốn đạt thành tựu phải có một kiến thức vô cùng uyên thâm về xem tướng tay, phải luyện cho mình cái nhìn bao quát tổng thể đồng thời lại phải chú ý được từng chi tiết nhỏ nhất của mỗi đường chỉ. Chính vì thế bói tướng tay xuất hiện từ dân du mục, các nhà nhân tướng muốn phát triển cũng từ từ thành dân du mục. Họ đi đủ mọi nơi từ hoang mạc đến biển cả, xem đủ loại người từ cao quý đến nghèo hèn, thấy được đủ loại cảnh đời từ may mắn đến bất hạnh, chính là cách dùng thực tiễn để kiểm định lại lý thuyết từ đó rút ra kinh nghiệm của riêng mình, từ từ hoàn thiện tri thức về cách xem mệnh người qua tay. Cũng vì thế mà vu bà hồi trước đã từng rời vạn thụ sâm lâm, dành một phần tư quãng đời của mình để làm dân du mục. Nhưng ngay cả vu bà cũng không dám nhận mình là một nhà nhân tướng học khá chứ đừng nói là giỏi.