Khoá Tơ Ngỗng - Xuân Miên Dược Thuỷ

Chương 118: Phiên ngoại 7



Lúc nói chuyện, cô vẫn đang ngậm của anh, thỏa mãn phát ra vài tiếng vang.

Anh Hiền đương nhiên biết anh có ý gì, cô nắm lấy bên túi tinh còn lại xoa nắn, cố ý hỏi: “Không thoải mái sao?”

Phó Thành ngã xuống giường lại, thở gấp hơn: “Thoải mái.”

Thoải mái đến nỗi anh sắp bắn ra.

“Vậy là không thích à?”

Lỗ tai Phó Thành nóng ran, buồn bực một hồi, anh nói: “… Thích.”

Anh Hiền cười khẽ, hơi nóng phả qua đùi thịt căng chặt của anh: “Vừa mới nói là trừng phạt, kết quả lại không cẩn thận khiến anh thấy thoải mái như vậy. Aizz, em chiều anh quá rồi, đúng không?”

Đến khen ngợi cũng để cô nói rồi, Phó Thành như muốn nghẹt thở.

Anh Hiền chơi đùa rất say mê, lúc thì hôn, lúc thì ngậm, càng liếm càng nóng, cuối cùng đôi môi đỏ mọng lại mở rộng, hút gậy thịt đã tím bầm vào trong miệng.
Của anh quá lớn khiến miệng cô ê ẩm, đầu lưỡi có động cũng phí sức nên chỉ có thể tùy tiện liếʍ ɭáρ, cổ họng cũng bị đè ép hết mức.

Đôi mắt đã bị đồ bịt mắt che lại của Phó Thành nhắm chặt, hai tay phí công giãy giụa, chiếc còng nho nhỏ chạm vào đầu giường, phát ra tiếng vang to lớn.

Tiếng vang kim loại ấy chính là thứ kíƈɦ ŧɦíƈɦ Anh Hiền, cửa huyệt của cô dần mất khống chế, không chịu được lên đỉnh.

Mùi vị mằn mặn hơi tanh tràn ngập quanh khuôn miệng, không biết là mùi mồ hôi hay mùi tϊиɦ ɖϊƈh͙ trước đó của anh, không thể xem là một mùi hương thơm ngát nhưng lại có thể khiến Anh Hiền vô cùng hưng phấn, không còn quan tâm đến khuyết điểm nho nhỏ ấy nữa.

“Anh Hiền, Tiểu Hiền, dừng lại!” Phó Thành bỗng giãy dụa kịch liệt.

Vật nam tính suýt chút nữa đã đụng vào răng cô, Anh Hiền rất sợ mình sẽ làm bị thương anh nên vội vàng buông ra, lấy tay sờ: “May quá, em không làm anh bị thương, đừng động đậy lung tung.”
Cô vừa an ủi vừa dịu dàng mắng: “Không sợ em cắn trúng anh à, lỡ như cắn hỏng mất thì em phải đi tìm người khác đấy.”

Cổ họng Phó Thành căng chặt, anh đè ý định bắn tinh xuống, mạnh mẽ nói: “Em dám à.”

Ồ? Phó Thành dám “uy hϊếp” cô ư?

Anh Hiền bất ngờ.

Xung quanh bỗng nhiên yên lặng khiến Phó Thành không tự chủ được mà nghĩ có phải cô giận rồi không, có lẽ anh phải đổi lời, nhưng mà không được. Về chuyện này thì tuyệt đối không được.

“Hết rồi à?” Anh Hiền hỏi.

Phó Thành không hiểu ý cô nên không lên tiếng.

Anh Hiền thở dài, nhẹ nhàng vuốt ve vật cứng rắn của anh: “Câu nói ấy không hề mang tính uy hϊếp chút nào, anh phải nói rằng anh sẽ làm em đến mức không thể xuống được giường, để em không còn sức mà đi tìm người khác.”

Yên lặng hồi lâu, Phó Thành khàn giọng mở miệng: “Tiểu Hiền, quay mông về phía anh đi.”
“Thèm ăn đến vậy sao?”

“Ừ.” Anh kiên quyết thừa nhận khiến cô lại bất ngờ thêm một lần nữa.

Một Phó Thành khuất phục trước tìиɦ ɖu͙ƈ khiến cô càng thấy hưng phấn hơn.

“Xin em đi.” Hơi thở Anh Hiền mong manh, cô xoa mông, cửa huyệt ướt sũng để trước mặt anh: “Xin em đi rồi em cho anh.”

Phó Thành do dự, lúc ngửi thấy mùi vị của cô thì sụp đổ: “Xin em.”

“Nói ra dễ dàng vậy sao? Chậc, anh thèm quá rồi đấy.” Anh Hiền cười nói, chậm rãi đặt mông xuống.

Đôi môi nóng bỏng lập tức ngậm lấy cô, đầu lưỡi anh liếm quanh một vòng huyệt nhỏ của cô rồi sau đó đâm sâu vào trong, đầu lưỡi thô dày va vào vách thịt mềm mại, anh chu môi lên để hút một chút, một dòng nước lập tức thuận thế chảy vào miệng Phó Thành.

“A ha…” Anh Hiền thoải mái giãn mi rêи ɾỉ, miệng cô há to, cơ thể không chịu được run rẩy.
“Cởi trói cho anh, Anh Hiền.” Phó Thành vừa liếm vừa nói, “Anh muốn dùng tay sờ em.”

Anh Hiền giả vờ như không nghe, nức nở ngậm lấy vật nam tính của Phó Thành. Vừa kíƈɦ ŧɦíƈɦ vừa cảm nhận được kɦoáı ƈảʍ mãnh liệt khiến cơ thể ngứa ngáy, thần kinh chết lặng, đầu khấc đâm thẳng vào cổ họng khiến mắt cũng khó lòng mà chịu nổi. Tối nay cô ngậm sâu hơn mọi hôm, đến nỗi có thể nuốt trọn cả gậy thịt.

Cổ họng nhỏ nhắn ép chặt đầu khấc, gần như có thể ép điên cả Phó Thành.

Anh cũng dần trở nên mù quáng, lúc đầu lưỡi cô quét quanh gậy thịt, đầu lưỡi anh cũng lượn quanh phía dưới cô một vòng, lúc nghe thấy tiếng rêи ɾỉ của cô, anh không chỉ không thả lỏng mà còn dùng đến răng cắn lấy viên thịt mềm mại, gặm nhấm nó.

Chính cô là người đã nói muốn anh làm cô đến khi cô không xuống giường được.
“Ưm a, ha, nhẹ thôi, đừng cắn, ha…” Anh Hiền há to miệng rêи ɾỉ, gậy thịt hết lần này đến lần khác rơi khỏi miệng lại bị cô ngậm vào.

Trí óc cô trở nên lu mờ, mặc dù lúc liếm không hề dùng sức nhưng Phó Thành đã không làm hơn ba tháng, nhịn đến bây giờ đã là tới cực hạn. Cảm nhận được phía dưới chuẩn bị bắn, anh vội nói: “Buông ra, Anh Hiền, đừng ngậm nữa.”

Anh còn chưa nói hết, lời vừa nói ra, Anh Hiền đã ngậm chặt miệng, cái miệng dùng hết sức để hút lấy đầu khấc, đầu lưỡi ra sức đè ép mã mắt.

Kɦoáı ƈảʍ mãnh liệt ập đến như một loại thống khổ, Phó Thành như bị điện giật, gầm nhẹ một tiếng rồi bắn ra.

Lúc anh bắn, Anh Hiền cũng vừa lúc lên đỉnh, cô chảy nước làm nửa mặt Phó Thành toàn là nước.

Tϊиɦ ɖϊƈh͙ đã nhịn suốt ba tháng tràn trong miệng Anh Hiền, nó hơi nồng hơn mọi khi, cô thử nuốt một chút nhưng căn bản là không thể nuốt kịp nên ho khan nhổ ra hơn nửa, phần lông ướt đẫm thứ tϊиɦ ɖϊƈh͙ trắng bệch, giữa môi cô kéo ra một sợi chỉ bạc.

Hồi lâu sau, trong hai người đều không ai lên tiếng, họ chỉ lắng nghe tiếng thở dốc của nhau, mặt để gần bộ phận sinh dục của người kia.

Thỉnh thoảng Phó Thành còn liếm cô một chút như muốn thưởng thức.

“Ưm…” Anh Hiền bực bội rên, mệt mỏi nói, “Sau này lâu rồi không làm, ưm… Không ngậm cho anh nữa, mùi nồng quá…”

Nước chảy lên mặt, Phó Thành yên lặng, hôn cô nhằm biểu đạt tấm lòng chân tình.

“Anh Hiền, anh muốn nhìn em.”

Anh Hiền chầm chậm chống đỡ thân thể dậy rồi tốt bụng cởi còng tay của Phó Thành ra, sau đó là đồ bịt mắt.

Thấy cổ tay anh có hằn vết đỏ, Anh Hiền dịu dàng hôn lấy. Anh dùng sức đến vậy mà không hề thấy đau sao?

Trên miếng bịt mặt dính đầy nước, nước xuân, nước miếng, mồ hôi cùng hòa chung một chỗ, trông vô cùng nhớp nháp.

Anh Hiền cười nói: “Đồ bịt mắt này không thể dùng nữa rồi. Phó Thành, anh phải đền cho em thêm một món đồ nữa rồi đó.”
Lúc chơi thì là anh, A Thành, chơi đã rồi thì lại trở thành Phó Thành.

Phó Thành đè người dưới thân, không nói gì mà chỉ hôn cô, anh dây dưa quanh lưỡi cô như dã thú đã đói lâu ngày, thứ dữ tợn bên dưới nhanh chóng ngóc đầu dậy.

Không gặp đã lâu, chỉ làm một lần sao mà đủ.

Miệng lưỡi hai người đan xen, không thể phân biệt được mùi hương của người nào, đây cũng là lần đầu tiên Anh Hiền được trải nghiệm nụ hôn chân thật như vậy.

Phía dưới bỗng bị gậy thịt đâm thẳng vào, đầu óc Anh Hiền lập tức trở nên trống rỗng, chỉ còn biết đắm chìm trong choáng váng và khoái lạc.

Trước khi lên đỉnh, đầu óc cô bỗng trở nên tỉnh táo trong một chốc, chiếc nút hậu môn bị cô quên lãng cũng được cô nhớ ra.

Để lần sau thử lại vậy, nói không chừng anh sẽ đồng ý thì sao?
“Không tập trung à?” Giọng khàn khàn của người đàn ông vang trên đỉnh đầu, Phó Thành cử động eo khiến cơ thể Anh Hiền lên xuống nhịp nhàng.

Hai túi tinh vồ vập vỗ vào cửa huyệt của cô, thay phiên nhau phát ra những tiếng vang trầm bổng.

Anh Hiền chỉ cảm thấy mình sắp bị anh đâm đến hỏng rồi, cô muốn hóa thành nước, muốn hòa làm một thể cùng với anh.

“A…! Ưʍ..ha… Thoải mái quá… Phó Thành, ưm a…”

Không đúng, không phải cái này.

Phó Thành kéo chân cô đặt ngang hông mình, đâm mạnh hơn nữa.

Huyệt nhỏ không chịu nổi kíƈɦ ŧɦíƈɦ, càng đâm càng siết chặt, cánh hoa sưng đỏ. Hai chân Anh Hiền dùng sức kẹp chặt lấy hông anh, hai bầu vú lay động kèm theo tiếng rên ngọt ngào: “A Thành, a ha… Bắn cho em, ưm, ưm…” Cô sắp lên đỉnh rồi.

Bấy giờ Phó Thành mới thấy thoải mái, anh ôm chặt lấy cơ thể ướt đẫm mồ hôi của cô, đâm sâu vào trong, đầu khắc chạm thẳng vào đáy huyệŧ, co rút kịch liệt.
Anh Hiền mất khống chế thét chói tai, nước mắt và nước xuân cùng nhau chảy ra.

Huyệt nhỏ bao chặt lấy vật cứng rắn, hút đến mức Phó Thành không dám động đậy, chỉ có thể thở hổn hển chờ đến khi cô lên đỉnh xong.

“Tiểu Hiền, chờ một chút, anh phải làm thêm một lát nữa.”

Anh vẫn chưa thấy đủ nên không bắn được.

Anh Hiền mở đôi mắt ướt nhẹp, lỗ mũi hừ nhẹ một tiếng. Ngay cả câu “làm thêm một lát nữa” cũng đã nói ra rồi, sao cô có thể từ chối được.

— QUẢNG CÁO —