Khoá Tơ Ngỗng - Xuân Miên Dược Thuỷ

Chương 22: Lòng tham



Đi vào thư phòng, Tưởng Chấn không ngồi xuống đằng sau bàn làm việc, mà ngồi ở trên ghế sô pha.

Xem ra không phải là bàn chuyện công việc.

Tưởng Chấn cầm một điếu xì gà từ trong tủ đựng xì gà, vừa châm vừa hỏi: “Con nghĩ sao về ý định mở công ty điện ảnh kia của lão Tứ?”

Anh Tề?

Anh Hiền thành thật nói: “Vẫn nên suy nghĩ thêm chút đã. Tưởng thị không có kinh nghiệm gì trong lĩnh vực này, tùy tiện tiến vào một lĩnh vực mới như vậy rất nhiều nguy hiểm. Hơn nữa hai năm vừa qua làn gió điện ảnh truyền hình quá lớn, khó có thể biết nên đầu tư vào đâu. Làm không tốt còn có khả năng dẫn lửa tự đốt mình.”

Tưởng Chấn gật đầu: “Đúng vậy.” Điếu xì gà được châm lửa, ông ta hút một một hơi, sau đó mang theo chút vui vẻ nói: “Dù sao thì nó cũng là em trai ruột của con, ở trên bàn ăn con cứ mặc kệ nó như vậy được sao?”
Anh Hiền cười thoải mái: “Cũng bởi vì nó là em trai ruột của con, nên mới cần chặt đứt triệt để suy nghĩ trong đầu nó.”

Tưởng Chấn cười to, lắc đầu than nhẹ: “Cũng chỉ có thể nghe thấy lời nói thật từ trong miệng của con.”

Hai đầu lông mày của Anh Hiền hơi nhíu lại, sau đó nhanh chóng giãn ra, trên mặt còn mang theo ý cười, trong lòng vẫn đang suy nghĩ: Có lẽ Tưởng Chấn đã thật sự lớn tuổi rồi, ấy vậy mà cũng bắt đầu cảm thán những chuyện này.

Làn khói quanh quẩn bay lên, Anh Hiền lặng lẽ ngửi mùi thơm của xì gà, đợi Tưởng Chấn mở lời.

Sau một lúc lâu, bỗng nhiên ông ta nói: “Lão Tam, từ nhỏ đến lớn con đều rất chín chắn, bố không có gì phải lo lắng.”

Anh Hiền không biết nên nói gì, nhẹ giọng ‘vâng’ một tiếng.

Trầm mặc một lúc, Tưởng Chấn lại đổi chủ đề: “Đông Dương gần đây thế nào rồi?”
Anh Hiền: “Vẫn ổn ạ.”

Tưởng Chấn gật đầu, “Vậy thì tốt rồi. Đàn ông ấy à, nhất là đàn ông có quyền lực, khó tránh khỏi sẽ có chuyện chân trong chân ngoài(*). Nhưng mà đầu óc càng tỉnh táo thì mới phân biệt được ai là vui đùa, ai là để cưới về nhà. Bố nhìn thấy Đông Dương không giống như là người hồ đồ.”

(*) Chân trong chân ngoài: Đào hoa, nɠɵạı ŧìиɦ lăng nhăng.

Đây là đàn ông cặn bã đang thưởng thức lẫn nhau sao?

Sắc mặt Anh Hiền vẫn giống như bình thường: “Bố, con hiểu mà.”

Tưởng Chấn ngơ ngẩn, giống như lần đầu tiên nhìn thấy cô vậy, cẩn thận nhìn kỹ mặt cô một lúc lâu rồi mới nói: “Ừ, được rồi, con không cần bố quan tâm.”

“Bố nghe nói rất có khả năng Thẩm Bình sẽ được bổ nhiệm thành Thường ủy tiếp theo. Lão Tam, Tưởng thị phát triển đến được quy mô như hôm nay, cũng coi như là hết mức rồi, sau này chỉ cầu được bình yên thôi.” Ông ta dừng một chút, tiếp tục nói: “Thẩm Bình cũng bởi vì chỉ có một người con trai là Đông Dương, còn là vào tuổi trung niên rồi mới có, cho nên tính tình của nó mới như thế.”
Anh Hiền gật đầu: “Bố, bố yên tâm, con cũng hiểu được.”

Xí nghiệp giống như nhà họ Tưởng cả nước không có một nghìn thì cũng hơn tám trăm, chẳng có gì lạ, nhưng mà Thường ủy thì chỉ có mấy người.

Thẩm Đông Dương kiêu ngạo hơn so với cô.

Nhìn hai đầu lông mày của con gái không có cảm xúc gì phập phồng, tâm tình Tưởng Chấn phức tạp. Làm một người bố, ông ta đương nhiên càng thích con gái đáng yêu ngây thơ thích cười hơn, nhưng với tư cách là chủ tịch của một ty đã niêm yết trên thị trường, ông ta tuyệt đối sẽ không giao công ty cho một đứa con gái đáng yêu ngây thơ.

Tưởng Chấn đùa nghịch điếu thuốc, giống như có điều suy nghĩ mà nói: “Trong tất cả mấy đứa, con là đứa giống với bố hồi trẻ nhất, có thiên phú lại chịu khó làm việc.”

Anh Hiền chờ nửa phút, Tưởng Chấm mới nói tiếp, nhưng không phải nói về chủ đề lúc trước.
“Lão Tam, nắm chắc cơ hội thật tốt, Tưởng thị trước sau gì cũng là của con.”

Anh Hiền khϊếp sợ không thôi, trong ánh mắt nhìn Tưởng Chấn có chút ngạc nhiên và mê man, giống như đang dò hỏi tại sao ông ta lại nói rõ ràng như thế.

Tưởng Chấn không giải thích thêm, chỉ nói là: “Con cũng về nghỉ ngơi đi.”

“Vâng, bố, bố cũng nghỉ ngơi sớm đi.” Ra đến cửa, Anh Hiền lại quay đầu dặn dò: “Bố hút ít thuốc thôi.”

Tưởng Chấn cười cười, gật đầu nói: “Được.”

Chờ khi trong thư phòng chỉ còn một mình ông ta, Tưởng Chấn nhắm mắt lại dựa vào ghế sô pha hút xì gà.

Nửa đời thăng trầm chìm nổi trôi qua trước mắt như mây khói, cuối cùng cũng không nói nên lời là tốt hay xấu.

*

Trong phòng khách, những người khác đều đã trở về phòng, chỉ còn lại một mình Anh Thận.
Thấy cô đi xuống, Anh Thận cầm một cốc trà giúp ngủ ngon đưa đến: “Xong nhanh vậy sao?”

“Cảm ơn.” Uống thử một chút, độ ấm vừa đủ. Mùi thơm của hoa cỏ hòa quyện vào nhau khiến cho thần kinh của Anh Hiền buông lỏng không ít, cô lắc đầu cười nói: “Nói chuyện phiếm vài câu thôi, không có chuyện gì quan trọng cả.”

“Vậy thì tốt rồi. Em còn tưởng là ông ấy muốn chị bắt tay vào chuyện thành lập công ty mới, ép chị thành bia ngắm bắn sống.”

Anh Hiền buồn cười liếc nhìn cậu ta, “Còn không biết xấu hổ mà nói nữa à? Cậu bị làm sao thế, thời điểm đó mà cũng dám lên tiếng.”

Cậu thiếu niên nhún vai tỏ vẻ không sao cả: “Chị còn không sợ thì sao em phải sợ? Sao có thể để chị làm bia ngắm một mình được.”

“Tôi thấy lá gan của cậu càng ngày càng lớn rồi đấy.” Anh Hiền đặt chén trà xuống, nói, “Tôi về phòng ngủ đây, cậu vẫn chưa đi ngủ sao?”
“Đợi lát nữa mới ngủ.”

“Ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Anh Thận cầm cốc trà cất vào phòng bếp, để vào trong chậu nước, ngón tay nhẹ nhàng sờ lên dấu son môi để lại ở trên miệng cốc.

*

Anh Hiền cố ý đặt đồng hồ báo thức sớm hơn một chút, đúng năm giờ sáng rời giường, sau khi sửa soạn một lúc thì ra sau vườn hoa chạy bộ.

Mới được hơn nửa vòng, cô đã phát hiện quả dưa lớn mà Tưởng Chấn nói. Lúc này trời còn chưa sáng hẳn, trong vườn ngoài cô ra không còn ai khác, vì thế cô yên tâm can đảm chạy thêm một vòng nữa.

Không ngờ sau khi chạy xong vòng thứ hai quay về, Anh Thận đã đứng ở đấy.

Anh Hiền cười nói: “Bị cậu giành trước rồi.”

Anh Thận đưa cây kéo ở trong tay cho cô, “Sợ người khác đến trước chị nên mới đến canh. Trên cây có gai, dùng kéo để cắt xong rồi quay về uống cà phê.”
Anh Hiền còn đang sững sờ, cậu ta đã vào nhà để pha cà phê.

Khoảng 7 giờ, những người khác lần lượt rời giường. Anh Hiền cầm dưa tủm tỉm cười tranh công, Tưởng Chấn rất vui vẻ, bảo dì giúp việc nhanh đi nấu canh. Đừng nói những người khác, ngay cả chính Tưởng Chấn cũng không nghĩ là con gái sẽ vì một câu vui đùa của mình mà coi là thật, bây giờ được cô thực hiện, đường nhiên là rất vui.

Nhìn thấy bộ dạng vui vẻ của bố mình, Anh Hiền bỗng nhiên cảm thấy ông ta có chút đáng thương. Hơn nửa cuộc đời bạc tình bạc nghĩa, vậy mà lúc già lại mong muốn, tham lam chút tình cảm của con cái.

Nhưng trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy, chân gấu và con cá chưa bao giờ có được cả hai.

Hai chữ lòng tham hiện lên ở trong đầu, Anh Hiền bỗng chốc cảnh giác.

Nếu như nói Tưởng Chấn muốn tình thân là lòng tham, vậy cô đối với Phó Thành lại là cái gì?