Khoá Tơ Ngỗng - Xuân Miên Dược Thuỷ

Chương 33: Chơi càng vui



Quá… quá kíƈɦ ŧɦíƈɦ…!

Không chỉ đơn thuần là kɦoáı ƈảʍ từ ngón tay mang lại, mà mỗi lần đút sâu vào bên trong, lòng bàn tay anh đều dùng lực đánh mạnh vào cổng huyệŧ. Cổng huyệŧ lẫn khe thịt đều bị vỗ đến mức sung huyết, biến thành màu đỏ tươi. Đến cả âm hộ lẫn bắp đùi của cô cũng bị anh vỗ đến mức đỏ bừng.

Phó Thành xoay mặt cô lại, gặm cắn như thể đang phát tiết. Bên mặt anh cắn lại chính là bên cô và Will kề mặt với nhau.

Anh Hiền nhân cơ hội ngậm lấy môi dưới của anh, không chịu nhả ra. Cô ngậm chặt trong miệng, hết mút lại liếm.

Phó Thành bị cô mút đến mức không thể động đậy. Muốn tránh đi nên cắn mấy cái, song lại luyến tiếc sự si mê quấn quýt của cô, thế là anh vươn lưỡi vào miệng cô, liếm răng cô.

Anh Hiền lập tức nhả ra, đôi môi đỏ mọng mở hé kéo theo sợi chỉ bạc mơ hồ, sau đó cô ngoan ngoãn ngửa đầu, dâng miệng mình lên, mời gọi lưỡi của anh tiếp tục dây dưa.
Sau nụ hôn mãnh liệt, đột nhiên Phó Thành hỏi: “Ướt từ bao giờ thế?”

Anh Hiền bị anh hôn đến mức đầu óc choáng váng, nhất thời chưa kịp phản ứng thì huyệŧ lại bị anh nhéo.

“Á!” Cô bất giác kêu lên, suýt nữa là tiểu ra ngoài.

Câu hỏi này phát ra từ miệng Phó Thành có vẻ kỳ lạ, khiến cho cô càng hưng phấn hơn.

Anh Hiền mở đôi mắt đã đẫm lệ ra, hơi thở không đều nghiêng mình nhìn Phó Thành. Nhìn khoảng một lúc, cô nhếch đôi môi đã nhòe nhoẹt son lên, thấp giọng nói: “Anh đoán xem.”

Phó Thành mím môi không nói gì. Cô lại còn khiêu khích mà dùng mông cọ vào phần thân dưới của anh, nói tiếp: “Anh mà đoán đúng thì có thưởng.”

Phó Thành cúi đầu nhìn cô chằm chằm, bàn tay to lớn bóp lấy phần cổ mảnh khảnh của cô, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Chơi vui lắm à?”
Cổ bị anh bóp chặt nhưng Anh Hiền không những không sợ mà còn cười cực kỳ quyến rũ: “Đúng thế.”

Cục tức nghẹn ở cổ họng Phó Thành, không đẩy ra được mà cũng không nuốt xuống được, làm anh nghẹn đến mức bực bội. Làm cô đi, thỏa mãn cô đi, dừng lại đi, không cam lòng.

Anh không nên tới đây.

Phó Thành hít một hơi thật sâu, rút mạnh tay về, lùi lại hai bước, lạnh lùng nhìn cô.

Vệt nước còn đọng lại trên ngón tay anh, dưới ánh đèn ấm áp lại càng thêm phóng đãng.

Dáng vẻ của anh vừa muốn đi lại vừa muốn ở lại, khiến cho Anh Hiền cảm thấy vừa thương hại lại vừa thèm muốn.

Rõ ràng đó là hai cảm giác hoàn toàn trái ngược nhau, nhưng lúc này lại đan xen với nhau nhảy nhót trong trái tim cô.

Anh Hiền thở dài, chủ động đến gần cởi thắt lưng của anh ra, kéo khóa kéo xuống, sau đó ngồi xổm xuống trước mặt anh. Sau khi ƈôи ŧɦịŧ nhảy ra, cô ngẩng đầu nhìn anh, nói với dáng vẻ xấu xa: “Ừm hửm, vẫn là của anh lớn hơn.”
Là đàn ông thì ai chẳng thích nghe lời này. Nhưng cảm giác thỏa mãn kia vừa qua đi, Phó Thành như thể ý thức ra điều gì đó, sắc mặt còn kém hơn trước.

Anh Hiền không để ý đến anh nữa, ngậm lấy qυყ đầυ bắt đầu liếʍ ʍúŧ.

Vốn dĩ cô có hơi bài xích, may là anh mới tắm xong nên cũng không có hương vị gì kỳ lạ. Trên phần lông còn sót lại mùi sữa tắm, ngửi cũng không tệ.

Lần trước cũng đã từng làm một lần, nhưng lúc đó cô đang choáng đầu nghẹt mũi nên không nếm ra mùi vị gì cả, chỉ cảm thấy anh rất cứng, sau đó thì đã bị anh đè xuống làm.

Hôm nay mới coi như là lần đầu tiên chính thức quan hệ bằng miệng.

Sau khi liếm ướt qυყ đầυ, Anh Hiền cúi đầu định ngậm hết ƈôи ŧɦịŧ vào miệng, nhưng mới ngậm được đến một nửa thì qυყ đầυ đã chọc đến yết hầu, khiến cô có cảm giác hơi buồn nôn.
Sự không thoải mái về sinh lý rất nhanh đã được thay thế bằng sự thoải mái về tâm lý, vì cô nghe thấy tiếng rêи ɾỉ của Phó Thành.

Có đè nén, có khắc chế, vừa trầm thấp lại mơ hồ.

Anh Hiền nhả ƈôи ŧɦịŧ ra, chợt thấy người đàn ông hơi ngửa đầu ra sau, yết hầu gợi cảm đang run rẩy một cách khó chịu.

Kɦoáı ƈảʍ sa đọa khi quan hệ bằng miệng với đàn ông ở WC công cộng khiến yết hầu cô cảm thấy rất ngứa, cổ họng liên tục nuốt nước miếng.

Cô cúi đầu định ngậm lại lần nữa thì bị anh nâng cầm lên. Phó Thành nhìn vào đôi mắt cô, trong lòng đấu tranh một hồi, ánh mắt thâm trầm hỏi: “Cô từng nhìn qua rồi?”

Từng nhìn thấy ‘của quý’ của người đàn ông ngoại quốc đó rồi, cho nên mới nói của anh khá lớn?

Câu hỏi này cũng cực kỳ không phù hợp với hình tượng của Phó Thành, thế là Anh Hiền lại càng ướŧ áŧ.
Huyệŧ co bóp, phun ra ít nước xuân làm cho qυầи ɭóŧ sũng nước.

“Anh đoán xem.” Anh Hiền cầm lấy một bên tinh hoàn của anh, dùng ngón tay xoa nắn, sau đó lại hôn lên qυყ đầυ dính đầy nước miếng của chính cô.

Đương nhiên là Phó Thành biết cô đang cố tình kích anh thôi. Ở chỗ công cộng, hai người họ đều mặc quần áo hoàn chỉnh, nhìn đâu ra?

Nhưng mà, không phải bây giờ cô đang ở trong WC công cộng nhìn ƈôи ŧɦịŧ của anh đó sao? Không những chỉ nhìn mà còn liếm và ngậm nữa cơ.

Phó Thành kéo người con gái đang ngồi xổm đứng dậy, tay ấn vào eo cô, bảo cô ghé lên bồn rửa tay, sau đó lột luôn cái qυầи ɭóŧ đã ướt sũng của cô ra, đỡ ƈôи ŧɦịŧ đã được cô liếm ướt cẩn thận định cắm vào bên trong.

“Ha, chờ một chút, ở đây không có bαo ƈαo sυ.”

Lần này Phó Thành không thèm nghe cô, đâm lút cả cán.
“Ưm ưm…” Hai đùi của Anh Hiền run lên, bụng dưới của cô căng trướng, trở nên tê dại.

Người đàn ông phía sau không hề dừng lại một giây nào, bắt đầu đâm vào rút ra liên tục. Cảm thấy cô đang giãy dụa, Phó Thành cúi người cắn nhẹ vành tai cô: “Ở WC công cộng mà bị bắn vào trong thì còn vui nổi không?” Nói rồi đột nhiên anh rút ƈôи ŧɦịŧ ra. Ngay lúc qυყ đầυ sắp rời khỏi huyệŧ, anh lại đâm vào lút cán, tinh hoàn đập “bôm bốp” vào cổng huyệŧ.

Anh Hiền thút tha thút thít, cắn chặt bờ môi đang run rẩy, qua một hồi lâu vẫn không nói lời nào. Với tính cách của cô thì rất muốn nói là “Vui chứ”, nhưng vấn đề bây giờ không phải là có bắn vào trong hay không, mà là cô sắp không nhịn tiểu được nữa rồi!

Quan hệ bằng miệng với đàn ông ở WC công cộng là một chuyện, nhưng mất khống chế lại là chuyện khác. Đằng trước là cô chủ động chọn lựa, còn đằng sau là cô bị động, ý nghĩa khác nhau hoàn toàn.
Anh Hiền gấp đến độ không nhịn được nữa, giơ chân lên dùng giày cao gót đá vào bắp chân của anh.

Người đàn ông không hề nao núng, ngay cả ‘hừ’ cũng không thèm ‘hừ’ một tiếng, thậm chí còn dùng sức làm cô mạnh hơn.

Huyệŧ càng lúc càng mềm xốp, cảm thấy sắp không nhịn được nữa, cuối cùng cô nhỏ giọng kêu lên: “Phó Thành, bỏ ra!” Cô kêu lên nhưng không dám kêu quá lớn, giọng nói run rẩy như thể đang nức nở: “Tôi sắp tiểu ra rồi!”

Động tác đưa đẩy kịch liệt của người đàn ông lúc này mới tạm dừng lại. Anh Hiền nhân cơ hội điều chỉnh hô hấp, lại nghe người đàn ông thủ thỉ bên tai: “Tiểu ra thì cô càng thích, không phải sao?”

Trang 2 / 2