Khoá Tơ Ngỗng - Xuân Miên Dược Thuỷ

Chương 36: Kháng nghị



Anh Hiền bị điện thoại của Kha Nhụy đánh thức.

“Sếp, sếp, xảy ra chuyện rồi.”

Nghe thấy mấy chữ này, Anh Hiền lập tức tỉnh táo lại, đằng hắng cổ họng để đè ép chất giọng khàn đặc, hỏi: “Làm sao vậy?”

“Hôm nay đội 6 đi thi công ở làng Yushan thôn Giang Bắc, trong thôn vốn dĩ đã không còn ai, nhưng chúng ta mới vừa khởi công, đột nhiên có rất nhiều người chạy ra, cầm theo biểu ngữ nói Tưởng thị cưỡng ép bọn họ, còn nói bọn họ là bị ép buộc ký hợp đồng, bây giờ yêu cầu được gặp người phụ trách. Bọn họ lập thành tường người để chặn đường, muốn đánh hư máy móc của chúng ta. Tôi cũng chỉ vừa mới nhận được điện thoại, chưa không rõ tình hình cụ thể lắm, đang trên đường tới hiện trường.”

“Người phụ trách đội 6 nói bây giờ hai bên đang tranh chấp với nhau, hiện trường đã có chút mất khống chế.”
“Có người trong thôn động thủ trước, ném cục đá làm một nhân viên công tác bị thương ở đầu. Hiện trường lúc này rất hỗn loạn, không ai thấy được rốt cuộc đã có chuyện gì.”

Anh Hiền nhíu mày, đại não nhanh chóng hoạt động.

Tái thiết thôn Giang Bắc do Tưởng Anh Kiến thực hiện khi anh ta còn phụ trách mảng bất động sản, không ngờ lúc phá bỏ và di dời lại khó khăn hơn dự tính rất nhiều. Tưởng Anh Kiến không muốn thừa nhận bản thân phán đoán sai lầm, kiên quyết không chịu nâng mức bồi thường lên, hạng mục này vì thế gác lại nhiều năm, cho tới khi Anh Hiền tiếp nhận nó.

Trong khoảng thời gian này, đại bộ phận khu vực của Giang Bắc đều đã được khai phá xong, khu vực đã từng là chỗ hoàng kim này bây giờ ngược lại trở thành vết sẹo còn sót lại của Giang Bắc. Đa số thôn dân kỳ thật không có ý định trở thành cây đinh, phần lớn là đi xem náo nhiệt, nhiều năm trôi qua, ý chí chiến đấu của họ cũng hao hết. Lúc này Anh Hiền nâng mức bồi thường lên cao một chút, cũng hứa hẹn sẽ thanh toán trong vòng mười lăm ngày kể từ lúc khởi công, đại đa số mọi người lập tức ký hiệp nghị dời đi.
Còn lại mấy người kiên quyết không đi, Anh Hiền không lấy cứng đối cứng với bọn họ, mà thuyết phục thôn trưởng ra mặt làm công tác tư tưởng. Trong hiệp nghị có viết tiền phá dỡ sẽ được thanh toán sau khi công trình khởi công, nếu có người không đi, vậy không cách nào khởi công, những người khác cũng không thể lấy được tiền. Thôn trấn là xã hội trọng tình cảm, rất ít người có thể chống đỡ được áp lực bị hàng xóm oán giận, mấy người này không lâu sau đó cũng ký tên, dọn đi.

Thôn Giang Bắc đã trống không hơn một tháng, sao đột nhiên lại có một đám người tới kháng nghị.

Giọng Anh Hiền nghiêm túc nói: “Được, tôi biết rồi, cô tới đó trước đi, tôi sẽ đến ngay. Kha Nhụy, lập tức thông báo cho nhân viên công tác ở hiện trường, cho dù là ai, cho dù tình huống thế nào cũng không được phép động thủ! Công ty sẽ phụ trách tới cùng với người bị thường, mọi người có mặt ở hiện trường ngày hôm nay, sau này về công ty đều có thể nhận được trợ cấp tương ứng. Nhưng nếu có ai động thủ, vậy người đó không chỉ không lấy được một phân tiền nào, mà có khi còn phải đối mặt với xử lý nội bộ của công ty.”
“Được.” Kha Nhụy không khỏi có chút lo lắng hỏi: “Sếp, sếp đừng tới, bây giờ náo loạn như vậy không biết sẽ xảy ra chuyện gì, lỡ như bọn họ đối với sếp…”

“Náo loạn như vậy là vì muốn tôi ra mặt, tôi không đi mới có vấn đề.” Anh Hiền dặn dò Kha Nhụy: “Cô gọi cho bộ phận PR nói họ chuẩn bị sẵn sàng, cố gắng hết sức không để chuyện này tới tai giới truyền thông, Mặt khác, đưa người của chúng ta tới hiện trường chụp ảnh ghi hình, lưu lại chứng cứ. Vẫn là câu nói cũ, cho dù có bất kỳ chuyện gì cũng không được phép động tay động chân.”

“Được, sếp, tôi rõ rồi. Bây giờ tôi lập tức gọi điện cho đội trưởng đội thi công và bộ phận PR.”

Anh Hiền cúp điện thoại, không màng tới thân thể đang bủn rủn của mình, xuống giường dùng tốc độ nhanh nhất sửa sang lại bản thân.
Cô không chỉ cần xuất hiện, mà còn phải dùng một hình tượng tốt nhất để xuất hiện, ngộ nhỡ bị truyền thông chụp được thì hình ảnh của cô chính là hình ảnh của Tưởng thị.

Sự việc khẩn cấp, lúc Anh Hiền nhận điện thoại cũng không cố tình tránh Phó Thành, anh cũng nghe được qua loa đại khái cuộc đối thoại của hai người.

Đợi cô sửa sang lại bản thân xong, Phó Thành cũng đã mặc xong quần áo, đứng ở cửa chờ cô: “Tôi đi cùng với cô.”

“Không cần, đây là việc công ty…”

“Lỡ như phát sinh tình huống gì, kinh nghiệm của tôi cũng nhiều hơn cô.”

Biểu cảm của anh nghiêm túc, giữa hai hàng lông mày không có chút ngọt ngào hay dịu dàng nào, nhìn qua thật sự là xuất phát từ suy tính cẩn thận mới đưa ra đề nghị cùng đi với cô, chứ không phải tỏ vẻ bợ đỡ nịnh nọt.
Anh Hiền do dự một lát, nhìn anh nói :”Được.”

Kỹ thuật lái xe của Phó Thành cũng tốt hơn cô nhiều, tiết kiệm được không ít thời gian.

Kha Nhụy nhìn thấy hai người, trong lòng cảm thấy kỳ quái: Sao Phó Thành lại quay lại? Nhưng bây giờ không phải lúc suy xét mấy chuyện này, cô ấy phục hồi tinh thần, báo cáo tình hình với Anh Hiền: Công nhân bị thương đã được đưa tới bệnh viện, trước mắt không còn ai khác bị thương. Mặt khác có mấy bên truyền thông được thông tin nội bộ đã tới hiện trường.

Anh Hiền nhìn thoáng qua đám người đang kháng nghị, bỗng nhiên ý thức được có gì không đúng – quá nhiều người.


Cô nhớ rõ làng Yushan là một trong bốn làng nhỏ nhất của Giang Bắc, cùng lắm chỉ năm mươi mấy hộ gia đình, cho dù huy động toàn bộ thôn dân nam nữ già trẻ cũng không thể lấy đâu ra nhiều người tới gây sự như vậy.
Anh Hiền nhỏ giọng dặn dò: “Kha Nhụy, đợi lát nữa nếu náo loạn, cô lập tức gọi điện cho Cục Công An và chủ nhiệm Lý của Cục đất đai và tài nguyên.”

Kha Nhụy nghe xong, vội vàng hỏi: “Sếp, bây giờ gọi không được sao?”

Anh Hiền lắc đầu: “Tình hình bây giờ bọn họ có tới cũng không làm được gì.” Ngược lại có khi suy xét tới sự yên bình còn muốn cô đồng ý một số hứa hẹn không có khả năng, như vậy tương đương với gián tiếp chứng thực tội danh cưỡng ép di dời.

Anh Hiền trấn an cảm xúc của công nhân ở đây một chút, sau đó nhận lấy loa, đi lên chỗ cao.

Trên mặt đất có không ít đá vụn, gạch đổ nát thê lương, giày cao gót đi không tiện, Phó Thành đi đằng trước Kha Nhụy, tiến lên đỡ cô một chút.

Không đợi Anh Hiền nói lời cảm ơn, anh lùi lại vị trí cách tầm hai ba mét hoặc xa hơn, ánh mắt nhìn xung quanh đám người, vẻ mặt đề phòng.
Bây giờ Anh Hiền không có tâm tư khác, cô liếc nhìn anh một cái, sau đó lấy loa tự giới thiệu mình: “Chào mọi người, tôi là Tưởng Anh Hiền, là người phụ trách bất động sản của Tưởng thị. Thật đáng tiếc khi hôm nay gặp mọi người trong hình huống như vậy. Tưởng thị vô cùng coi trọng hạng mục tái thiết lần này, mọi người có nhu cầu gì khác đều có thể từ từ nói với tôi…”

“Mọi người không cần nghe cô ta nói!” Trong thôn dân đột nhiên có người la lên: “Lúc trước chính cô ta đã lừa chúng ta ký tên!”

Vừa dứt lời, lại có người cầm đồ vật ném về phía cô.

Anh Hiền còn chưa kịp nhìn rõ thứ đồ đang bay tới chỗ mình là gì, vô thức giơ tay bảo vệ đầu, trong lòng đã chuẩn bị tốt tâm lý cho tình huống xảy ra. Trước khi tới đây cô đã suy xét khả năng bản thân bị thương, tuy rằng thân thể chịu khổ nhưng vẫn có thể xem là một phương pháp đánh vào đạo đức.
Thế nhưng đau đớn như trong dự tính không xuất hiện, không biết Phó Thành đã chạy tới từ khi nào, đỡ giúp cô lần này.

Bỗng nhiên bị người ta nói cưỡng ép hủy nhà, còn có đồng nghiệp bị ném đồ, công nhân đội thi công vốn đã nghẹn một bụng hỏa, bây giờ lại thấy đối phương ném đá, nhịn không được xông lên trước mắng: “Các người còn biết xấu hổ không hả, cả con gái cũng đánh!”

“Ai bảo các người cưỡng ép người khác, xứng đáng!”

Hiện trường bỗng nhiên hỗn loạn, đám người kháng nghị bạo động xông lên trước, vây quanh lấy đám người Anh Hiền, kêu la xô đẩy.

“Đi mau.” Phó Thành trong lúc bảo vệ thân thể cô, nói nhỏ: “Có vấn đề.”

Bả vai Anh Hiền bị anh nắm chặt, nghiêng ngả lảo đảo rời đi. Cô nháy mắt ra hiệu với Kha Nhụy đứng một bên, lần nữa nhắc lại mệnh lệnh: “Không cho phép người của Tưởng thị động tay động chân!”