Khoá Tơ Ngỗng - Xuân Miên Dược Thuỷ

Chương 45: Diễn trò



Bà Từ giúp họ mượn một chiếc xe Toyota, Phó Thành lái xe đưa Anh Hiền về nhà. Suốt đoạn đường dài, hai người không nói gì cả.

Bọn họ chia tay trước cửa sắt lớn màu đen của nhà họ Tưởng, Anh Hiền xuống xe một mình. Trước khi đi, cô nói với anh: “Tôi sẽ nói gần đây tôi đang cân nhắc thuê vệ sĩ, công ty vệ sĩ giới thiệu anh với tôi, ngày xảy ra chuyện vốn là muốn phỏng vấn anh.”

Dừng lại một chút, cô nói: “Đến bệnh viện kiểm tra một chút đi, tốt nhất là nên nhập viện.”

Một chân bước ra khỏi cửa xe, bóng lưng của cô đột nhiên lên tiếng: “Không muốn ở thì đừng ở, không cần miễn cưỡng.”

Anh Hiền cả người chật vật bấm chuông cửa, khiến quản gia giật nảy mình, vội vàng thông báo cho Tưởng Chấn.

Trước cửa nhà có một đoạn đường, quản gia cố ý lái xe đến cửa sắt đón cô, những người khác tranh thủ thời gian này tụ tập trong phòng khách.
Nhìn thấy cô, biểu cảm của mọi người đều có nét đặc sắc riêng. Anh Hiền chưa kịp nhìn kỹ đã bị Anh Thận xông lên ôm lấy: “Chị ba!”

Cậu ta dùng quá nhiều sức, siết chặt đến nỗi xương Anh Hiền cũng bị đau.

Anh Hiền vỗ nhẹ vai cậu ta: “Anh Thận, cậu ấn vào vết thương của tôi.”

Anh Thận vừa nghe thì lập tức buông ra, nắm lấy cổ tay cô, ánh mắt lo lắng nhìn loạn trên người cô: “Bị thương ở đâu, có nặng không?” Sau đó cậu ta quay người nói với Tưởng Chấn: “Bố, con đưa chị ba đến bệnh viện trước.”

“Năm.” Tưởng Chấn không đồng ý gọi cậu ta một tiếng, sau đó cất cao giọng phân phó: “Sắp xếp tài xế, gọi điện thoại cho Lý Sinh, bảo ông ấy đi theo.” Lý Sinh là bác sĩ gia đình của Tưởng Chấn, bình thường có người bị đau đầu nhức óc đều do ông ấy đến thăm khám.
Dưới vô vàn ánh mắt rửa tội, Anh Hiền áy náy nói: “Bố, khiến bố lo lắng rồi.”

“Trở về là tốt rồi.” Tưởng Chấn thở dài: “Trị vết thương trước, có chuyện gì chờ cơ thể khỏe lại rồi nói sau.”

“Vâng.”

Anh Hiền chú ý tới biểu cảm của Tưởng Anh Kiến và Tưởng Anh Tư thoáng mất tự nhiên.

Kết quả kiểm tra đúng như lời của Phó Thành, vết thương ngoài da, không nghiêm trọng, chỉ là bắp chân có thể để lại sẹo.

Anh Hiền không thèm để ý, sắc mặt Anh Thận lại thay đổi, u ám trầm lặng.

Nếu cô đã trở về, tạm thời sẽ xóa bỏ sự “giam giữ” với những người khác. Sau khi thăm hỏi, tất cả đều trở về công ty xử lý công việc, chỉ có Anh Thận canh giữ trước giường bệnh mỗi ngày.

Anh Hiền cười cậu ta: “Sao tức giận như vậy, không phải chỉ để lại sẹo thôi sao, bác sĩ cũng đã nói sẽ ổn thôi mà.”
Anh Thận nhìn cô vài giây, hạ giọng hỏi: “Chị ba, có phải có liên quan đến anh cả không?”

Anh Hiền thu hồi ý cười: “Cậu đừng xen vào, tôi tự mình biết, bố cũng sẽ cân nhắc.”

Cậu ta rũ mắt xuống, thể hiện bất mãn bằng sự im lặng, đưa tay nắm lấy cổ tay cô.

“Chị ba, chị không biết mấy ngày nay em sống như thế nào, nếu chị…” Giọng nói bị cậu ta mím chặt môi, bỏ qua chữ chết kia.

Lồng ngực Anh Hiền nổi lên gợn sóng ấm áp, nắm lấy tay cậu ta: “Xin lỗi, khiến cậu lo lắng rồi.”

Thời gian Anh Hiền nằm trong bệnh viện giống như đang đi nghỉ phép. Giá cổ phiếu Tưởng Thị tuy vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, nhưng cũng không giảm mạnh giống như hai ngày trước. Thứ nhất là cô đã trở về bình yên vô sự, hơn nữa còn tuyên bố với bên ngoài tai nạn xe cộ là chuyện ngoài ý muốn; thứ hai có quan chức lên tiếng, nói có xã hội đen lấy danh nghĩa cưỡng bức tống tiền công ty bất động sản ép dân làng phá bỏ và dời đi nơi khác, thuận tiện nhấn mạnh thái độ tuyệt đối không bỏ qua cho các thế lực độc ác. Thông Thiên không chỉ đích danh, nhưng những người theo dõi tin tức trong ngành đều biết đây là chắc chắn là chuyện do Tưởng Thị – không có chuyện cưỡng ép phá bỏ.
Tin tức này khiến cổ phiếu tăng lên năm phần trăm.

Vốn là tội danh vô căn cứ, hơn nữa còn được bộ phận quan hệ công chúng thao túng một phen, thành ra đạt được kết quả này rất hợp lý, chỉ là không biết Thẩm Đông Dương đảm nhiệm vai trò gì trong đó.

Thẩm Đông Dương ở nước ngoài gọi điện thoại an ủi cô, hỏi vài câu về vết thương sau đó nói: “Lúc xảy ra chuyện tôi ở nước ngoài, không về được.”

Anh ta đang giải thích ư?

Anh Hiền thản nhiên nói: “Tôi có nghe bố nói anh bỏ ra không ít sức lực, cho nên cảnh sát mới để ý như vậy, cảm ơn.”

Đầu dây bên kia im lặng vài giây, sau đó lại truyền đến tiếng động, giọng nói của người đàn ông biến thành tiếng cười: “Gặp nạn lớn không chết, sau này chắc chắn có phúc.”


Anh Hiền cũng cười: “Mượn lời tốt lành của anh.”
Đêm xuất viện, Tưởng Chấn gọi cô vào phòng sách.

Anh Hiền đã sớm chuẩn bị, đem tài liệu đã chuẩn bị sẵn về Lâm Quốc Phong và Vạn Lý Bằng Trình tới.

Tưởng Chấn càng nhìn tay càng nắm chặt, nhiều năm tôi luyện vẻ mặt không thể hiện niềm vui nỗi buồn, thế mà trong mắt lúc này lại lộ ra vẻ vô cùng giận giữ, hiển nhiên cũng không ngờ lại là bọn họ.

Hai bố con im lặng thật lâu, Tưởng Chấn có ý hỏi: “Anh Hiền, con cảm thấy chị hai có biết những chuyện này là do tên họ Trịnh làm ra không?”

Đây là muốn vứt bỏ con rể bảo vệ con gái.

Anh Hiền cũng rất nể mặt phối hợp: “Bình thường chị hai không tham gia quá nhiều vào công ty, nếu muốn giấu chị ấy thì không khó.”

Tưởng Chấn nhìn cô thật sâu, thở phào nhẹ nhõm, không truy cứu tài liệu cô lấy được từ đâu ra nữa. Trong căn nhà này người nào có việc của người đấy, chỉ cần không qua mặt ông ta, Tưởng Chấn từ trước đến nay luôn mắt nhắm mắt mở bỏ qua.
Sau khi hai người đạt được sự đồng thuận về Tưởng Anh Tư, Tưởng Chấn lại hỏi Anh Hiền: “Con cho rằng thằng cả có quan hệ gì với chuyện này hay không?”

Anh Hiền cúi đầu, tránh né tầm mắt của ông ta. Lúc này cô chỉ cần trầm mặc, Tưởng Chấn sẽ giúp cô bổ sung đầy đủ những lời lên án chưa thốt ra khỏi miệng.

Tầm mắt chạm tới bàn làm việc bằng gỗ lim vàng, góc cạnh đã được phủ một lớp bột giấy, làm toát lên sự sang trọng bóng bẩy, nhìn thấy nó, Anh Hiền chợt nhớ đến cái giường gỗ rách nát kia, vừa trở mình đã phát ra tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt.

Anh Hiền nhất thời xuất thần, thất vọng nói: “Bố, con không biết.”

Tưởng Chấn nặng nề thở dài, lại hít sâu một hơi, chuyển sang giọng điệu tán gẫu hỏi: “Đúng rồi, ba nghe nói hôm con gặp chuyện không may, trên xe còn có một người khác?”
“Vâng.” Anh Hiền hào phóng thừa nhận: “Thời gian trước muốn thuê một vệ sĩ, nhưng ngẫm lại thấy thôi, cũng chưa chắc chắn, vậy nên con đã nhờ công ty bảo an hỗ trợ xem có người nào thích hợp không. Ngày đó muốn phỏng vấn anh ta, kết quả Giang Bắc xảy ra chuyện, anh ta liền cùng con đến hiện trường. Cũng may có anh ta ở đấy.”

“Bố, con xin lỗi, đáng ra con nên về sớm một chút, nhưng lúc đó con đúng thực rất hoảng loạn. Rõ ràng xe đang chạy tốt, đột nhiên…Con không muốn bị truyền thông chụp được, sau lại rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mơ, mới…”

Lý do nửa thật nửa giả luôn luôn có sức thuyết phục nhất.

“Không cần phải nói, bố hiểu. Bây giờ anh ta đang ở đâu?” Tưởng Chấn gật đầu, cho rằng sở dĩ cô đột nhiên muốn tìm vệ sĩ là vì phát hiện ra manh mối gì đó, trên mặt hiện ra một chút yêu thương hiếm thấy.
Nhìn biểu cảm của ông, Anh Hiền biết mình đánh cược đúng rồi. Phần yêu thương này là vì khen ngợi cô coi trọng chuyện chung, không liều lĩnh làm ầm ĩ.

“Anh ta bị thương nặng hơn con, nghe Kha Nhụy nói vẫn đang ở bệnh viện, con định ngày mai đi thăm anh ta.” Ân nhân cứu mạng, không đến thăm mới khiến người ta nghi ngờ.

“Nên đi thăm, ơn cứu mạng không thể không báo, nhà họ Tưởng chúng ta sẽ không bạc đãi anh ta.”