Khoá Tơ Ngỗng - Xuân Miên Dược Thuỷ

Chương 6: Chơi rất vui.



Năm giờ rưỡi sáng thứ Bảy, chuông báo thức đúng giờ vang lên. Phó Thành lấy di động tắt chuông đi, phát hiện có hai cái tin nhắn đều đến từ “Tưởng Anh Hiền”, thời gian nhận được là 1 giờ 3 phút rạng sáng.

Tin nhắn thứ nhất chỉ có hai chữ: Muốn anh.

Tin nhắn thứ hai là một địa chỉ, một khu chung cư ở trong thành phố Đông.

Phó Thành nhìn chằm chằm vào hàng chữ kia rất lâu, nhập “Có ý gì” vào trong khung thoại, sau đó nhìn chốc lát rồi lại lần lượt xóa từng chữ đi, đổi thành “Khi nào?”

Ngón tay dừng ở chỗ mũi tên gửi đi một hồi lâu, cuối cùng lại ấn xóa bỏ, sau lại một chữ cũng không hồi âm.

Nếu cô nhắn tin tới thì chính là muốn anh đi, hỏi lại thì chỉ biết tự rước lấy nhục.



Rất lâu sau không nhận được tin nhắn trả lời, Anh Hiền cảm thấy Phó Thành đang giả vờ thanh cao.
Vậy thì không thú vị nữa rồi.

Ném di động xuống, Anh Hiền bắt đầu hưởng thụ ngày nghỉ ngơi hiếm lắm mới có được của mình.

Thật ra cũng không có công việc gì đặc biệt, chỉ là ngày hôm nay dành để ngủ và nghỉ ngơi thôi.

Chung cư là cô dùng tiền lương năm thứ nhất của mình để mua, những người biết chỗ này cũng không nhiều lắm, ngoại trừ Kha Nhụy thì cũng chỉ có Anh Thận biết. Cho nên khi chuông cửa vang lên thì cô chắc chắn là Kha Nhụy đến đây đưa văn kiện khẩn cấp, bèn trực tiếp mở cửa ra.

Nhìn thấy người đàn ông đứng ngoài cửa, Anh Hiền thực sự có chút ngoài ý muốn, nhưng rất nhanh, ngoài ý muốn lại biến thành hứng thú.

Người này đúng thật là rất thú vị, thế nhưng lại thẳng thừng tới đây luôn.

“Mời vào.”

Không chỉ là cô, Phó Thành cũng rất bất ngờ. Chung cư của cô không lớn, bố cục một phòng, một sảnh, trang trí cũng rất đơn giản, không có quá nhiều đồ nội thất, trung tâm của phòng khách trải một tấm thảm nhung dài, ánh lên cửa sổ pha lê sáng lấp lánh.
Trên tường có treo một tấm ảnh chụp, là ảnh chụp chung lúc cô đang mặc đồ tốt nghiệp thạc sĩ và một người phụ nữ trung niên. Người phụ nữ chăm sóc bản thân rất khá, nhìn không ra tuổi, cằm hơi hơi giơ lên, tuy rằng đang cười nhưng lại đem cho người ta một cảm giác áp lực cực mạnh, mà trên mặt cô cũng chỉ có một nụ cười rất nhạt nhẽo.

Nhìn qua thì cô không quá giống với lần gặp mặt trước của hai người, không trang điểm, trên người mặc một bộ quần áo thun rộng thùng thình mềm mại, tóc tùy tiện búi thành một cục, cảm giác vừa trẻ trung vừa thả lỏng.

“Ngồi đi.” Anh Hiền đưa cho anh một ly nước chanh, còn mình lại cầm ly nước khác đi đến sô pha, một chân cuộn lại, ngồi xuống.

Lúc này Phó Thành mới ngồi xuống đối diện với cô, phía sau lưng vẫn thẳng tắp như cũ.
Anh Hiền ác liệt nghĩ: Người như vậy thì lúc làʍ ŧìиɦ sẽ chịu liếm cho bạn gái sao?

Nhìn không giống lắm.

Vậy khi bạn gái liếm anh thì anh sẽ mất khống chế mà tự mình đưa eo, đẩy qυყ đầυ vào trong cổ họng của đối phương sao?

Phó Thành không biết cô suy nghĩ cái gì, chỉ thấy cô lo uống nước, đôi mắt vẫn luôn dừng ở ngoài cửa sổ. Mãi tới lúc ly đã thấy đáy, cô mới nhàn nhạt cất giọng như nói chuyện phiếm: “Hôm nay thời tiết đẹp thật.”

Không đợi anh trả lời, cô đã đứng dậy trở về phòng ngủ, qua một lát sau thì cầm một đồ vật lông xù xù màu hồng nhạt đi ra.

Thấy rõ thứ ở trong tay cô, đồng tử của Phó Thành co rút lại, ánh mắt hoàn toàn lạnh xuống.

Thì ra cô thích loại đồ vật như thế này, khó trách tại sao lại yêu cầu anh.

Anh Hiền cố ý quơ quơ chiếc còng tay cho nó phát ra tiếng vang, “Thích sao? Tôi cố ý chuẩn bị cho anh đấy, màu sắc này rất xứng đôi với anh.” Nói xong thì nghe lách cách một tiếng, cổ tay trái của anh đã bị cô khóa lại, sau đó lại khóa một đầu khác vào trên giá để đồ.
Phó Thành không nhìn cô, lẳng lặng chờ đợi sự nhục nhã hơn ở phía trước.

Nhưng mà Anh Hiền chỉ nhìn anh vài cái, để lại một câu “Tôi ngủ một lát trước đây”, sau đó lại quay về phòng ngủ.

Hơn mười phút qua đi, bên trong cánh cửa là một mảnh yên tĩnh, hình như cô thật sự ngủ rồi. Phó Thành nhìn cửa phòng ngủ, sau đó thử tránh thứ trói buộc trên cổ tay mình, kim loại va chạm với nhau phát ra tiếng vang thanh thúy.

Còng tay cũng không chắc chắn, chỉ cần dùng chút lực là có thể thoát ra.


Khi anh tham gia vào nhiệm vụ hợp tác giải cứu những người dân bị buôn người ở Nam Mĩ, có gặp qua một nhà thổ ngầm chuyên thỏa mãn những ham mê đặc thù. Trong căn phòng giam giữ các cô gái bày đầy còng tay, xích, roi da, còn có đủ loại đồ vật mà anh không tưởng tượng ra được cách sử dụng.
Cho tới bây giờ, anh còn có thể nhớ rõ ràng được không khí ở nơi đó tràn ngập hương vị khiến người buồn nôn.

Tầm mắt chạm đến thứ màu hồng phấn nơi cổ tay, cảm giác buồn nôn bị cảm giác nghi hoặc thay thế.

Cho nên, cuối cùng là cô đang muốn làm gì đây?



Ngủ một giấc dậy, Anh Hiền cảm thấy tâm tình rất tốt.

Kha Nhụy từng nói cô là người sắt không chỉ một lần, mỗi ngày ngủ muộn dậy sớm mà vẫn có thể giữ tâm trạng ổn định, như vậy không khoa học. Thật ra rất đơn giản, cứ luôn kéo căng dây cót là được. Kha Nhụy là con gái một, sẽ không hiểu được tình cảnh trên có anh trai lớn hơn mình mười mấy tuổi, dưới có em trai đã thành niên là như thế nào.

Cô cột lại tóc một lần nữa rồi ra khỏi phòng, thấy Phó Thành thật sự còn ngồi trên ghế sô pha, phụt cười ra tiếng.
Ngay cả tư thế của anh cũng không mấy thay đổi, lưng vẫn thẳng như vậy.

“Tôi còng anh lại thì anh thật sự không động đậy chút nào à? Đó chỉ là khối nhựa plastic mà thôi.” Nói xong, cô ngước mắt lên xem đồng hồ ở trên tường, sau đó như tán thưởng: “Hai giờ đồng hồ, sức chịu đựng rất tốt.”

Phó Thành bình tĩnh hỏi, “Chơi vui không?’

Anh không hiểu được cảm giác vui vẻ khi đùa bỡn người ta ở trong tay là gì, cũng không thể hiểu tại sao cô lại vừa trào phúng anh lại vừa cười vui vẻ như thế. Anh là bộ đội, ngay cả khi đã xuất ngũ rồi thì vẫn có một số thứ vĩnh viễn khảm vào trong máu thịt, ví dụ như tôn trọng sinh mạng, ví dụ như phục tùng mệnh lệnh.

Anh Hiền thân mật ngồi lên đùi anh, ngón tay đẩy cằm của người đàn ông lên, cẩn thận quan sát biểu cảm của anh, “Đúng vậy, chơi rất vui.”
“Tức giận sao?” Cơ thể cô ngả về phía trước, chóp mũi gần như đụng phải anh, con ngươi tối màu bị mặt trời chiếu rọi biến thành màu sắc đồng tử của mèo, giọng nói vừa nhẹ nhàng vừa triền miên.

Cảm giác ở trên đùi vừa mềm mại lại tràn ngập co dãn, hô hấp của Phó Thành cứng lại, nói không nên lời là vì phòng bị hay là vì cái gì khác.

Trong con mắt phượng của người phụ nữ lại càng nhiều thêm ý cười. Sau khi hôn khẽ lên gương mặt của người đàn ông, môi cô dán lên lỗ tai của anh,”Đừng chịu thua quá nhanh, nếu không tôi sẽ cảm thấy rất mất hứng.”

Vừa nói dứt câu thì người lưu loát đứng dậy rời đi.

Cô móc chìa khóa nhỏ từ trong túi ra, vừa mở khóa vừa nói: “Có chút đói bụng, anh có đặc biệt muốn ăn gì đó không?”

Phó Thành hơi dừng một chút, nói: “Không có.”
“Vậy thì đến nơi mà tôi thích.”

Khắc nghiệt cũng là cô mà hiền lành cũng chính là cô.